Một kích kia là Tô Minh trên đường đi tích lũy đến bây giờ, hấp thu lực lượng của mấy trăm tu sĩ bùng phát ra một kích kinh trời, chớp mắt tiêu diệt một Đạo Tôn.
Một kích như vậy có lẽ vẫn chưa đủ để uy hiếp Đại Đạo Tôn nhưng đối với Đạo Tôn, bùng phát nhấn chìm sinh mệnh. Đặc biệt là Đạo Tôn đầu trọc của Nhất Đạo Tông đánh nhau với Hứa Trung Phàm đã lâu rồi, hai bên bị thương. Đạo Tôn đầu trọc của Nhất Đạo Tông không để mắt Tô Minh, thấy hắn đến liền tới gần, vì tranh khí vận mà mất mạng.
Tô Minh và Đạo Tôn đầu trọc của Nhất Đạo Tông đánh nhau giữa không trung. Hình thần Đạo Tôn đầu trọc của Nhất Đạo Tông đều diệt, trong phút chốc trên chiến trường hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người hoảng sợ nhìn Tô Minh, ngay cả Hứa Trung Phàm cũng khựng lại, khó tin nhìn hắn. Đạo Hàn con ngươi co rút, lòng dậy sóng. Đạo Hàn, Hứa Trung Phàm còn như vậy càng đừng nói đến Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông khác.
Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông hít vào một hơi khí lạnh, nhìn Tô Minh, tràn ngập rung động. Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông không ngờ tam hoàng tử thoạt trông chỉ có tu vi Đạo Linh chớp mắt giết chết một Đạo Tôn. Điều này đem đến rung động khó tả cho hai Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông. Chuyện này đả kích Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông rất nhiều.
Mắt Đạo Hàn chợt lóe, rống to:
- Thất Nguyệt Tông, giết!
Các tu sĩ Thất Nguyệt Tông nâng cao tinh thần, rít gào cùng nhau lao ra, phát động cuộc giết chóc.
Tô Minh giơ tay phải lên, huyết nguyệt sau lưng xuyên qua người hắn xuất hiện ở trước mặt. Tô Minh ấn pháp quyết, huyết nguyệt nổ tung hóa thành trùng kích màu đỏ lao về phía Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông.
Sau trùng kích màu đỏ là ba con chó trắng của Tô Minh lao về phía Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông. Tô Minh đi qua đâu là dấu ấn tay phải hấp thu, thường đụng vào một Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông, thân thể đối phương khẽ run liền hét thảm, thân hình héo rút ngay. Từng tia khói trắng mang theo sự sống, tu vi bởi vì tốc độ của Tô Minh quá nhanh nên theo sau hắn không ngừng bị tay phải hấp thu.
Khói trắng càng lúc càng nhiều, nhìn từ xa xung quanh Tô Minh lượn lờ vô số tơ trắng, sau lưng là thây khô đầy trên đất.
Tô Minh gào thét:
- Giết!
Mắt Tô Minh đầy tơ máu, sát khí ngập trời với Nhất Đạo Tông. Nhất Đạo Tông ba phen bốn lượt gây sự với Tô Minh, giờ giết chóc làm tức giận trong lòng hắn thoát ra một chút nhưng còn chưa đủ.
Cùng với Tô Minh gầm lên, hơn mười ngàn tu sĩ Thất Nguyệt Tông rống to theo.
- Giết!
Đệ tử của Nhất Đạo Tông liên tục bại lui, ngày càng nhiều người chết. Hai Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông tim đập chân run, liếc nhau, lập tức thụt lùi định chạy trốn. Nhưng hai Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông mới lùi thì có ba con chó trắng bay ra đấu với họ. Hứa Trung Phàm, Đạo Hàn thì không để ý hai đối thủ Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông, mang theo tu sĩ Thất Nguyệt Tông phát động trùng kích mãnh liệt.
Mười năm phút sau, đệ tử Nhất Đạo Tông trên chiến trường chết gần hết. Hơn mười ngàn người giờ còn chưa đến hai ngàn chạy tứ tán. Còn Đạo Tôn của Nhất Đạo Tông thì một bỏ trốn, người kia tuyệt vọng bị ba con chó trắng phong tỏa tu vi, thành bộ xương khô hét thảm trong dấu ấn tay phải của Tô Minh.
