- Ở chỗ mi tâm của hoang thú kia có ấn ký tia chớp, đại biểu cho hoang kiếp. Giờ phút này, ở bên trong mi tâm của ngươi cũng có ấn ký như vậy. Điều này cho thấy ngươi chính là người kế tiếp phải đụng độ với hoang kiếp.
Lão giả Thiên Linh Bộ trầm mặc một lát rồi nói. Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn về phía Tô Minh với thần sắc phức tạp. Bởi vì hắn nhìn thấy ở bên trong mi tâm của Tô Minh đang có một ấn ký tia chớp, nhưng hiển nhiên là Tô Minh không phát hiện ra điều này.
Thần sắc của Tô Minh vẫn như thường, nâng tay phải lên sờ nhẹ vào mi tâm. Dường như trong lúc Tô Minh chưa phát hiện ra, làn da ở chỗ đó đã bị lực lượng kỳ dị nào đó đốt đi, tạo thành một lạc ấn hình tia chớp.
- Có đúng là trong vòng một năm, tùy thời đều có thể phủ xuống không?
Tô Minh trầm mặc một lát rồi nhàn nhạt nói. Giờ phút này, từ bên ngoài nhìn vào hắn thì chỉ có thể nhìn ra có một ý xuất trần chứ không thể nhìn ra được đẳng cấp sinh mệnh của hắn. Trên thực tế hắn đã thoát khỏi Hậu Linh, đã trở thành Linh Tiên ở bên trong Tam Hoang đại giới này.
Chỉ cần Tô Minh phóng ra một chút khí tức cũng đủ để hủy diệt đất trời.
- Trong vòng một năm, tùy thời đều có thể phủ xuống. Năm đó, lúc hoang kiếp phủ xuống, lão phu nhớ là ngày thứ bảy của tháng thứ mười.
Lão giả Thiên Linh Bộ trầm giọng nói.
Tô Minh mỉm cười. Cả đời hắn bấp bênh, đã gặp phải vô số hung hiểm. Cho dù hoang kiếp thần bí nhưng nếu như kiếp nạn này chắc chắn sẽ đến thì tâm tình khủng hoảng cũng không giúp được gì. Tỉnh táo, cơ trí đối mặt mới là lựa chọn của Tô Minh vào giờ phút này.
- Đa tạ tiền bối giúp đỡ, vãn bối sẽ không quên giao dịch cùng tiền bối lúc trước. Nhưng bây giờ xin tiền bối chờ vãn bối một chút. Lúc bước vào Linh Tiên, vãn bối đã hiểu ra rất nhiều điều trong quá khứ, cần mượn lực này để luyện hóa thần thông của bản thân.
Tô Minh nhìn về phía lão giả Thiên Linh Bộ.
- Vốn nên như thế. Lúc bước vào Linh Tiên, đất trời dung hợp cùng bản thân, là lúc ngươi cùng ý chí Tam Hoang tiếp cận gần nhất. Cố gắng tranh thủ thời khắc này mà cảm nhận. Lúc trước tại thời điểm này, lão phu cũng đã sáng tạo ra được không ít thần thông cùng tuyệt học kinh diễm.
Lão giả Thiên Linh Bộ gật nhẹ đầu.
Tô Minh khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại. Giờ phút này đám hoang thú theo vòng xoáy biến mất khỏi bầu trời. Chúng Linh Điện cùng với hơn hai ngàn thân ảnh màu vàng phía trên Tô Minh cũng dần dần mờ đi, một lát sau cũng biến mất, chờ đợi được người gọi ra lần nữa.
Lúc này, Tô Minh đang chậm rãi nhớ lại cảm giác lúc bước vào Linh Tiên. Thời gian dần trôi qua, cảm giác này càng lúc càng trở nên rõ ràng. Ước chừng sau nửa canh giờ, Tô Minh đã hoàn toàn đắm chìm ở bên trong trạng thái này.
Thời gian mấy canh giờ chậm rãi trôi qua, khi tâm thần Tô Minh đã ở trong cảm giác bước vào Linh Tiên rất lâu, tinh thần của hắn bỗng xuất hiện một chút không rõ ràng.
Đó là một loại đối lập nhau, ý thức đã tách ra khỏi thân thể, đi cảm ngộ trời xanh. Ở trong trạng thái này, bỗng nhiên trong đầu Tô Minh xuất hiện hình ảnh Ô Sơn. Hắn thấy mình đang ở Man Tộc đại địa, ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Ở phía dưới là vô số man sĩ Man Tộc cúng bái, gào rú.
Hình tượng này tồn tại ở trong đầu Tô Minh rất lâu mới dần dần trở nên mơ hồ. Lúc những hình ảnh rõ ràng một lần nữa, dường như Tô Minh đã trở về Đệ Cửu Phong, đang khoanh chân ngồi trong động của hắn. Trước mặt hắn là một bàn vẽ. Hắn nâng tay phải lên, đang vẽ cái gì đó lên phía trên.
