Tô Minh bình tĩnh nhìn thân thể mình biến dị, nhìn thân hình trong mục rữa và tan biến hóa thành dơi, cảm nhận sau lưng nhanh chóng mọc ra cánh, mãi đến khi đôi cánh từ sau lưng hắn giương rộng ra, chiều dài vài chục trượng, khiến thân hình Tô Minh tràn ngập yêu dị.
- Con dơi…
Tô Minh cười khẽ, điều này khiến hắn nhớ đến lúc nhỏ trông thấy Nguyệt Dực.
- Bề ngoài cũng khá giống, nhưng thực tế bên trong hoàn toàn khác hẳn.
Tô Minh nhắm mắt lại, không để ý thân hình thay đổi, mặc kệ thời gian trôi qua.
Không biết qua bao lâu, khi Tô Minh lại mở mắt ra thì thân thể đã hoàn toàn biến thành một con dơi đen to lớn. Loại cảm giác này cực kỳ giống thật, chân thật đến nỗi dù là Tô Minh cũng khó tránh khỏi xuất hiện dao động.
- Con dơi này giống hệt như lệ quỷ lúc trước ta thấy bên ngoài Đạo Quỳ Chi Sơn. Trong tay nó có con dơi, nhưng loại ảo thuật trình độ này không thể khiến lý trí của ta lay động.
Tô Minh mắt chợt lóe, hừ lạnh.
Nhật nguyệt tinh thần trong mắt hắn nhanh chóng chuyển động, lập tức thân hình hắn chấn động mạnh, có máu thịt nhanh chóng sinh ra.
Từ xa nhìn lại, thân thể Tô Minh từ trạng thái dơi mau chóng chuyển hóa thành hình người. Chỉ vài giây khi Tô Minh đứng dậy thì thân thể hắn không còn là bộ dạng dơi mà là thân hình vốn có.
Khi thân thể hắn trở về ban đầu thì động đất xuất hiện dưới chân Tô Minh. Hắn thấy mặt đất bàn tay to chấn động xuất hiện hình ảnh Tô Minh từng thấy quen thuộc. Năm ngón tay nhanh chóng khép lại, định bóp nát hắn trong lòng bàn tay, vang tiếng ầm ầm.
- Nếu là ảo ảnh thì tại đây ta không có gì là không làm được.
Tô Minh đôi mắt chợt lóe, bỗng vọt lên trời, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, trời đất ầm vang.
Ngón tay đầu tiên bỗng nhiên xé gió lao đến, ngón tay thay thế bầu trời, khi giáng xuống thì khoảnh khắc đến gần Tô Minh. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, giơ tay phải lên, một vầng mặt trời biến ảo, vươn ra tay trái thì nắm mặt trăng, khi tiến lên thì sau lưng ngôi sao theo cùng.
Nhật Nguyệt Tinh Thần Biến!
Tay phải của Tô Minh ấn vào ngón tay thứ nhất giáng xuống, tiếng nổ vang vọng, ngón tay bị bắn ra mấy trăm trượng, chính lúc này, ngón tay thứ hai ập đến.
Ầm ầm!
Hai tay Tô Minh nhật nguyệt xoay chuyển, lại đụng chạm, ngón tay thứ hai bắn ra, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, trực tiếp bay vọt, ngón tay thứ ba, thứ tư bỗng đến.
Tô Minh hai tay vung trước mặt, tay trái mặt trời, tay phải mặt trăng và sau lưng ngôi sao cùng bắn ra, đụng chạm với hai ngón tay to.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ ngập trời, gió mây biến đổi, hai ngón tay chấn động khựng lại, Tô Minh vọt ra, mắt thấy sắp bay ra khỏi bàn tay to thì ngón tay thứ năm, ngón cái như là trời sập bỗng ập xuống.
Tiếng xé gió chói tai, khi ngón cái đè xuống thì bên ngoài người Tô Minh phù văn thần nguyên chậm rãi ngưng tụ trên người hắn, khiến cơ thể hắn biến thành thanh kiếm sắc bén chặt hướng ngón cái ập đến.
Ầm ầm ầm ầm!