- Tam hoàng tử!
- Tam hoàng tử!
Trên thạch đài, hơn mười ngàn đệ tử Thất Nguyệt Tông kích động nhìn Tô Minh, tiếng reo hò vang lên.
Tô Minh lên tiếng:
- Gọi ta là Tô Minh!
- Tô Minh!!
- Tô Minh!!
Thanh âm như sấm vang lên, hai mươi tế đàn bị mở ra. Tô Minh phát hiện dù là người khác mở ra nhưng chỉ cần hắn đứng bên cạnh thì mùi hương ngọt ngào sẽ bị hắn hấp thu. Mùi hương hai mươi tế đàn bị Tô Minh hút đi, tóc của hắn không gió tự bay, tu vi như đột phá giới hạn. Đạo Linh thứ bốn trong con mắt thứ ba trên trán Tô Minh trong giây phút này đã hoàn toàn ngưng tụ ra. Không còn mơ hồ, trong suốt, giống như ba Đạo Linh lúc trước, hoàn toàn ngưng tụ. Khi Đạo Linh thứ bốn xuất hiện dung hợp với ba Đạo Linh của Tô Minh thì tu vi của hắn rốt cục đột phá, từ tam trọng Đạo Linh bước vào đến tứ trọng Đạo Linh!
Đạo Linh gia tăng khiến tu vi của Tô Minh tăng vọt, mắt bắn ra tia sáng chói lòa. Nếu nói lúc trước Tô Minh giết Đạo Tôn, trong quá trình chiến đấu bị tổn thương rất lớn, thậm chí nếu không có con chó trắng ở bên thì hắn khó thể một mình hấp thu một Đạo Tôn.
Nhưng hôm nay Tô Minh có thể không cần con chó trắng trợ trận, cho hắn đủ thời gian thì cũng có thể tự mình hấp thu một Đạo Tôn.
Tu vi của Tô Minh bùng nổ hình thành gió lốc cuốn bốn phương tám hướng bay lên chín tầng trời. Trong gió lốc, mắt Tô Minh bắn ra tia sáng. Đạt tới tứ trọng Đạo Linh, chẳng những tốc độ la bàn tăng lên, Tinh Thần Tiên cũng có thể phát ra uy lực mạnh nhất, kéo gần chênh lệch giữa Tô Minh và Đạo Tôn rất nhiều.
Thanh âm của Đạo Hàn lạnh lùng vang bên tai các tu sĩ:
- Tầng hai có cửu trọng thiên, giờ phút này chúng ta đã đến đệ tam trọng thiên, tông lão ở trên kia, chúng ta giết lên!
Đạo Hàn thấy trong mắt hơn mười ngàn đệ tử tông môn đầy điên cuồng và nhiệt huyết.
Nếu chỉ giết một, hai người sẽ khiến người ta thấy căng thẳng, nếu là tám, mười người sẽ khiến người trong thấp thỏm có chết lặng, nếu là trăm người thì hoàn toàn tê dại. Nhưng nếu là hàng ngàn, hàng chục ngàn người thì tê dại thức tỉnh hóa thành hưng phấn cùng nhiệt huyết.
Giờ phút này, tu sĩ của Thất Nguyệt Tông chính là như vậy, nếu một hơi kéo dài thì nhiệt huyết sẽ càng lúc càng sôi trào.
Khi Đạo Hàn cất tiếng nói, gã nghe hơn mười ngàn tu sĩ gầm lên.
- Giết!
Đạo Hàn nói xong phóng lên cao, hơn mười ngàn tu sĩ bay đi theo lên trên trời. Tô Minh cũng lắc người, la bàn dưới chân bay ra, ba con chó trắng theo bên cạnh lên trời.
Một đường lao nhanh đi, nếu gặp phải Nhất Đạo Tông hay Tu La Môn, chỉ cần không mấy ngàn người thì thường gặp phải tu sĩ của Thất Nguyệt Tông liền biến sắc mặt tránh ra.
Tô Minh không chú ý Tu La Môn nhưng với Nhất Đạo Tông thì hắn có cố chấp của mình. Đặc biệt là con chó trắng cuối cùng quay về, Tô Minh mang theo bốn con chó trắng ở trong không gian tầng hai tuy không đến nỗi vô địch nhưng đủ sinh ra uy hiếp lớn cho bất cứ phe nào.