Tùy theo cuộn tranh biến mất, trời đất hóa thành hư vô, từng bia đá cao ngất xuất hiện trước mặt Tô Minh. Độ cao của những bia đá khác nhau, có cao chừng mười ngàn trượng, có chỉ cỡ ba ngàn trượng, liếc mắt một cái đếm hoài không hết, số lượng cỡ một trăm ngàn.
Trong đó một nửa màu sắc tối tăm, bên trên có khe hở, tỏa ra hơi thở tang thương, có vết máu loang lổ nơi khe hở máu đã khô.
Mỗi một bia đá khắc một cái tên, một trăm ngàn bia đá đại biểu chỗ này có một trăm ngàn cái tên.
- Thần nguyên của lão phu chúng sinh hữu duyên đều lấy được. Tuy nhiên, mạnh ăn thịt yếu là pháp tắc bất diệt, số lượng một trăm ngàn tấm bia đá là cố định. Mỗi một người mới đến thì nhất định sẽ có một người chết đi, đây là kết quả thứ nhất dành cho người muốn lấy thần nguyên của lão phu.
- Bia đá đạt tới một trăm ngàn trượng vì sẽ trở thành người dự tuyển kế thừa thần nguyên của lão phu có thể tạm thời rời đi trong kỳ hạn ngàn năm. Sau một ngàn năm lại phải tới đây tiếp tục làm cho bia đá đạt tới hai trăm ngàn trượng, thành công lại có thể rời đi trong kỳ hạn ngàn năm, cứ thế suy ra. Qua một ngàn năm nếu không đến sẽ bị tiêu diệt, đây là kết quả thứ hai dành cho người muốn lấy thần nguyên của lão phu.
- Nếu có thể làm bia đá đạt tới một triệu trượng thì trực tiếp có được thần nguyên của lão phu, các bia đá còn lại đều sẽ vỡ vụn hóa thành cát bụi tan biến, đây là kết quả thứ ba dành cho người muốn lấy thần nguyên của lão phu.
Giọng của Tuế Trần Tử vang vọng trong đầu Tô Minh và hắn thấy trước mặt mình một bia đá cao hơn tám mươi ngàn trượng chỗ khe hở khuếch tán rất lớn, không ngừng trào ra máu. Tô Minh thậm chí nghe được tiếng hét thê lương, không cam lòng truyền đến.
- Không, ta không cam tâm, ta đã bị vây khốn tại đây hai mươi ba ngàn năm, nếu cho ta một ít thời gian nữa, ta sẽ có thể khiến bia đá đạt tới một trăm ngàn trượng, ta không cam tâm!!
Tiếng hét ngừng bặt, tấm bia đá trước mặt Tô Minh bị máu tươi tẩy rửa. Theo thanh âm biến mất, cái tên từng tồn tại trên tấm bia đá cũng biến mất, bị xóa đi.
Cùng lúc đó, tấm bia đá có ánh sáng dịu dàng chớp lóe lượn lờ từ từ thu nhỏ, mãi đến khi chỉ còn hai ngàn trượng thì ánh sáng tán đi, tầng ngoài bia đá một mảnh bóng loáng như gương. Tô Minh nhìn thấy nó phản chiếu thân hình hắn.
- Để lại tên của ngươi, truyền thừa, bắt đầu!
Thanh âm già nua trong tinh thần Tô Minh lại vang vọng, hắn im lặng nhìn một trăm ngàn tấm bia đá xung quanh. Hắn không có đường lui.
Truyền thừa này ngươi không thể lựa chọn có nhận hay không. Khi bước vào dị địa thì đã buộc phải bước trên con đường truyền thừa.
- Hoặc là chết trong truyền thừa, dù không chết thì vĩnh viễn bị nhốt tại đây, trừ khi khiến bia đá đạt tới một trăm ngàn trượng mới có cơ hội ra ngoài ngàn năm. Nếu không thì hoặc là chết trong năm tháng, hoặc là người khác đến thay thế tư cách của ngươi, do đó ngươi sẽ diệt vong. Nhưng người bị thay thế hình như có quy luật gì, dù sao nơi này có rất nhiều tấm bia đá không đạt tới một trăm ngàn trượng. Vậy xem ra đó là lựa chọn ngẫu nhiên không có quy luật.
Tô Minh im lặng.
Hắn rất kinh sợ kiểu sắp xếp này của Tuế Trần Tử, hắn biết càng là không có quy luật thì càng đáng sợ, căn bản không cho người ta có cơ hội lựa chọn mà chỉ có thể bị lựa chọn. Một người mới đến, đối với một trăm ngàn người không tính là gì, loại lựa chọn trong một trăm ngàn chết một người, khả năng trúng phải mình rất nhỏ.
