Xung quanh lặng ngắt như tờ, người Khổng Hoàn run run sợ hãi nhìn Tô Minh. Ba trăm tu sĩ giáp đen trên cổ kiếm thanh đồng không ai dám tiến lên. Họ trông như tràn ngập khí thế tịch diệt nhưng sự thật là thần trí bình thường, chẳng qua tu luyện cùng một loại công pháp dẫn đến khí thế cùng loại. Công pháp này khiến trái tim họ gần như ngừng đập, cho nên trông họ lạnh lùng vô tình.
Nhưng khi phù văn thần nguyên của Tô Minh phủ lên bốn phía, uy nhiếp hùng hồn giáng trên người họ, nó đè bẹp lạnh lùng, khiến họ nảy sinh sợ hãi. Đặc biệt là một đấm gần như tiêu diệt gã đàn ông, một đấm khiến ông lão áo trắng hấp hối, hiển nhiên đó là Tô Minh cố ý làm chứ nếu không hai người này chết chắc.
Cường giả Vị Giới hậu kỳ có thể đè bẹp hết tất cả tu sĩ dưới nó, loại mạnh mẽ này biến thành tuyệt vọng trong lòng mỗi người nơi đây.
Không khí bị phong tỏa, thậm chí cổ kiếm thanh đồng cũng phủ trùm phù văn, khiến kiếm mất đi tác dụng, không thể khống chế, bày trước mặt mọi người hình như chỉ có một con đường chết.
- Hoặc là chết, hoặc bước vào dị địa.
Tô Minh lạnh nhạt nói, liếc mắt ba trăm tu sĩ giáp đen, hễ ai đối diện ánh mắt của hắn đều tinh thần rung động, theo bản năng cúi đầu.
Trong đó có mấy người do dự rồi cắn răng, nhoáng người lên lao về phía khe hở dị địa. Có người đi đầu thì số còn lại bị cái chết uy hiếp, cùng hóa thành cầu vồng, trong thời gian ngắn ba trăm người giáp đen đều bước vào khe hở dị địa, biến mất.
Chỗ này chỉ còn lại Tô Minh và Khổng Hoàn. Trán dung nhập vào một lũ tơ xanh, biểu tình dữ tợn, mặt nổi gân xanh, nhưng trong mắt tràn ngập sợ hãi, kiềm không được phát ra tiếng gầm. Y gầm lên, trán dần hiện ra ấn ký xanh. Ấn ký trông như khổng tước xòe cánh, sau lưng y không khí vặn vẹo, một ảo ảnh khổng tước khổng lồ huyễn hóa ra.
Khổng tước này mơ hồ, dường như rất yếu, nhưng khi nó hiện ra thì tu vi của Khổng Hoàn tăng vọt. Tuy nhiên, tu vi tăng lên thì khuôn mặt y từ thiếu niên biến thành trung niên, nhanh chóng biến thành ông lão, tóc từ đen thành xám cuối cùng là màu trắng. Giống như là sinh mệnh của y trong chớp mắt bị đốt cháy, thành chất dinh dưỡng cho tu vi tăng vọt, thành căn nguyên đã y ngưng tụ ra khổng tước này. Cùng lúc đó, mắt y tràn ngập tơ máu toát ra điên cuồng, đó là phát điên không có lý trí. Khoảnh khắc này dường như lý trí của y bị che đi, thành dã thú.
Tô Minh bình tĩnh nhìn Khổng Hoàn biến đổi, trong lòng có thắc mắc. Lúc trước thanh kiếm phát hiện không phải hắn mà là túi trữ vật, hoặc nên nói phát hiện sinh linh hoặc vật phẩm gì đó trong túi trữ vật.
- Không lẽ…
Đầu óc Tô Minh hiện ra một đáp án, cùng lúc đó mắt hắn lộ bi thương.
Đối với việc bị thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới truy sát, Tô Minh vốn không là người rộng lòng khoan dung gì. Năm đó thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới treo giải thưởng buộc hắn bước vào dị địa, Tô Minh từng thề, nhất định sẽ trả lại gấp mấy lần.
Nhưng… Hắn có một việc quan trọng, chuyện này quan trọng hơn trả thù thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới rất nhiều, vậy nên lúc trước hắn định bỏ qua ba người Khổng Hoàn.
