Trên quảng trường mấy trăm người, giờ phút này từng người đều tập trung nhìn chín pho tượng. Mỗi một pho tượng đều có thứ hạng y chang, họ lần lượt xem, xôn xao tiếng bàn tán.
Đôi khi theo mỗi thứ bậc đột nhiên nhảy lên mà ồ lên, đôi khi sẽ tiếc nuối cho ai đó bậc cao rốt cục lại rơi xuống.
Đại Thử này có thể nói là so đấu trong núi là phụ, trọng điểm chú ý đều tại đây. Chỗ này mấy trăm người, mặc dù đa số đều là bộ lạc Phong Quyến, nhưng cũng có không ít bộ lạc khác. Có thể nói, người của các bộ lạc bốn phương gần đây đều có mặt.
Bọn họ sẽ đem thứ hạng ba cửa này tuyên dương ra ngoài sau khi về bộ lạc, khiến mọi người đều biết.
Đây là thông lệ, mấy lần trước cũng thế.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Vọng xếp ở vị trí thứ nhất đi tới bậc thang thứ ba trăm bốn mươi năm thì dần chậm lại.
Thần Xung xếp phía sau, đã đi tới trên một trăm tám mươi chín bậc. Còn về Ô Sâm được rất nhiều người chờ đợi thì không biết ra chuyện gì, nhưng lại xếp vị trí thứ chín, chỉ có một trăm hai mươi bảy bậc.
Ngược lại người gọi là Tất Túc khiến quảng trường nhìn chăm chú, gã xếp ở vị trí thứ ba, đi được một trăm tám mươi tám bậc!
- Tất Túc cuối cùng là ai, sao lại lợi hại như vậy!? Chẳng lẽ lần này cửa thứ nhất Đại Thử sẽ có người ngoài bộ lạc tiến nhập mười hạng đầu!?
- Lần này thú vị thật, lâu rồi không có người ngoài bộ lạc tiến nhập mười hạng đầu, thậm chí là ba mươi hạng đầu đều đã lâu không xuất hiện tình cảnh như vậy.
Khi mọi người bàn tán thì tộc trưởng bộ lạc Hắc Sơn khoanh chân nhìn chằm chằm pho tượng gần đó hiện thứ hạng, khóe miệng lộ nụ cười đắc ý, mắt liếc qua bộ lạc Ô Sơn.
Chỗ bộ lạc Ô Sơn thì Sơn Ngân ngồi xếp bằng, khép mắt, không thèm nhìn thứ hạng, dường như không chút hứng thú. Còn về Liệu thủ thì cau mày như là lo lắng.
Gã nhìn pho tượng bên cạnh hiện thứ hạng, ở vị trí thứ năm mươi bảy thấy Bắc Lăng, vị trí thứ bảy mươi ba là Lôi Thần, còn có Ô Lạp xếp ở chín mươi mốt.
Man Công bộ lạc Ô Long còn có mấy người khác trong bộ lạc đều tập trung nhìn, sắc mặt không biến đổi cái gì. Làm thủ lĩnh bộ lạc, bà giỏi ẩn nấp cảm xúc của mình, trừ phi có biến cố cực lớn, nếu không thì rất ít xuất hiện cảm xúc dao động kịch liệt khiến người ngoài phát hiện. Còn về Liệu thủ bộ lạc Ô Sơn, trừ phi liên quan Bắc Lăng, nếu không cũng sẽ chẳng lộ ra lo âu.
Khác với mấy trăm người tại quảng trường bàn tán và nhìn chăm chú, giờ phút này trong núi hơn một trăm cầu thang, người tham dự so tài cửa thứ nhất, đều có cảm giác toàn bộ núi chỉ có một mình ta.
Khói đặc chẳng những che đậy tầm mắt họ, bên ngoài cũng không trông thấy bên trong, coi như là Man Công bộ lạc Phong Quyến, Kinh Nam cũng không thể nhìn xuyên qua khói hình thành từ phong ấn. Bên trong có xảy ra chuyện thì ông cũng không thể biết rõ.
Chẳng qua nơi này không có nguy hiểm gì, dù sao so tài như vậy đã tiến hành rất nhiều lần.
Bạch Linh cắn môi dưới, trán toát ra mồ hôi, bước từng bước một tiến lên. Bậc thang trước mắt không nhìn thấy tận cùng, dường như xa xôi không có giới hạn, khiến người bước lên bất giác sinh ra cảm giác mờ mịt. Lại thêm càng lên cao thì áp lực càng nặng, sẽ cho người cảm giác bài xích rất lớn, dường như có vô số thanh âm thì thầm bên tai kêu người từ bỏ.
