Tô Minh có chút khẩn trương, loại cảm giác căng thẳng này trừ bởi vì đối phương là Man Công bộ lạc Ô Long ra, còn bởi người này là trưởng bối của Bạch Linh. Đồng thời bao gồm cả trên đường đến bộ lạc Phong Quyến, A Công đã nói cho hắn những suy đoán và phân tích.
- Vãn bối Tô Minh, bái kiến Man Công bộ lạc Ô Long.
Tô Minh hít sâu, cung kính khom người cúi đầu trước bà lão.
Bà lão sắc mặt âm nhìn chằm chằm Tô Minh, không biết đang nghĩ cái gì. Mọi người xung quanh vì vậy mà yên lặng, ngay cả tộc nhân bộ lạc Phong Quyến dẫn khách cũng nhìn về phía Tô Minh. Thậm chí là Thạch Hải vốn muốn rời đi cũng dừng bước, thầm kinh ngạc.
Theo ông thấy thì Tô Minh chỉ là đứa trẻ bình thường mà thôi, thân thể không tồn tại chút khí huyết nào. Liếc mắt một cái ông liền thu lại, không để ý việc giữa hai bộ lạc nhỏ này. Trong lòng ông thầm lo lắng, ông đã đi tìm tà man luyện chế đan dược kia lâu lắm rồi nhưng không có chút manh mối. Mấy ngày trước Man Công hỏi việc này khiến Thạch Hải không biết trả lời sao.
- Chẳng lẽ tà man này đã rời khỏi đây? Ai, thế này thì mình đi đâu tìm cho được!
Lôi Thần đứng bên cạnh Tô Minh, trừng mắt nhìn bà lão. Tuy nói gã sợ Man Công bộ lạc Phong Quyến nhưng đối với bà già thì không chút tôn trọng.
Bắc Lăng cau mày, ánh mắt rơi trên người Tô Minh, trong mắt có một tia không vui. Y không nghĩ ra đến tột cùng Tô Minh đã làm gì đắc tội với bộ lạc Ô Long.
- Chớp mắt qua nhiều năm như vậy, ngươi đã lớn thế này.
Bà lão nhìn Tô Minh thật lâu, từ từ mở miệng, lời nói nghe không ra vui buồn.
Tô Minh càng khẩn trương, hắn đứng đó không biết nói cái gì. Giờ phút này hắn rõ ràng cảm nhận được gần như tất cả ánh mắt đều tập trung trên người mình, loại cảm giác này hắn rất ít trải qua, không thích ứng.
Bạch Linh ở sau lưng bà lão sắc mặt tái nhợt, tay vò nhàu vạt áo. Tư Không đứng bên cạnh ánh mắt đắc ý, hung dữ trừng Tô Minh.
- Đáng tiếc…
Bà lão nhìn Tô Minh, tiếp tục chậm rãi nói.
- Man Công bộ lạc ngươi chỉ nuôi ngươi lớn nhưng không dạy dỗ ngươi, khiến ngươi không biết chừng mực. Sao không nghĩ xem ngươi có thân phận gì?
Bà lão nói không nhiều nhưng thể hiện rõ sự châm chọc, hơi không giống với thân phận Man Công.
Khuôn mặt Tô Minh lập tức trắng bệch, chỗ yếu nhất trong lòng hắn chính là đây. Đặc biệt ở trước mặt nhiều người như vậy bị nói ra, khiến Tô Minh cắn môi, không lên tiếng.
- Man Công!
Bạch Linh nhìn Tô Minh mặt trắng bệch, ngực lập tức đau nhói, buột miệng, ánh mắt nhìn bà lão ẩn chứa phẫn nộ.
Lôi Thần đứng bên cạnh Tô Minh lập tức trợn trừng mắt. Gã không cần biết đối phương là ai, giờ đây trông thấy Tô Minh bị làm nhục, thoáng chốc nổi giận muốn tiến lên.
Nhưng khoảnh khắc gã vừa nhấc chân thì ánh mắt bà lão kỳ dị lóe lên. Lôi Thần thoáng chốc toàn thân chấn động. Ngay lúc này, Liệu thủ bộ lạc Ô Sơn luôn đứng một bên không nói lời nào nhấc chân đạp mạnh lên trước một bước.
Một bước này đạp xuống, cả người Liệu thủ như biến khác hẳn. Từ người gã bỗng phát ra khí thế sắc bén, vòng xung quanh. Chỉ nghe bên ngoài người Lôi Thần có tiếng trầm đục quanh quẩn. Lôi Thần sắc mặt tái nhợt lùi ra sau vài bước.
- Man Công đại nhân, đối phó bọn trẻ bộ lạc Ô Sơn chúng ta cũng không cần như thế chứ.
Liệu thủ trầm mặt, chậm rãi mở miệng.
Gần như ở khoảnh khắc gã tiến lên, người đàn ông đứng sau lưng bà lão chợt ngẩng đầu, cũng tiến lên một bước. Khí thế còn mạnh hơn Liệu thủ đôi chút bùng phát ra.