Tô Minh nhẹ vuốt túi trữ vật, bên trong có Hạc Trọc Lông ngủ say. Nó đang từ từ tan biến, dường như là loại thay đổi không thể làm trái, lúc ở trong dị địa thì loại này không quá rõ ràng, nhưng khi đi ra tăng tốc gấp mấy lần.
Tô Minh không biết là nguyên nhân gì, nhưng hắn biết nếu không phải vì giúp hắn thì Hạc Trọc Lông sẽ không như vậy, nếu không vì khiến hắn thành công đoạt xá thì Hạc Trọc Lông sẽ không đốt cháy linh hồn, giờ gần như đã chết.
Tô Minh không dám lấy Hạc Trọc Lông ra khỏi túi trữ vật, hắn lo nếu lấy ra nó sẽ tan biến, từ nay về sau trong không trung trời chẳng còn Hạc Trọc Lông, không còn cái con hạc yêu linh thạch như mạng nhưng lại cùng Tô Minh đi đến Thần Nguyên phế địa, nó có rất nhiều bí mật.
- Xem ra trong thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới có nhiều phe với mục đích khác nhau, có vì mình, có… Là vì nó.
Sát khí trong mắt Tô Minh thay thế bi thương, hắn vốn là người bao che khuyết điểm, giờ nhìn Khổng Hoàn, Tô Minh hừ lạnh.
Chính lúc này, Khổng Hoàn ngửa đầu gầm lên, y đã hoàn toàn mất lý trí, miệng nhễu nhão nước miếng gầm về phía Tô Minh. Y lao đến như là một con khổng tước điên cuồng.
- Tu vi tăng lên đến Vị Giới trung kỳ đỉnh phong, nhưng vẫn không được.
Tô Minh giơ tay phải vung trước mặt.
Lập tức xung quanh mười ngàn phù văn chớp lóe, từ bốn phương tám hướng bỗng ngưng tụ vào Khổng Hoàn. Khi Khổng Hoàn cách Tô Minh còn vài chục trượng thì phù văn hoàn toàn phủ lên xung quanh y, tạo thành một thứ giống phần mộ.
- Địa Hạ Tu Văn, đây là… Phần mộ.
Ầm!
Phù văn phần mộ chôn Khổng Hoàn, biến thành bia đá tan biến, có một lũ tơ xanh bỗng bay ra, nhưng nó không bay quá xa đã bị Tô Minh bắt lấy, còn có một tơ xanh khác xuất hiện trong bàn tay hắn, là lúc trước nó định bỏ chạy ra xa thì bị phù văn ngăn cản, bắt vào tay hắn. Hai tơ xanh giãy giụa trong tay Tô Minh định bay ra nhưng không cách nào thoát khỏi phù văn thần nguyên áp chế. Tô Minh nhìn hai tơ xanh, mắt chợt lóe, trong lòng bàn tay truyền đến tiếng bùm bùm.
Khi Tô Minh duỗi tay ra, không thấy tơ xanh đâu mà chỉ có một lông chim màu xanh tỏa ra ánh sáng yếu ớt, trên lông chim có một vết máu khô toát ra hơi thở tang thương. Hơi thở này khiến Tô Minh tinh thần run lên.
- Đây là hơi thở của Hạc Trọc Lông!
Tô Minh nhíu mày, suy tư.
- Người sắp xếp Khổng Hoàn cầm lông chim chờ ở đây rốt cục có mục đích gì, trong hai tơ xanh có một định chạy đi truyền tin nhưng bị mình ngăn cản, chắc trong thời gian ngắn người này không biết tình hình. Nhưng người này rốt cục có ý nghĩ gì, nếu có ý xấu với Hạc Trọc Lông thì tại sao đưa ra lông chim này, nếu là trả lại thì vì sao mới nãy họ ra tay với mình.
Tô Minh im lặng.
Lát sau, mắt phải hắn chợt lóe, đem phù văn xung quanh ẩn chứa lực lượng thần nguyên phủ lên toàn thân Tô Minh, chớp mắt hòa vào làn da, tiến vào thân thể.
Tô Minh nhắm mắt, hiện tại xung quanh hắn không còn ánh sáng, thậm chí hơi thở của hắn cũng biến mất, như là không tồn tại trong tinh không.
