Tô Minh ra tay, bốn con chó trắng phát ra một kích mạnh nhất. Thiên địa xung quanh Tô Minh vặn vẹo như sắp tan vỡ. Trong vặn vẹo, Tô Minh vọt tới trước, cảm giác xung quanh bị phong ấn bớt đi nhiều. Nhưng khi Tô Minh định lao nhanh đi ra thì…
Thiếu niên biểu tình như thường, cười cười, nhấc chân khiến thiên địa bị đông lại phạm vi lớn hơn, chớp mắt bao phủ một triệu dặm.
Thiếu niên cười hỏi:
- Thiên địa một triệu dặm đều bị đông lại thì ngươi trốn đi đâu?
Ánh mắt thiếu niên nhìn Tô Minh đầy châm chọc.
- Có lẽ ngươi có thể thử chạy đi, nếu như ngươi thích trò chơi truy sát.
Thiếu niên không đến gần Tô Minh ngay, đi ngang sang bên vài bước tránh đường.
Thiếu niên vẫn cười nhưng lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi mười giây, sau đó ta sẽ ra tay. Trước hết giết mấy con chó trắng bên cạnh ngươi. Mỗi mười giây giết một con, sau bốn mươi giây ta sẽ bắt ngươi.
Mắt Tô Minh lóe sát khí.
Thiếu niên lắc đầu, nói:
- Một.
Dưới chân Tô Minh hiện la bàn, nhanh chóng mở rộng chớp mắt to cỡ mười trượng, phù văn bên trên lồi lõm lấp lánh. Tô Minh động ý niệm, la bàn bùm một tiếng lao nhanh tới trước. Tốc độ của la bàn rất nhanh nhưng trong thiên địa bị đông lại như có vô số sợi tơ quấn quanh, không thể quá nhanh. Bên tai Tô Minh vang giọng thiếu niên.
- Hai.
- Ba.
- Bốn.
La bàn lao nhanh, cảm giác bị người trêu đùa khiến mặt Tô Minh âm trầm, lòng tràn ngập sát khí. Tuy nhiên, chênh lệch tu vi khiến Tô Minh dù đầy sát khí nhưng không thể trút ra.
- Mười!
Thanh âm bên tai dứt lời, Tô Minh vụt ngoái đầu lại, liếc mắt thấy thiếu niên đã xuất hiện sau lưng hắn, tay phải túm cổ Đại Bạch. Thiếu niên mỉm cười với Tô Minh, tay bóp mạnh. Mắt Đại Bạch lộ ra điên cuồng, khoảnh khắc lựa chọn tự bạo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ĩ hóa thành trùng kích mạnh mẽ đẩy Tô Minh và la bàn ra xa, khiến thiếu niên ở trong vòng trùng kích. Quần áo thiếu niên bay phần phật, gã đứng trong nơi trùng kích mạnh nhất, mắt lộ tia kinh ngạc.
Thiếu niên nhỏ giọng nói:
- Không ngờ… Tự bạo? Đây không phải linh thú gì mà là là… Tu sĩ?
Mắt thiếu niên chợt lóe, chính gã cũng không ngờ bên cạnh Tô Minh có mấy con chó trắng lại là tu sĩ.
Mắt Tô Minh đầy tơ máu không nói một câu, lòng tràn ngập sát khí. Tuy Đại Bạch từng đối địch Tô Minh nhưng từ khi bị ông lão biến thành con chó trắng thì rất cung kính với hắn, giờ nó bị buộc tự bạo chết trước mắt hắn. Tình cảnh này sẽ không làm Tô Minh dao động tinh thần, nhưng cảm giác vô lực khi đối diện cường địch khiến hắn nghĩ tới trong thế giới Tang Tương, những khuôn mặt trong ký ức bị Huyền Táng một kích giết chết.
Khi đó Tô Minh cũng bất lực như vậy.
Cảm giác này lại trở về, Tô Minh đứng trên la bàn lao nhanh, ngửa đầu phát ra tiếng gầm.
- Nhất Đạo Tông, Nhất Đạo Tông!