Ngay sau đó, Sơn Ngân luôn im lặng nheo mắt lại, bên trong chuyển động tia sáng lạnh, tựa như hóa thành rắn độc lạnh lùng nhìn người đàn ông bộ lạc Ô Long.
Giương cung bạt kiếm!
Thạch Hải đứng không xa nhìn tình hình như vậy, khóe miệng lộ tia trào phúng. Theo ông thấy thì hai bộ lạc nhỏ này mấy trăm năm trước vốn là một nhà, nhưng hôm nay lại ra thế này. Ông hơi trầm ngâm, không ngăn cản mà chỉ đứng đó nhìn kịch vui.
Tô Minh cúi đầu, trầm mặc. Lôi Thần đứng bên cạnh không tiêu tan cơn giận, mặc dù sợ nhưng gã cũng muốn mở miệng. Bỗng Tô Minh nâng tay phải lên túm lấy cánh tay Lôi Thần.
Lôi Thần ngẩn ra, Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên. Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, thân thể gầy yếu tựa như Lạp Tô vĩnh viễn không lớn lên được. Khuôn mặt vẫn còn đó chút non nớt, không có tang thương năm tháng lưu dấu, không có thê lương trải qua gió mưa. Hắn, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Đôi mắt hắn trong vắt, rất trong, thanh tĩnh, không có nhiều tạp chất. Cắn môi dưới, hắn nhìn bà lão bộ lạc Ô Long, buông tay Lôi Thần ra, tiến lên trước.
Giờ phút này, hắn vẫn đang bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng không thèm để ý mà từng bước một, đi qua Lôi Thần, đi qua Liệu thủ, đi tới cách bà lão một trượng.
Hắn đứng đó, nhìn chằm chằm bà lão đối diện mình.
- Ta không biết chừng mực, không có cha, không có mẹ, trong mắt mọi người thì ta không có tư cách hoặc thân phận gì. Nhưng A Công ta từng nói với ta rằng, khi trời mưa, ngươi chỉ có thể nhìn thấy một phần. Ngươi sẽ không biết khi nào mưa dừng lại, sẽ không biết có nhiều hay ít nước. Nước dưới đất, ngươi chỉ có thể thấy mặt trên, không nhìn thấy đáy. Năm nay ta mười sáu tuổi.
Tô Minh cúi đầu, khẽ nói, nói xong, hắn xoay người, chậm rãi rời đi.
Lôi Thần đi sau lưng Tô Minh, ngoái đầu hung tợn trừng mắt bà lão, hừ một tiếng.
Liệu thủ và Khôi thủ thấy bà lão không nói gì nữa, chậm rãi lùi lại, mang theo Bắc Lăng và Ô Lạp, dưới sự dẫn dắt của tộc nhân bộ lạc Phong Quyến, dần đi xa.
Bà lão nhìn bóng lưng Tô Minh dần khuất, nhíu mày, trong mắt lóe tia sáng người ngoài không hiểu, xoay người đi về phía phía sau.
- Bạch Linh, theo ta.
Bạch Linh đứng đó, nhìn Tô Minh khuất xa, lòng rất loạn, bên tai truyền đến lời bà nội, cô yên lặng đi theo sau bà.
Mỗi một bộ lạc tới đều được mời vào thành đá, bị xếp đặt ngụ ở địa điểm chỉ định, nơi họ sẽ ở lại đến khi kết thúc thăm viếng. Bộ lạc Ô Sơn, được sắp xếp ở phía nam thành đá, một phòng ốc lớn có chín gian nhà liên tiếp cùng một chỗ, xung quanh còn có một ít hàng rào, khiến nơi này như bị đơn độc phân cách.
Giờ phút này, trong một gian nhà, tất cả tộc nhân bộ lạc Ô Sơn đều tụ tập tại đây, khoanh chân ngồi, nghe Liệu thủ ngồi ghế trên nói.
- Số lượng tộc nhân bộ lạc Phong Quyến vượt qua bộ lạc Ô Sơn rất nhiều, cứ thế tính ra thì họ có được man sĩ cũng vượt xa chúng ta. Lại thêm bộ lạc Phong Quyến là bá chủ bốn phương xung quanh, mấy năm một lần bái lễ cung phụng khiến bộ lạc Phong Quyến gần như nắm giữ tất cả thảo dược nơi đây. Thậm chí man tượng cũng có đến vài cái!
Ánh mắt Liệu thủ quét qua mỗi người, trầm giọng mở miệng.
- Một bộ lạc cỡ trung, không phải bộ lạc Ô Sơn chúng ta có thể so sánh. Bộ lạc Phong Quyến có được bao nhiêu man sĩ, ta không biết số lượng cụ thể nhưng chắc cũng hơn trăm!