Tuy nhiên trong người hắn thì dậy sóng, tất cả phù văn như một cái lưới lớn nhanh chóng co rút, hình như khoảnh khắc thân thể Tô Minh là nước biển, phù văn thần nguyên hóa thành cái lưới to phủ lên biển rộng, co rút trong người hắn như là ngư dân bắt cá. Nhưng Tô Minh bắt không phải cá mà là… Ký ức.
Ký ức đó là khi Tô Minh ở Xích Hỏa Tinh.
- Phù văn thần nguyên là phong ấn, phong… Căn nguyên lúc ta ở Xích Hỏa Tinh!
Mắt Tô Minh mở ra, phù văn trong người hắn lập tức biến thành phong ấn, tầng tầng phong kín ký ức Xích Hỏa Tinh của Tô Minh. Khi ký ức bị phong lại, mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, hắn lờ mờ cảm thấy có sợi tơ vô hình khi ký ức bị phong thì đã đứt.
- Lý do thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới truy tìm được mình bản chất là dùng ký ức của những người trên Xích Hỏa Tinh về mình để thi triển thần thông kỳ lạ hóa thành Nhận Huyết Châu. Năm đó mình không hiểu, mò không thấu, nhưng bây giờ có thần nguyên, loại Nhận Huyết Châu này sẽ tạm thời mất đi tác dụng. Nếu muốn chân chính khiến nó mất đi hiệu lực thì phải xóa hết ký ức ủa những người trên Xích Hỏa Tinh về mình. Vậy là thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới không thể biết tung tích của mình, không biết mình… Đi ra khỏi Tây Hoàn dị địa.
Khi Tô Minh đi ra khỏi Tây Hoàn dị địa thì có thi triển thuật phong ấn, xóa đi dấu vết của mình, hiện giờ đi ra ngoài lại thi triển để nó hoàn toàn chấm dứt, Tô Minh yên bụng.
Làm xong những điều này, Tô Minh cúi đầu nhìn túi trữ vật của mình, lát sau biểu tình dứt khoát giơ tay phải lộ đồ đằng trên cánh tay do Xích Hỏa Hầu biến thành, truyền tu vi vào nó.
Đồ đằng trên tay phải của hắn liền tỏa ánh sáng, ánh sáng chợt lóe, đồ đằng từ từ biến mất trên cánh tay Tô Minh. Khi đồ đằng biến mất thì trước mặt Tô Minh hiện ra Xích Hỏa Hầu, hình như là ngủ say ngàn năm mở mắt ra, gã nhìn hắn, biểu tình mờ mịt, nhưng vài giây sau chuyển thành giật mình. Xích Hỏa Hầu ngây ngốc nhìn Tô Minh, gã lập tức phát hiện Phệ Không Ảnh Thuật trong người hắn đã đến kiếp thứ năm!
Tu vi thì đến trình độ gần Vị Giới trung kỳ đỉnh phong, cái này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là từ người Tô Minh gã cảm nhận nguy hiểm mãnh liệt, đó là hơi thở đứng trên chúng sinh, hiện tại hơi thở còn yếu nhưng dù là vậy cũng khiến Xích Hỏa Hầu kinh sợ, nếu nó trưởng thành thì e rằng một ý niệm có thể làm Xích Hỏa Hầu tan thành mây khói, loại cảm giác này làm tinh thần gã chấn động mãnh liệt.
Nhưng gã đoán sai rồi, nếu hơi thở thần nguyên trong người Tô Minh chân chính lớn lên, vậy một ý niệm tan thành tro không phải Xích Hỏa Hầu mà là cả khung trời.
Đây chính là một niệm khung trời diệt.
- Ngươi… Thời gian đã qua bao lâu?
Xích Hỏa Hầu dù gì cũng là lão quái tồn tại năm tháng dài lâu, dù rung động nhưng hỏi ra một câu trọng điểm.
Nếu Tô Minh nói cho gã đã qua một trăm ngàn năm thậm chí là nhiều hơn thì mọi chuyện có đáp án, ngược lại nếu thời gian là mấy trăm, mấy ngàn thì chắc chắn là trong khoảng thời gian này Tô Minh có được tạo hóa to lớn đến không thể tưởng tượng rồi.
- Chuyện này đợi về sau ta sẽ nói cho Xích Hỏa Hầu tiền bối, còn giờ xin tiền bối trả lời ta Hạc Trọc Lông rốt cục có lai lịch gì?