- Ta đã hiểu ra phương hướng, là… Biến thành Man Thần!
Tô Minh thì thào. Khi trong lòng hắn đang vang vọng những những lời này thì đột nhiên hình ảnh lại biến mất. Lúc này Tô Minh cũng mở mắt ra.
Hắn vẫn khoanh chân ngồi ở Trầm Dương Phù kết nối thế giới Chúng Linh Điện này, vẫn ngồi ở bên trên Thăng Linh đài cao nhất Đại Man Bộ. Xung quanh hắn vốn là phế tích Đại Man Bộ nhưng hôm nay đã là vô số tồn tại vặn vẹo. Những thứ vặn vẹo này đứng vững vàng cùng trời đất, như không bao giờ chuyển đổi.
Giờ phút này hai mắt của lão giả Thiên Linh Bộ lộ ra tinh quang, thân thể lui ra phía sau một chút. Hắn nhìn thấy toàn bộ di chỉ Đại Man Bộ này hôm nay đều vặn vẹo, giống như giờ phút này được sinh ra từ một thế giới khác ở bên trong hư vô.
Giống như cảm thụ của hắn lúc trước, đi qua thời không, nguyên nhân Tô Minh tồn tại, nguyên nhân hắn đã trở thành Linh Tiên…
Theo thời không trùng điệp, Tô Minh nhìn thấy ở bên trong hư vô vặn vẹo này dần dần xuất hiện từng đạo thân ảnh. Toàn bộ những thân ảnh này đều là tộc nhân Đại Man, đang từ trên bầu trời gào thét tới. Ở phía dưới là rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa ở trong bộ lạc. Dường như Tô Minh thấy được những hình ảnh sinh hoạt xa xưa của tộc nhân Đại Man Bộ này.
Khói bếp bay lượn lờ. Mọi kiến trúc ở trong bộ lạc đều được làm từ các tảng đá. Từng Thăng Linh đài đứng vững trên đại địa. Trên bầu trời có vô số hòn đá trôi nổi, từng con chim cực lớn mà Tô Minh chưa bao giờ thấy qua đang xoay tròn ở trên bầu trời này. Lúc chúng phát ra tiếng xiiii rất to, những tộc nhân Man Tộc này liền ném miếng thịt xuống mặt đất, lập tức chúng lao đến ăn rất nhanh.
Ở đây tràn ngập tiếng vui đùa ầm ĩ. Cách đó không xa, tộc nhân Đại Man Bộ đang tu luyện hơi thở. Tô Minh cũng nhìn thấy rất nhiều người của Đại Man Bộ khoanh chân ngồi trên Thăng Linh đài.
- Đại Man tạo, tạo này tại ý!
Tiếng nói tang thương vừa truyền tới từ sau lưng Tô Minh, lập tức tất cả tộc nhân đang khoanh chân ngồi trên Thăng Linh đài này mở hai mắt ra, đồng loạt nhìn về phía Tô Minh. Trong ánh mắt bọn họ ẩn chứa một luồng sùng kính cuồng nhiệt.
Tô Minh quay mạnh đầu lại, lập tức thấy một lão giả đang khoanh chân ngồi ở phía sau mình. Đó là một lão giả với mái tóc hoa râm, mang theo tang thương tuế nguyệt.
Hắn mặc chiếc áo bào màu trắng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước giống như là có thể nhìn xuyên qua thân thể của Tô Minh tới chỗ xa hơn.
Tô Minh trầm mặc, lui về phía sau vài bước, khoanh chân ngồi ở bên cạnh lão giả này. Giờ phút này hắn đã biết mình đang nhìn thấy những cảnh xảy ra ở đây từ rất nhiều năm trước.
Hắn yên lặng nhìn bốn phía, nhìn lão giả kia.
- Ý là do tâm thần niệm, tạo là sáng tạo ra điểm bắt đầu. Dùng ý niệm hóa, lấy ý là tạo, dùng tạo chế hoang, cái này… Chính là thuật mạnh nhất của Đại Man Bộ chúng ta, Vạn Cổ Nhất Tạo. Các ngươi có tư cách tu hành tại Tế Linh đài, có tư cách cảm ngộ thuật Vạn Cổ Nhất Tạo của Đại Man Bộ ta. Thuật này chia làm năm cảnh giới, gồm Thập, Bách, Thiên, Vạn, Hoang. Đại Man Bộ ta truyền thừa đến nay, không người nào có thể thi triển Hoang Cổ Nhất Tạo, cực hạn chỉ là Vạn Cổ Nhất Tạo. Các ngươi phải biết rằng thuật này mạnh… Như nắng gắt, là một trong những nguyên nhân khiến các bộ tộc khác sợ hãi Đại Man Bộ ta.