Trời đất rung động, một kiếm xuyên thấu ngón cái ập xuống, không có máu bắn ra nhưng thân thể Tô Minh lao ra khỏi bàn tay. Khi lao ra trong chớp mắt Tô Minh cảm giác như mình phá tan loại cầm cố nào đó, phù văn ngoài người biến mất, thân hình hắn lộ ra. Tô Minh liếc nhìn bên dưới, mặt lộ nụ cười.
Hắn trông thấy Đạo Quỳ Chi Sơn, hắn thấy ở không xa năm ông lão Ngọc gia khoanh chân tĩnh tọa dưới chân núi, còn có Ngọc Trần Hải.
Hiện tại Ngọc Trần Hải biểu tình kích động. Còn năm ông lão Ngọc gia thì sắc mặt âm trầm.
Tô Minh mỉm cười, bỗng đáp xuống, khoảnh khắc đó cơ mặt hắn co giật, bên tai vang giọng nói ôn hòa từ từ quanh quẩn.
- Thiên địa chúng sinh có mệnh, mệnh này không dài lâu, tuy nhiên tộc ta phá vỡ thiên cơ, phụng sinh linh, có thể bất tử.
- Nếu ngươi có thể xông qua Tam Môn Đạo Thiên thì sẽ đạt được bất tử. Ngươi thành công xông cửa thứ nhất, ban cho thuật đoạt mệnh, có thể đoạt tuổi thọ của người khác để bản thân vĩnh sinh.
Thanh âm này đến từ miệng lệ quỷ Đạo Quỳ Chi Sơn, truyền vào tai Tô Minh vào tinh thần của hắn, những văn tự lập tức hóa thành vòng xoáy. Vòng xoáy từ từ chuyển động, sức sống dạt dào tỏa ra từ bên trong.
Tô Minh ngẩn ra.
Trong khi hắn ngẩn ra thì đã từ trên trời đáp xuống đất.
Ngọc Trần Hải vội bước tới vài bước đi đến trước mặt Tô Minh, khom lưng cúi đầu, biểu tình kích động, định nói chuyện thì bỗng biến sắc.
- Tô tiền bối, ngươi… Ngươi…
Giọng của Ngọc Trần Hải chớp mắt biến thành tiếng hét thảm. Gã vội thụt lùi, thân hình nhanh chóng mục rữa, chỉ chớp mắt mục nát còn lại bộ xương. Trong ánh mắt của Tô Minh, bùm một tiếng, thân hình Ngọc Trần Hải tan vỡ thành tro bụi. Nhưng có tia sự sống nhanh chóng ùa vào người Tô Minh, sức sống ẩn chứa tuổi thọ, cảm giác khó tả lập tức hiện ra trên người hắn.
Tô Minh cảm giác rõ rệt sinh mệnh của mình càng thịnh vượng, nhưng hắn thay đổi sắc mặt, đây không phải điều hắn muốn, hắn thậm chí không có ý định giết chết Ngọc Trần Hải.
- Sao có thể như vậy, này…
Tô Minh ngơ ngẩn nhìn Ngọc Trần Hải chết, thần thức khuếch tán nhanh, mãi đến khi hắn không cảm nhận được hơi thở của gã, tất cả đều biểu thị Ngọc Trần Hải… Thật sự đã chết.
Khi Tô Minh bị tình hình này chấn động thì phía xa năm ông lão Ngọc gia biến sắc, đứng bật dậy lộ vẻ không thể tin, hình như không ngờ Tô Minh sẽ giết người, lại còn giết chết Ngọc Trần Hải.
- Dám ở Ngọc gia giết người, ngươi thật to gan!
Năm người biến sắc, có bốn người lao về phía Tô Minh, một người khác thì giơ tay phải lên vung hướng bầu trời, lập tức trời nổ ầm vang, xuất hiện một mảng áng mây đỏ. Tầng mây kia xuất hiện chớp mắt hóa thành chữ Ngọc to lớn. Hiển nhiên đó là một tín hiệu, tín hiệu báo cho người gia tộc.
Tất cả đến quá nhanh, quá đột ngột làm Tô Minh không chút chuẩn bị. Hiện tại có bốn trong năm ông lão khẽ quát vọt đến, nhưng khi họ đến gần, Tô Minh nhìn sang thì bỗng bốn người này phát ra tiếng hét thê lương, biểu tình hoảng sợ xen lẫn thống khổ, từ bỏ tiến tới mà nhanh chóng thụt lùi.