Cách Bạch Linh không xa, Lôi Thần không ngừng gầm rống. Gã trực tiếp xé hơn phân nửa đồ da thú lộ ra thân trên cường tráng, người chảy từng giọt mồ hôi, khiến sắc mặt mỏi mệt của gã lộ ra dữ tợn, từng bước một tiến lên, mắt lộ ra điên cuồng và cố chấp.
Phía xa, Bắc Lăng sắc mặt tái nhợt, trong khoảng thời gian này y đưa rất nhiều máu giữa trán cho Ô Sâm, thân thể đã yếu ớt. Dựa theo ước định, ở cửa thứ ba y sẽ được một chút khí huyết từ Ô Sâm. Nhưng hôm nay y thấp thỏm lo âu, không biết ước định này có giống như mọi lần không.
Cắn chặt răng, Bắc Lăng không muốn mình thua trắng, từng bước một mang theo sự kiêu ngạo ở bộ lạc Ô Sơn, đi tới.
So với họ gian khổ thì Diệp Vọng mặc đồ đỏ tinh anh ưu tú nhất bộ lạc Phong Quyến thong thả rất nhiều. Y chắp tay sau lưng, từng bước một, không nhanh không chậm tiến lên. Nơi này không phải lần đầu tiên y đi đến, đây là lần thứ ba!
Y còn nhớ rõ, năm đó lần thứ hai, y đi được hơn tám trăm bậc thang, lần này mục tiêu của y là chín trăm!
- Man Công từng nói, núi này nhìn rất cao nhưng chỉ có chín trăm chín mươi chín bậc thang, lúc xây dựng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ, có thể biến đổi trời đất. Đi được bao nhiêu sẽ từ đó phản ánh ra số lượng sợi máu cuối cùng tu hành được.
- Sau này phải ăn ít lại, ai, nhất định phải ít ăn lại.
Ở cầu thang nào đó, Thần Xung thở hồng hộc, vừa lầm bầm vừa leo lên. Thân thể y hơi mập, lúc này bước đi thì như thịt đang rung lên, nhưng đôi mắt lóe lên tia sắc bén, nhìn lệnh bài nắm trong tay, tập trung tinh thần thì có thể thấy toàn bộ thứ hạng. Y biết có người gọi là Tất Túc xếp hạng ngay phía sau mình!
Ở chỗ càng xa, thanh niên bộ lạc Hắc Sơn mặc áo da thú đen ra vẻ thần bí, giờ phút này sắc mặt như thường, dường như đám bậc thang này còn chưa đủ để gã quá nghiêm túc.
- Đây là lần đầu tiên mình tới đây. Không đến thì thôi, nếu đã tới, vậy Ô Sâm cũng tốt, Thần Xung cũng thế, coi như là Diệp Vọng cũng phải cút đi cho ta! Lần này ta phải cho tất cả mọi người biết, Tất Túc ta đây mới là hậu bối xuất sắc nhất bốn phương xung quanh!
Khuôn mặt Tất Túc lộ ra đôi mắt có tia cuồng nhiệt.
So với những người này, hiện tại Tô Minh bị bỏ lại rất xa. Bước chân của hắn rất chậm, hiện tại mới chỉ đi tới bậc thang thứ ba mươi hai.
Thậm chí ở bậc thang thứ ba mươi hai, Tô Minh chẳng những không tiến lên tiếp mà cúi đầu suy nghĩ. Hắn nhìn bậc thang dưới chân, ánh mắt lấp lóe.
- A Công từng nói sáu hàng số. Số thứ nhất là ba mươi hai. Không lẽ A Công nói là bậc thang thứ ba mươi hai?
Tô Minh trầm ngâm, chậm rãi nhấc chân đi tới bậc thang thứ ba mươi ba, đạp xuống không có cảm giác khác lạ gì, áp lực giống với đứng ở bậc thang ba mươi hai.
- Không có chỗ nào khác lạ, đều giống nhau.
Tô Minh cau mày, lại đi lên tới bậc thang thứ ba mươi bốn, nhưng giây phút chân phải đạp xuống thì bỗng nhiên thân thể hắn chấn động.
- Giống nhau. Giống nhau. Không đúng!
Hắn nhắm mắt lại, chân phải đạp ở bậc thang thứ ba mươi bốn, cẩn thận cảm nhận hơn một tia áp lực.
Sau đó hắn mở hai mắt, mau chóng lùi vài bước, trở lại thứ ba mươi mốt, nâng chân lên, đạp ở bậc thang thứ ba mươi hai, ba mươi ba. Giờ phút này, Tô Minh hai mắt lóe sáng, hít sâu.
