- Như vậy ngươi muốn cái gì…
Giọng nhật thần nghe như bình tĩnh nhưng có khác biệt.
- Tu vi vượt qua Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Tô Minh hít sâu, mắt chợt lóe, bình tĩnh nói.
- Có thể.
Lần này hai thần nhật nguyệt cùng lên tiếng.
Khi thanh âm hai người vang vọng thì trăng và trời trong tay hai pho tượng cùng phát sáng.
Cùng lúc đó, tu vi của Tô Minh lại bùng phát. Hắn như trông thấy khởi đầu khung trời này, cảm giác khó tả hiện ra trong lòng hắn. Dường như hắn có thể khống chế trời mọc trời lặn, như duyên khởi duyên lạc.
Tô Minh hai mắt nhắm nghiền, khi mắt hắn khép kín thì phía xa bên ngoài Hắc Mặc Tinh, trong Tây Hoàn tinh vực, Tây Hoàn dị địa, Ách Thương phân thân đang khoanh chân trong ngân hà bỗng mở mắt ra, trong mắt có sự cuồng nhiệt cùng khát vọng.
- Tam Môn Đạo Thiên… Thì ra đây chính là Tam Môn Đạo Thiên, bọn họ là người Môn Đạo Tộc, dị tộc tín phụng nhật nguyệt biến thành, trong người họ có được lực thần nguyên! Nhưng thần nguyên này không thuộc về chín thần nguyên mà như đến từ bên ngoài. Lực lượng của nó đến từ tín phụng, chỉ cần ngươi tin tưởng thì nó sẽ tồn tại. Người ngoài không thể đối kháng lực lượng của họ nhưng ta có được Ách Thương phân thân thì có thể khắc chế! Đem thần nguyên ảo thuật ngưng tụ trong Phệ Không phân thân mạnh hơn một chút nữa, chỉ có như vậy ta mới có thể không tổn hao gì khiến ý chí giáng lâm đến Tam Môn Đạo Thiên!
Ách Thương phân thân giơ đôi tay lên, tinh không hắn ở chớp mắt biến thành một cây to màu tím. Cây lắc lư, đôi mắt Tô Minh tỏa ánh sáng tím chói lòa.
Cùng lúc đó, trong thế giới cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, mắt Tô Minh vẫn đang nhắm, tu vi trong người lại tăng lên, từ duyên khởi duyên lạc, trực tiếp tới một cảnh giới mới.
Cảnh giới này là sinh tâm luân hồi.
Cảnh giới này đã vượt qua điều Tô Minh hiểu, hắn không biết bây giờ mình có tu vi gì, nhưng hắn cảm giác hình như tâm niệm mình động thì chỗ này sẽ xuất hiện đợt luân hồi.
Chính lúc này, trong Nhật Nguyệt Đồng Huy, trong người Tô Minh tiếng nổ vang vọng. Tô Minh cảm giác được tu vi của mình lại tăng lên một cảnh giới.
Cảnh giới này Tô Minh có cảm giác mãnh liệt rằng một ý niệm của hắn có thể khiến khung trời diệt.
Thậm chí lúc này nhật nguyệt tỏa ra ánh sáng chói mắt theo hắn thấy đều ảm đạm nhiều. Hắn thậm chí thấy trong hai pho tượng có hai người khoanh chân ngồi.
Hai người!
Một nam một nữ, khoanh chân ngồi trong biển rộng, vì tu vi thân thể toát ra ngoài do đó ngưng tụ ra pho tượng. Nam thì đẹp trai, nữ tựa tiên nữ. Hai người hoàn mỹ tìm không ra chút tì vết, cảm giác hoàn mỹ này như là họ chỉ có hình người chứ không có linh hồn.
Ở trong người họ Tô Minh cảm nhận thấy thần nguyên!
- Thần nguyên…
Mắt Tô Minh lóe tia sáng ngời, giọng của pho tượng nhật nguyệt lại vang lên.
- Đủ rồi, đây là cực hạn chúng ta tăng cho ngươi, nhưng bây giờ nó là hư ảo, nếu ngươi nội tâm tín phụng chúng ta thì tu vi sẽ đông lại. Từ nay ngươi chính là sứ đồ của hai chúng ta.
- Tu vi như thế đủ cho ngươi trở thành người đứng đầu bên ngoài, đủ cho ngươi làm tất cả việc mà trước kia ngươi không thể làm được. Tín phụng hai chúng ta, ngươi sẽ có được nó.