Nhưng họ chỉ lùi mấy trượng thì thân hình giống như Ngọc Trần Hải, nhanh chóng mục rữa, phút chốc hóa thành tro bụi, sự sống nhanh chóng ùa vào người Tô Minh, khiến lại cảm nhận được sự thoải mái vì sinh mệnh càng thịnh vượng. Loại cảm giác này có thể khiến người ta si mê, đắm chìm, đó là cảm giác rất khó hình dung.
Ông lão duy nhất còn sống mặt trắng bệch, vội thụt lùi, xung quanh có từng vệt sáng rít gào lao đến, đó là tộc nhân Ngọc gia trông thấy mây đỏ thì vội tới.
- Sao có thể như vậy…
Tô Minh cố nén cảm giác thoải mái khó tả trong người, loại cảm giác này khiến hắn hơi mê đắm, có ảo giác muốn được càng nhiều thoải mái như vậy hơn nhưng bị hắn đè nén.
- Lực lượng trong người ta không ổn!
Tô Minh cắn răng, bỗng bay lên lao về phía chân trời, hắn theo bản năng muốn rời đi, không muốn ở lại đây.
Nhưng khi hắn mới bay lên thì tộc nhân Ngọc gia bỗng nhiên đến, có gần trăm người vòng quanh, lao về phía Tô Minh. Thân thể họ mới tới gần Tô Minh trong ba trăm trượng thì liền phát ra tiếng hét thảm, thân thể họ hóa thành tro bụi, từng tia sự sống ùa vào người Tô Minh. Cảm giác thoải mái khiến Tô Minh không thể ức chế ngửa đầu gầm lên.
- Đây rốt cục là lực lượng gì!?
Tô Minh cảm thấy khó khống chế thân thể, hắn lại nghiến răng, lao nhanh. Nhưng từ bốn phương tám hướng tộc nhân Ngọc gia xuất hiện gần ngàn người, từng bóng dáng mang theo tức giận thi triển thần thông vô tận.
- Đừng lại đây, cút đi!!
Tô Minh gầm lên, nhưng đã muộn. Xung quanh gần ngàn người khi đến gần Tô Minh thì cùng phát ra tiếng hét thảm, hóa thành tro bụi. Cảm giác thoải mái trong người gần như dấy lên bão tố trong đầu Tô Minh, khiến lý trí của hắn trong một giây mơ hồ, ngoài người xuất hiện ảo ảnh dơi to lớn. Ảo ảnh này dường như đang nhe răng cười, nhanh chóng ngưng tụ.
Tô Minh hai tay ôm đầu, trong đôi mắt xuất hiện tơ máu toát ra ánh sáng tràn ngập tham lam cùng điên cuồng. Thân thể hắn vụt nhoáng lên vọt vào tộc nhân Ngọc gia lại đến nữa.
Tô Minh đi qua đâu thì tiếng hét thảm liên miên bất tận, cảm giác thoải mái trong người hắn ngày càng mãnh liệt, sau lưng hắn bóng dơi càng lúc càng rõ ràng. Nhưng lòng hắn giãy giụa vào khoảnh khắc này bùng phát đến cực độ.
- Không thích hợp, không lẽ ta còn ở trong ảo thuật?
Tô Minh biểu tình dữ tợn, cưỡng ép khiến thân thể tạm dừng, người run bần bật.
Trên Hắc Mặc Tinh, quảng trường Ngọc gia, ngoài Đạo Quỳ Chi Sơn, Ngọc Trần Hải hồi hộp nhìn núi, gã thấy con dơi trong lòng bàn tay lệ quỷ có tia sáng yếu ớt đang tỏa ra.
Bên cạnh gã, năm ông lão Ngọc gia mặt xám như tro. Xung quanh tộc nhân Ngọc gia đã có mấy trăm người, đều im lặng nhìn Đạo Quỳ Chi Sơn.
Ngọc gia tam trưởng lão, người đàn ông trung niên kia biểu tình thản nhiên nhưng mắt lóe tia sáng, gã nhìn con dơi tỏa ánh sáng, không biết đang nghĩ gì.