Đại Bạch tự bạo, trùng kích quanh người thiếu niên dù không thể ảnh hưởng gã nhưng trùng kích thúc đẩy la bàn dưới chân Tô Minh phá mở một số thiên địa bị giam cầm, tốc độ tăng vọt, chớp mắt đã ra xa một trăm ngàn dặm.
- Trốn nhanh thật, tuy nhiên… A?
Thanh niên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Minh đi xa, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, cất bước, lắc người một cái định đuổi theo. Bỗng nhiên thiếu niên khựng bước, xung quanh gã, hoặc nên nói trong phạm vi một triệu dặm này trong một giây có tuyết rơi. Sau khi tuyết rơi thì lạnh lẽo phủ lên tám hướng, Tô Minh ở ngoài một trăm ngàn dặm theo la bàn lao nhanh cũng trông thấy tuyết bay lất phất.
Giọng nữ nhân vang trong thiên địa này:
- Hôm nay báo đáp ngày hôm đó ngươi không vào cửa, từ nay về sau không ai nợ ai.
Tô Minh nhận ra thanh âm này, chính là Thanh Hàn tiên tử.
Cùng với thanh âm vang lên, bông tuyết trong phạm vi mười ngàn dặm cùng xẹt qua trước mặt Tô Minh, hình thành bức tường băng to lớn ở sau lưng hắn. Cùng lúc đó, giam cầm thiên địa trong một triệu dặm vào giây phút này tán loạn, khiến tốc độ la bàn của Tô Minh trở lại bình thường.
Thiếu niên chậm rãi nói:
- Thì ra là Thanh Hàn tiên tử, đã lâu không gặp. Nhưng ngươi ngăn cản ta không lẽ vì thấy hứng thú với người này?
Tô Minh đạp la bàn lao nhanh ra xa, bên tai vang thanh âm lạnh lùng của Thanh Hàn tiên tử.
- Ta nợ người này một nhân tình, Lâm đạo hữu có thể nhường được không?
Tô Minh không nghe thấy những lời sau đó, la bàn lao nhanh ra rất xa. Tô Minh khoanh chân trên la bàn, luôn im lặng nhưng mắt ngày càng đậm sát khí, điên cuồng mãi khi tràn ngập toàn thân, sát khí ngập trời.
- Ta nhất định phải đạt được Chứng Đạo quả, sau khi nuốt vào có tu vi Đạo Tôn khiến cảm giác bất lực này không ở trên người ta nữa! Nhất Đạo Tông, Nhất Đạo Tông, nếu không diệt tông này thì Tô mỗ tuyệt không bỏ qua. Ta không thể đối phó với Đại Đạo Tôn nhưng ở tầng hai, tầng ba, ta nhất định sẽ khiến Nhất Đạo Tông trả giá đắt.
- Nếu ta trở thành Đạo Tôn, gặp lại Lâm Đông Đông thì sẽ cho hắn biết mùi!
Mắt Tô Minh đầy sát khí, lòng thầm nhủ, hắn thấy nơi Thất Nguyệt Tông tập kết ở phía xa.
Hai trăm ngàn tu sĩ Thất Nguyệt Tông giờ chỉ có bảy, tám mươi ngàn người, Cổ Thái đại trưởng lão cũng có mặt. Khi bọn họ thấy la bàn Tô Minh ngồi trên bầu trời thì con ngươi co rút, nhưng Cổ Thái đại trưởng lão lập tức phát hiện sát khí cực kỳ đậm đặc từ người hắn. Cổ Thái đại trưởng lão không hỏi nhiều, trong không gian tầng một hỗn loạn này luôn xảy ra chuyện, việc này không phải điều xấu, chỉ có như vậy mới kích thích lòng người.
Lúc tới gần nơi Thất Nguyệt Tông tập kết, la bàn dưới thân Tô Minh biến mất, hắn lao về phía đám người. Khi tới gần, Tô Minh không nói lời nào mà là khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm mắt, áp chế lòng giết chóc sắp bùng nổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, các đại trưởng lão của Thất Nguyệt Tông bao gồm Cổ Thái đại trưởng lão ai nấy mang người đi ra. Ngọc giản chỗ Cổ Thái đại trưởng lão liên tục chớp lóe, truyền tin các tông môn kết minh với Thất Nguyệt Tông.