- Thì ra là vậy, giữa bậc thang thứ ba mươi mốt và ba mươi ba sẽ xuất hiện tăng mạnh áp lực. Nhưng chỉ có ba mươi hai là kỳ dị, đứng đó, mặc kệ lùi lại hay tiến lên đều cảm nhận áp lực như cũ, dường như bậc thang thứ ba mươi hai không tồn tại, xem như không có bậc thang thứ ba mươi hai thì mọi thứ bình thường.
Hơi suy tư, Tô Minh không tiến lên nữa mà khoanh chân ngồi ở bậc thang thứ ba mươi hai, cảm nhận áp lực trên dưới hai loại giống nhau chậm rãi ép trong ngoài thân thể. Cảm giác khiến hắn không thoải mái, cùng lúc đó thân thể hiện ra bốn mươi chín sợi máu.
Những sợi máu này vừa xuất hiện, Tô Minh lập tức cảm giác áp lực đỡ hơn rất nhiều, nếu không cẩn thận thì sẽ rất khó tìm tòi.
- Đa số bậc thang trong núi đều có thể cảm nhận được hai loại áp lực khác nhau, một là đến từ bên trên, một là dư áp phía sau lúc đi qua. Chỉ có bậc thang thứ ba mươi hai này là có thể khiến áp lực trên dưới cân bằng. A Công nói cho mình sáu hàng số, nhất định là đại biểu cho sáu bậc thang như vậy trên núi này!
- Có lẽ đây là năm đó khi A Công tham dự Đại Thử của bộ lạc Phong Quyến đã ngộ ra, là bí mật của riêng ông.
Tô Minh khoanh chân, chậm rãi nhắm mắt lại, vận chuyển sợi máu trong người. Thời gian trôi qua, Tô Minh mở mắt ra, nhíu mày.
Hắn không cảm giác có chỗ tốt nào, coi như là vận chuyển khí huyết thì cũng bình thường, dường như không thay đổi cái gì.
Suy ngẫm lâu nhưng Tô Minh vẫn nghĩ không ra nguyên nhân. Nhưng hắn hiểu, A Công sẽ không tự dưng nói ra lời đó, chắc chắn có bí mật mình chưa phát hiện.
Nhưng mà…
Tô Minh gãi đầu, từ khi hắn còn nhỏ thì A Công luôn thích nói vậy, để hắn tự mình tìm tòi, nghĩ ra rồi thì tốt, nếu không nghĩ ra thì A Công cũng ít khi cho hắn biết đáp án.
Lại suy nghĩ giây lát, Tô Minh thở dài, nhìn trên người mình hiện ra bốn mươi chín sợi máu. Những sợi máu này có thể khiến hắn bỏ qua áp lực nơi đây.
- A Công cũng thật là… Trực tiếp nói cho mình biết thì được rồi. Ai, đến tột cùng chỗ này ẩn chứa bí mật gì đây.
Tô Minh không bỏ cuộc, tiếp tục ngồi đó đau đầu suy nghĩ.
- Áp lực, áp lực trên dưới giống nhau. Nguyên bản có thể cảm nhận được áp lực này tồn tại, nhưng ngồi ở đây, dưới áp lực thì huyết dịch trong người sẽ vận chuyển càng nhanh, sẽ tự nhiên xuất hiện sợi máu đề kháng. Cái này…
Tô Minh chợt giật mình, trong đầu chợt lóe tia sáng, mơ hồ cảm thấy có thứ gì không nắm được.
Hắn mở to mắt, hít sâu, cúi đầu nhìn bốn mươi chín sợi máu trên người.
- Không lẽ lời nói của A Công ẩn chứa bí mật, là muốn nói cho mình làm sao khống chế sợi máu, để chúng nó giống như lúc xuất hiện, từng sợi tán đi. Cũng bởi chỗ này có cân bằng áp lực, tựa như lực lượng bên ngoài khiến sự việc không thể làm được tại đây thì có thể.
Tô Minh thân thể chấn động.
- Mục đích làm như vậy khiến mình khống chế sợi máu giỏi hơn mọi người, một quyền đánh ra có thể khống chế số lượng sợi máu, khiến mỗi quyền đều ẩn chứa đủ lực lượng, mà không lãng phí quá nhiều.
Tô Minh bất giác liếm môi, nhắm mắt lại, định khống chế sợi máu trên người, khiến chúng nghịch chuyển không phải toàn bộ biến mất mà chỉ tán đi một sợi.
Việc này rất khó khăn!