- Đám man sĩ này có đầy đủ thảo dược, có man tượng khác nhau truyền thừa, bộ lạc nhỏ không thể sánh bằng. Tốc độ tu hành của họ nhanh hơn chúng ta, điều kiện bên ngoài của họ tốt hơn chúng ta, thậm chí trong bọn họ xác xuất xuất hiện thiên tài cũng vượt xa xa bộ lạc Ô Sơn chúng ta.
- Trong khoảng thời gian này, ta và Sơn Ngân sẽ không hạn chế các ngươi. Mang các ngươi tới đây, vốn là để nhìn thấy sự cường đại của bộ lạc cỡ trung, học hỏi cường giả cùng thế hệ của bộ lạc Phong Quyến!
- Ta hi vọng các ngươi có thể tại đây kết bạn với vài người. Mặc kệ là bộ lạc Phong Quyến hay bộ lạc khác, trừ bộ lạc Hắc Sơn là kẻ địch vốn có từ xưa, còn lại các bộ lạc, các người đều có thể quen biết!
Liệu thủ nói đến đây, ánh mắt lướt qua Tô Minh từ khi trở về luôn giữ im lặng.
- Đồng thời, ta cũng hi vọng các ngươi từ man sĩ của bộ lạc khác, tìm thấy sự chênh lệch và mục tiêu. Nhưng các ngươi nhớ kỹ một điểm, trong bộ lạc Phong Quyến, tuyệt không cho phép đấu đá! Các ngươi có thể yên tâm, điều này không chỉ mình chúng ta, bộ lạc khác cũng như thế. Ngoài ra, lần này thời gian các ngươi ở bộ lạc Phong Quyến sẽ dài hơn một ít, mỗi vài năm một lần bái lễ cung phụng, cũng là lúc bộ lạc Phong Quyến cử hành Đại Thử. Nếu có thể đạt được thứ hạng tốt, sẽ có lợi rất lớn cho cá nhân các ngươi.
- Bắc Lăng, ngươi ở bộ lạc Phong Quyến mấy năm nay, rất hiểu biết nơi này, ngươi hãy giới thiệu một chút về cường giả bộ lạc Phong Quyến cùng thế hệ với các ngươi.
Bắc Lăng ngồi một bên nghe vậy thì gật đầu.
- Trong bộ lạc Phong Quyến có rất nhiều cường giả, đặc biệt là cùng thế hệ chúng ta, có bảy người cần đặc biệt chú ý. Trong đó người thứ nhất tên là Diệp Vọng, người này…
Trong lúc Bắc Lăng giới thiệu, Tô Minh ngồi trong góc, không nói một lời. Lời bà lão bộ lạc Ô Long nói khiến hắn rất khó chịu, dù giờ trở lại đây thì đầu óc vẫn quanh quẩn câu nói kia, khiến Tô Minh nhắm chặt hai mắt, siết chặt tay.
- Tô Minh!
Một thanh âm lạnh băng lọt vào tai Tô Minh.
Tô Minh ngước nhìn, chỉ thấy Sơn Ngân, Khôi thủ đội săn trong bộ lạc đang ngồi xếp bằng phía sau mình.
- Man Công bộ lạc Ô Long vì sao nói mấy lời đó với ngươi?
Sơn Ngân bình tĩnh nhìn Tô Minh, trầm giọng mở miệng.
- Không có gì.
Tô Minh im lặng giây lát, lắc đầu nói.
Sơn Ngân nhíu chặt mày, mắt lóe lên tia kỳ dị, đang định mở miệng thì bỗng ngẩng đầu nhìn bên ngoài gian nhà. Cùng lúc đó, Liệu thủ cũng tập trung nhìn lại.
Chỉ thấy một tộc nhân bộ lạc Phong Quyến phụ trách tiếp khách tuổi khoảng chừng ba mươi đang chạy vội đến.
- Ai là Tô Minh, Man Công cho gọi, xin cùng ta đi qua!
Tô Minh ngẩn ra, đứng dậy nhìn Liệu thủ ngồi phía trên, thấy gã nhẹ gật đầu mới đi ra gian nhà, đứng trước mặt tộc nhân bộ lạc Phong Quyến.
- Ta là Tô Minh.
Tô Minh bình tĩnh nói.
Tộc nhân bộ lạc Phong Quyến nhìn Tô Minh một lúc rồi xoay người đi. Tô Minh hơi do dự, theo sát đi ra khỏi gian nhà, cùng lúc đó truyền đến lời Bắc Lăng ở đằng sau.
- Đại Thử năm trước có khoảng một trăm người tham gia, nhưng năm mươi người đứng đầu cuối cùng gần như đều là tộc nhân bộ lạc Phong Quyến. Đặc biệt là mười hạng đầu, theo ta biết thì năm mươi năm nay chưa từng xuất hiện người ngoài, dù chỉ một lần. Đại Thử năm nay chắc cũng sẽ thế. Các người nhớ kỹ, lần này phải cố gắng tiến vào năm mươi hạng đầu! Chỉ cần tiến vào năm mươi hàng đầu, dù chỉ là hạng năm mươi thì cũng là công lớn cho bộ lạc Ô Sơn chúng ta!