- Tín phụng hai chúng ta, ngươi sẽ có được tất cả. Nếu không tín phụng, tu vi của ngươi sẽ bị lấy lại…
Hai người nói xong, tu vi trên người Tô Minh chớp mắt giảm sút, như là nguồn suối chống đỡ hắn cường đại bị lấy đi.
- Là hai ngươi tín phụng ta mới đúng!
Tô Minh bỗng cười lạnh.
- Con kiến không biết lượng sức, nếu ngươi đã từ bỏ ý tốt của chúng ta, vậy thì… A?
Khi Tô Minh thốt lời thì giọng uy nghiêm của nhật thần vang vọng, nhưng chưa dứt lời chợt ngừng bặt, biến thành kinh sợ.
Khiến thanh âm này kinh sợ là bởi vì khi hai tay Tô Minh duỗi ra, trời đất sau lưng hắn vặn vẹo, phút chốc xuất hiện một cái cây màu tím to lớn. Cây tím biến ảo, hơi thở tà ác, âm lãnh, tràn ngập điên cuồng cùng bá đạo bùng phát bốn phía. Tùy theo hơi thở này bùng phát, tất cả thiên địa này chớp mắt bị nhuộm thành màu tím.
- Ách Thương!!
Giây phút cây tím xuất hiện thì tiếng kêu kinh hãi phút chốc từ hai pho tượng truyền khắp bốn phía, trong thanh âm chất chứa giật mình và khó tin.
- Chết tiệt, sau thời đại chúng linh chết, Ách Thương này rõ ràng đang hồi phục nhưng sao giờ nó có thể đi tới chỗ này!
Cùng lúc đó, lực tu vi ngưng tụ trên người Tô Minh chớp mắt tan biến, như thủy triều nhanh chóng biến mất, hắn giơ tay phải lên chộp mạnh về phía trước.
- Trở về cho ta!
Hắn hừ lạnh.
Cây tím to lớn chiếm cứ trời đất lắc lư, vô số nhánh cây dữ tợn nhanh chóng lan tràn, ở giữa không trung hóa thành bàn tay to do nhánh cây tạo thành chộp về phía pho tượng nhật thần.
Trời đất ầm vang, pho tượng nhật thần tỏa ra ánh sáng chói lòa, va chạm cùng bàn tay Ách Thương phân thân của Tô Minh. Tiếng nổ điếc tai, pho tượng có dấu hiệu rạn vỡ.
Giờ phút này, bên ngoài cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, trên quảng trường Ngọc gia, trong mắt mấy trăm người họ thấy rõ pho tượng nhật thần trên bầu trời có một khe hở to lớn.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra, trước kia có người xông cửa thứ hai cũng chưa từng xuất hiện điều không thể tưởng tượng này, bọn họ hoảng sợ phát ra tiếng ầm ĩ.
- Cái, cái này là sao? Pho tượng nhật thần lại… Lại bị vỡ!?
- Khách khanh xông cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên rốt cục làm gì vậy, sao có thể khiến pho tượng nhật thần tan vỡ!
Trong sự giật mình của họ, ông lão tóc tím, người đàn ông trung niên đứng cạnh cùng biến sắc. Lấy tu vi của họ vào giờ phút này cũng tinh thần rung động, lộ vẻ khó tin.
- Pho tượng nhật thần vỡ, việc này trước giờ chưa từng có, Tô Minh rốt cục làm cái gì trong cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên!!
- Ta có thể cảm nhận sự tức giận và… Khủng hoảng phát ra từ pho tượng tan vỡ kia!
Người đàn ông trung niên hít vào một hơi khí lạnh.
Chính lúc này, một tiếng nổ ngập trời nhanh chóng phát ra, trong sự hoảng sợ của mọi người, pho tượng nhật thần hoàn toàn vỡ vụn ra. Theo nó vỡ vụn, tử khí phát ra, từ khí ẩn chứa tà ác, điên cuồng cùng bá đạo, nháy mắt rung động tinh thần mọi người.
- Tộc nhân Ngọc gia mau chóng lùi ra!
Một thanh âm già nua gầm lên dưới lòng đất Ngọc gia.
Thanh âm vang lên kèm theo lực lượng cường đại bùng phát từ lòng đất, cuốn tộc nhân Ngọc gia nơi đây cùng thụt lùi, một ông lão lưng còng biến ảo ra.
Khi lão xuất hiện thì tại đây ông lão tóc đỏ, người đàn ông trung niên không bị đẩy ra cùng chắp tay, cúi đầu trước lão.
- Đại ca!