Lão giả Man Tộc chậm rãi nói. Lúc tiếng nói này vang vọng, tinh thần của tất cả những man sĩ Man Tộc ngồi bên trên Thăng Linh đài kia đều phấn khởi, trong thần sắc đều lộ ra vẻ khát vọng.
Giờ phút này, hai mắt của Tô Minh cũng lóe lên. Hắn đã nghe được một từ ở trong lời nói của lão giả này.
- Tế Linh đài? Đây không phải là Thăng Linh đài sao?
Ánh mắt Tô Minh lóe lên nhưng lời nói tiếp theo của lão giả kia đã cởi bỏ được nghi hoặc của Tô Minh.
- Một phần thuật này truyền thừa ẩn chứa ở trong huyết mạch, một phần khác cần phải cúi đầu tế Tiên Linh vì đã che chở Đại Man Bộ ta truyền thừa!
Lời nói của lão giả vang vọng bốn phương khiến cho tâm thần của Tô Minh khẽ động.
- Hôm nay ta nhìn thấy thế giới này, hạo kiếp chưa phủ xuống thì Tiên Linh sẽ không lạc!
Tô Minh lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời màu lam thanh tịnh như nước, nhiều đóa mây trắng mờ ảo khiến cho người ta sau khi nhìn sẽ cảm thấy trong lòng bình tĩnh. Những ngày như thế này, Tô Minh thấy không nhiều.
- Bây giờ tế trời gọi Tiên Linh phủ xuống!
Lão giả đứng dậy hất tay áo lên, hướng lên bầu trời ôm quyền cúi đầu.
Lập tức tất cả mọi người xung quanh đều đứng lên, cúi lạy về phía bầu trời. Tâm thần của Tô Minh khẽ động, cũng đứng lên, hướng lên bầu trời cúi đầu, nhưng cặp mắt của hắn lại lộ ra tinh mang.
Đúng lúc này, từ bên trên bầu trời màu lam đột nhiên xuất hiện tầng tầng gợn sóng. Ngay sau đó, những gợn sóng kia tạo thành một gương mặt cực lớn. Lúc gương mặt này từ trên bầu trời phủ xuống, lập tức toàn bộ Đại Man Bộ yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời, trong thần sắc ngoài tôn kính ta còn có cả vẻ thành kính cùng cảm kích, không hề có chút sợ hãi nào.
Sau khi gương mặt kia chìm hơn phân nửa, hai mắt bỗng nhiên lóe lên. Lập tức hai cột sáng từ trong mắt của gương mặt này tỏa ra, rơi vào đại địa, hóa thành hào quang chói mắt. Đột nhiên từ bên trong hai cột sáng này, có hai cái thân ảnh từ từ hiển lộ ra.
Bọn hắn mặc trường bào, bộ dáng thoạt nhìn là trung niên, trên mặt không có vẻ uy nghiêm mà là mang theo nụ cười như gió xuân, mỉm cười nhìn tất cả tộc nhân Đại Man Bộ.
- Các tộc nhân của ta, các ngươi muốn điều gì?
Hai người này là một nam, một nữ. Nam tử kia mỉm cười nhìn đại địa, nhẹ giọng nói. Trong lời nói không hề mang theo chút ngạo nghễ nào mà là bao hàm một loại tình cảm phong phú. Giống như không xem người của Đại Man Bộ là con sâu cái kiến mà là những người cùng tộc như đúng lời của hắn.
Dường như cô gái ở bên cạnh kia cũng mang theo hào quang từ tình thương của mẹ. Nhìn tất cả mọi người của Đại Man Bộ, nhất là nhìn vài đứa trẻ ở đằng xa kia, cô càng biểu lộ ra tình cảm từ đáy lòng mình.
- Mong Tiên Linh che chở Đại Man Bộ, truyền thừa thuật Hoang Cổ Nhất Tạo, để cho bọn họ hiểu ra, vì Đại Man Bộ mà chiến đấu!
Lão giả mặc áo bào trắng cúi đầu thật sâu.
- Hoang Cổ Nhất Tạo là thần thông mạnh nhất của tộc ta. Trong cơ thể các ngươi đã có huyết mạch tộc ta, được chúng ta sáng tạo ra để truyền thừa cho tộc đàn. Thuật này… Tuyệt đối không thể đoạn. Hoang Cổ Nhất Tạo…
Nam tử Tiên Linh kia vừa nhẹ giọng nói, tay phải vừa nâng lên, vung về phía đại địa. Lập tức có một chút điểm sáng rơi xuống. Từng điểm sáng này đều là một ký hiệu, rơi vào bên trong mi tâm của những tộc nhân Đại Man đứng trên đài Tế Linh này.
Đột nhiên, một điểm sáng trong đó bay về phía Tô Minh.