Tập hợp lực lượng kết minh bảo đảm cho Thất Nguyệt Tông tại tầng một thuận lợi bước vào tầng hai. Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cách cực hạn bảy mươi hai tiếng ngày càng gần. Biểu tình của Cổ Thái đại trưởng lão càng lúc càng trầm trọng, các đệ tử Thất Nguyệt Tông đi tới đi lui, có khi là hơn một trăm ngàn người, đôi khi chỉ còn lại mấy ngàn người.
Khi hai tiếng cuối cùng đến, số đệ tử Thất Nguyệt Tông đã giảm mạnh đến tổng số không đủ một trăm ngàn, gần như một nửa tử vong. Mặc dù không thấy xác nhưng nhìn biểu tình của người khác thì thấy được thảm liệt đến mức nào.
Một trăm ngàn cột sáng trong thiên địa liên tục biến đổi mỗi một giây. Cho đến giờ chưa có tông môn nào đạt tới năm mươi ngàn tế đàn. Mãi đến phút cuối, hai tiếng mấu chốt nhất qua đi, một trăm ngàn cột sáng không gian tầng một trong phút chốc lắc lư. Trên bầu trời có vòng xoáy do một trăm ngàn cột sáng hợp thành.
Vòng xoáy ầm ầm chuyển động, bên trong lại xuất hiện một hố đen to lớn. Cùng với hố đen xuất hiện, trong một trăm ngàn cột sáng có gần ba mươi ngàn lập tức ảm đạm, tắt ngấm. Trong hố đen phát ra lực hút cường đại, lực hút không hoàn toàn buông xuống mặt đất mà chỉ tập trung vào khu vực Nhất Đạo Tông. Các tu sĩ của Nhất Đạo Tông cùng bay lên lao về phía hố đen vòng xoáy trên bầu trời.
Sau đó lại có gần ba mươi ngàn cột sáng ảm đạm, tắt ngấm. Tu La Môn trở thành tông môn thứ hai có tư cách tiến vào tầng hai. Các tu sĩ Tu La Môn bay vào hố đen, tông thứ ba có tư cách chính là Thất Nguyệt Tông. Hơn mười ngàn cột sáng mất đi ánh sáng, Thất Nguyệt Tông, bao gồm Tô Minh liền cảm nhận lực hút từ vòng xoáy trên bầu trời. Thân thể của bọn họ trong phút chốc bay lên, lao về phía hố đen vòng xoáy.
Sau Thất Nguyệt Tông, còn lại hơn ba mươi ngàn cột sáng không có tông môn nào vượt qua số lượng mười ngàn. Không phải thực lực tông môn bọn họ không được mà vì cuộc chiến Chứng Đạo lần này có ba trận doanh. Chuyện tranh đoạt trao đổi lợi ích nên bọn họ từ bỏ cơ hội này. Nếu không thì Nhất Đạo Tông, Tu La Môn ngăn cản Thất Nguyệt Tông, Thất Nguyệt Tông rất khó có tư cách bước vào tầng hai.
Bây giờ tầng hai chỉ có Nhất Đạo Tông, Tu La Môn và Thất Nguyệt Tông, bọn họ sẽ phát triển cuộc giết chóc điên cuồng tại đây, bên nào thắng thì đệ tử của tông môn đó sẽ là người đầu tiên bước vào tầng ba!
Dù sao có thể bước vào tầng ba đầu tiên thì đệ tử đó có cơ hội đạt được Chứng Đạo quả nhiều hơn người đến sau, đây là tiên cơ. Nếu có thể từng bước biến tiên cơ thành ưu thế thì cuối cùng sẽ thành công cướp được Chứng Đạo quả.
Không gian tầng ba, ba tông môn, gần bốn trăm ngàn tu sĩ bước vào, giống như tầng một, bị phân tán ra. Mắt Tô Minh lóe sát khí nhìn bốn phía.
- Nhất Đạo Tông!
Tô Minh thấy không gian tầng hai không còn là phế tích rộng lớn mà là vô số hòn đá trôi nổi trên bầu trời. Những hòn đá bềnh bồng như nối với tận cùng chân trời, điểm giới hạn ở tầng hai là cần thông qua những hòn đá lao lên trời.