Nhưng nơi này bất cứ ai cũng có thể vào được, thậm chí trong năm tháng vĩnh cửu chắc chắn có rất nhiều tu sĩ đến. Nếu có mười ngàn người đến thì không phải một trăm ngàn chọn một mà là mười chọn một!
Nếu có năm mươi ngàn người đến thì sẽ biến thành hai chọn một, nếu cùng là một trăm ngàn người đến thì đây chính là đợt đào thải lạnh lùng vô tình, toàn bộ một trăm ngàn người trước sẽ bị thay thế tư cách.
Dù cho ngươi là vừa mới đạt được tư cách, nhưng chưa kịp thu hoạch thần nguyên thì cái chết đã đến, đây là không công bằng, nhưng chuyện trên đời vốn không có công bằng.
May mắn là mấu chốt sống tiếp tại đây.
Tô Minh hít sâu, hắn hiểu những điều này, biết mình không có đường lui, nhìn chằm chằm bia đá trước mặt, tay phải giơ lên vung về phía bia đá. Như có cuồng phong quét qua, rơi vào bia đá thì tan biến, trên bia hiện ra một cái tên.
Mặc Tô.
Khi tên xuất hiện thì tấm bia đá phát ra tiếng nổ, bề mặt bóng loáng liền hõm vào, dần có một bức hình vẽ. Lát sau khi hình vẽ hoàn toàn lộ ra, Tô Minh trong cõi trời đất gió tuyết đan xen trong thiên địa, trong một thôn trang nọ, đứng ở trước mặt đám phàm nhân.
Đây là lựa chọn hắn đưa ra lúc trước, giờ phút này nó hiển lộ ra trên bia đá.
Tô Minh nhìn tấm bia đá, hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía xa hơn, hắn nhìn đông đảo tấm bia đá xung quanh, có một ngàn tấm bia đá đạt tới một trăm ngàn trượng. Điều này đại biểu có một ngàn người, sau không biết bao nhiêu năm tháng bị nhốt trong này may mắn chưa chết, thành công làm bia đá đạt tới một trăm ngàn trượng, đạt được kỳ hạn ngàn năm.
Tấm bia đá đạt tới hai trăm ngàn trượng, có năm trăm cái. Năm trăm tấm bia đá này sừng sững ở bát phương, tên ghi trên mỗi bia đá tràn ra quang mang nhàn nhạt.
Có ba trăm tấm bia đá đạt tới ba trăm ngàn trượng, có hai trăm tấm bia đá đạt tới bốn trăm ngàn trượng, còn bia đá cao năm trăm ngàn trượng, Tô Minh thấy có một trăm cái.
Bia đá cao sáu trăm ngàn trượng có hai mươi cái.
Bia đá cao bảy trăm ngàn trượng có mười cái.
Bia đá cao tám trăm ngàn trượng, Tô Minh chỉ có thấy một cái, nó sừng sững ở phía xa. Tô Minh có thể nhìn thấy cái tên ghi trên tấm bia đá này.
- Vân Giả Sơn!
- Trở thành người dự tuyển kế thừa thần nguyên của lão phu, thọ nguyên không hề có hạn chế, có thể bất diệt trong quy tắc của lão phu. Nhưng nếu không thể khiến bia đá tiếp tục trưởng thành thì trừ vĩnh viễn bị giam cầm ra, nếu có ai đến dự tuyển thì cũng sẽ bị lấy đi tư cách.
Trong tinh thần của Tô Minh vang giọng già nua.
- Đào thải tàn khốc.
Tô Minh thì thào.
Rõ ràng là nếu có người khiến bia đá của mình trở một trăm ngàn trượng vậy thì tuyệt đối sẽ không có một ngàn lẻ một bia đá một trăm ngàn trượng, sẽ trước tiên ở trong một bia đá tiêu trừ đi, khiến số lượng vĩnh viễn giữ một ngàn. Vì không có quy luật, tùy tiện diệt trừ khiến dù bia đá có đạt tới một trăm chín mươi chín ngàn trượng thì xác suất chết không khác gì một trăm ngàn lẻ một trượng.
Một ngàn chọn một.
- Từ xưa đến nay, trong vô tận có rất nhiều người đi đến dị địa. Chỗ này không hạn chế tuổi thọ, chính là nói những người bị chọn đều có số tuổi rất lớn. Nếu có người thành công đạt được thần nguyên, như vậy người còn lại sẽ chết. Xích Hỏa Hầu từng nói năm đó lão tổ Tố Minh Tộc mình từng tiến vào dị địa rồi đi ra. Mặc dù nói không biết tổ tiên tiến vào cái nào trong bốn dị địa nhưng nếu đã đi ra được thì chứng minh người dự tuyển kế thừa thần nguyên, vậy cuối cùng người chết phải chăng là vì chỗ dị địa người ở xuất hiện kẻ đạt được thần nguyên?
Tô Minh tinh thần run lên nhưng rất nhanh phủ định cách nghĩ này.
- Năm đó Xích Hỏa Hầu nói có bốn dị địa, bây giờ vẫn là bốn, chứng minh không có người thành công đạt được thần nguyên.
Tô Minh mắt chợt lóe lộ suy tư.
- Trừ phi tổ tiên Tố Minh Tộc ra không… Chết! Mà là vừa lúc kỳ hạn ngàn năm đến, không thể không về lại dị địa, đến nay vẫn còn bị vây khốn?
Tô Minh nhíu mày, có rất nhiều manh mối nhưng khó thể tìm ra nguyên nhân thật sự. Nhưng mặc kệ thế nào, năm đó chân giới thứ năm diệt vong có lẽ liên quan rất lớn đến dị địa này.
Tô Minh thầm thở ra, bày trước mặt hắn chỉ có một con đường, khiến bia đá của mình đạt đến một trăm ngàn trượng!
Hắn hít sâu, nhấc chân tiến tới trước, đi đến bia đá đại biểu cho mình. Tô Minh giơ tay phải lên, hắn có loại cảm ngộ vô hình, chỉ cần tay ấn vào bia đá thì có thể tiến hành trận tranh giành sống chết này.
Khi tay Tô Minh định ấn vào bia đá thì bỗng có tiếng nổ vang vọng, phía xa một bia đá cao ba mươi ngàn trượng tỏa ánh sáng rực rỡ, kích cỡ tăng vọt, từ ba mươi ngàn trượng lên đến bốn mươi ngàn. Cùng lúc đó có một người bước ra từ bia đá tỏa sáng.
Người này là một gã đàn ông, cực kỳ vạm vỡ, có lực Vị Giới đậm đặc quanh quẩn, tu vi đạt tới Vị Giới hậu kỳ!
Gã mệt mỏi đi ra, biểu tình cứng ngắc. Gã trông thấy Tô Minh nhưng không thèm để ý mà nhìn một bia đá bên cạnh mình cao chừng hai mươi ngàn trượng, trong mắt lóe tia dịu dàng, dường như bia đá này tồn tại là động lực duy nhất của gã.
Tô Minh liếc qua, thấy trên bia đá của gã đàn ông khắc tên Chu Khang.
Còn bia đá hai mươi ngàn trượng gã đàn ông nhìn bằng ánh mắt dịu dàng thì Tô Minh thấy cái tên Tư Mã Nguyệt.
- Tư Mã Nguyệt là tên con gái, hai người này nếu không phải bạn tốt thì chắc là đạo lữ.
Tô Minh nhìn gã đàn ông khoanh chân ngồi dưới bia đá thuộc về mình, không thèm để ý hắn nhìn, nhắm mắt không nói câu nào.
Tô Minh trầm ngâm, dứt khoát không đặt tay ấn trên bia đá, hắn lùi lại vài bước khoanh chân ngồi. Tô Minh không có nhiều manh mối và kinh nghiệm lấy truyền thừa thần nguyên, nếu có thể từ người gã đàn ông nhìn ra chút manh mối thì hắn càng nắm chắc một ít.
Thời gian trôi qua, Tô Minh và gã đàn ông im lặng không lên tiếng vài tiếng sau bỗng Tô Minh xoay người nhìn một hướng khác.
Chỉ thấy hướng đó hư vô vặn vẹo xuất hiện một khe hở to lớn, bên trong phát ra tiếng ầm ầm, sau đó có một người bước ra từ khe hở. Người này là một ông lão, đi ra rồi thì vẻ mặt mờ mịt nhìn bống phía, trong mờ mịt có không tin, hoảng sợ và rung động.
Hiển nhiên người này giống như Tô Minh cũng là lần đầu đến!
Tình hình này khiến Tô Minh để ý, gã đàn ông cũng mở mắt ra, nhìn chằm chằm ông lão, hít thở dồn dập. Lựa chọn tử vong, trong một trăm ngàn người có một sẽ chết, cái bóng chết chóc bao phủ Tô Minh và gã đàn ông này.