Tô Minh mắt chớp lóe, cô gái xuất hiện và lời nói có chút không thể tưởng tượng, nhưng Tô Minh tập trung suy nghĩ qua đi đại khái nhìn ra chút manh mối.
Người Ngọc gia hiển nhiên không phải là tu sĩ mà là… Dị tộc!
Có lẽ tộc quần này từng gọi là Môn Đạo, hoặc là chi nhánh Môn Đạo Tộc.
Môn Đạo Tộc tín phụng hai linh nhật nguyệt, trong năm tháng có lẽ từng huy hoàng, nhưng theo lời hai linh nhật nguyệt nói chúng sinh chết ngủ say thì Môn Đạo Tộc dần khô kiệt. Tộc nhân rời khỏi cố hương đi đến Hắc Mặc Tinh, từ nay tại đây có Ngọc gia.
Tổ tiên Ngọc gia đời này đến đời khác không quên thần linh họ tín phụng, cho nên nhiều lần quay về Thần Nguyên tinh hải cuối cùng thu về pháp khí Môn Đạo Tộc.
Cũng chính là Tam Môn Đạo Thiên.
Thu hồi Tam Môn Đạo Thiên, có lẽ liên quan đến việc thức tỉnh hai linh nhật nguyệt, nên mới có hành động mỗi một tộc nhân Ngọc gia phải xông Tam Môn Đạo Thiên. Có lẽ đây còn chưa đủ, có lẽ là vì che giấu cái gì nên mới thêm vào khách khanh.
Bọn họ khát vọng tộc nhân có thể xông qua Tam Môn Đạo Thiên, do đó đạt được thần linh truyền thừa, do đó… Xuất hiện sứ đồ.
Tô Minh đến, âm kém dương sai bị tưởng lầm là sứ đồ, cho nên mới có chuyện lúc trước.
- Hắc Mặc Tinh có Vu Tộc, lúc trước ta đã nghi có dị tộc tại đây thay hình đổi dạng, hiện giờ xem ra suy đoán này là chính xác.
Tô Minh trầm tư, không lên tiếng.
Nhưng khi cô gái nói xong, trong chớp mắt toàn bộ tộc nhân Ngọc gia ai nấy nhắm mắt lại, thân hình từ từ gục xuống, bao gồm ba trưởng lão, tất cả đều ngủ say.
Chỉ mình Tô Minh và cô gái kia, một bình tĩnh đứng trên trời, một cung kính đứng dưới đất.
Cùng lúc đó, theo tộc nhân Ngọc gia ngủ say, vị trí pho tượng nhật nguyệt tan vỡ trời đất chớp mắt vặn vẹo, tiếng nổ quanh quẩn, xuất hiện cửa cuối cùng trong Tam Môn Đạo Thiên.
Đó là một… Tảng đá màu trắng ngà!
Kích cỡ tảng đá vượt qua pho tượng nhật nguyệt, trên đá có điêu khắc một con voi to, mũi voi cuốn một đòn cân.
Khi điêu khắc quái dị lộ ra thì toát ra uy nhiếp khiến tinh thần Tô Minh chấn động, uy nhiếp tràn ngập bốn phương. Nếu không phải đại trận Ngọc gia đã mở ra, nếu không phải Ngọc gia luôn chờ đợi sứ đồ xuất hiện, đã sớm chuẩn bị mọi thứ thì uy nhiếp và khí thế sẽ khuếch tán khắp Hắc Mặc Tinh.
- Cửa thứ ba của Tam Môn Đạo Thiên gọi là Thái Bình Hữu Tượng. Mời sứ đồ đại nhân!
Cô gái Ngọc gia khẽ nói, khom lưng cúi đầu trước Tô Minh.
Tô Minh nhìn tảng đá khổng lồ, nhìn Thái Bình Hữu Tượng trên tảng đá, biểu tình bình thường nhưng lòng hắn rung động. Hắn lờ mờ đoán ra đây là một pháp khí!
Một thần nguyên pháp bảo ẩn chứa uy lực khác biệt, thậm chí chỉ có lực thần nguyên mới khởi động được nó!
- Tam Môn Đạo Thiên, là vị nào của tộc ngươi từ Thần Nguyên tinh hải mang đến Hắc Mặc Tinh?
Tô Minh nhìn Thái Bình Hữu Tượng, bỗng mở miệng hỏi.
Ngọc Nhu ngẩn ra, khẽ nói.
- Là lão tổ thứ tư của gia tộc, ngài ấy vào mấy chục ngàn năm trước từ trong Thần Nguyên tinh hải đạt được, việc này thuộc bí ẩn gia tộc, tộc nhân bình thường không biết cụ thể.
- Vị lão tổ thứ tư của gia tộc ngươi tên gọi là gì, bây giờ ở đâu?
Tô Minh mắt chợt lóe, giọng nói như thường khiến người không nghe ra lý do hắn đột nhiên hỏi những điều này.
- Vị lão tổ thứ tư tên là Ngọc Hàm, năm đó hao phí tuổi thọ thúc đẩy Tam Môn Đạo Thiên mang về gia tộc xong để lại di chúc, hình thần câu diệt, đã chết.
Giọng Ngọc Nhu giống như tên, dịu dàng nói.
- Ta từng nghe người ta nói Ngọc gia của ngươi có người xông qua cửa thứ ba, chính là ngươi?
Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn Thái Bình Hữu Tượng chuyển hướng Ngọc Nhu.
- Chính là ta, cũng chính lần đó ta trở thành thánh nữ hệ nguyệt thần, đạt được âm nguyên, thức tỉnh sứ mệnh, nhưng bị hạn chế không thể rời khỏi Ngọc gia, bản thể chịu không nổi ánh sáng mặt trời, bây giờ ở lại đây là phân thân ảnh, chỉ có hoàn thành sứ mệnh mới ra khỏi Ngọc gia được.
Ngọc Nhu nhẹ giọng nói.
- Xin sứ đồ đại nhân tiến vào cửa thứ ba, đạt được Thái Bình Hữu Tượng, Ngọc gia ta sẽ vâng lệnh sứ đồ của thần linh, từ nay tín phụng.
- Ngươi rất muốn ta mau chóng bước vào cửa thứ ba?
Tô Minh mỉm cười, đầy ẩn ý liếc cô gái.
Ánh mắt này sáng ngời nhìn chằm chằm Ngọc Nhu.
Ngọc Nhu biểu tình như thường không có gì biến đổi, ngẩng đầu nhìn mắt Tô Minh, nhẹ giọng nói.
- Đây là sứ mệnh của Ngọc Nhu.
Tô Minh mỉm cười, xoay người nhoáng lên một cái, cất bước đi về phía Thái Bình Hữu Tượng. Thân hình hắn đạp trên tảng đá to khổng lồ này, chợt lóe biến mất trong đá, không thấy bóng dáng.
Ngọc Nhu nhìn bóng dáng Tô Minh rời đi, mãi đến không còn thấy hắn thì biểu tình của cô vẫn không có gì thay đổi, dường như hai chữ cảm xúc không thấy trên người cô.
Cô yên tĩnh đứng đó không nhúc nhích, dường như chờ đợi Tô Minh trở về.
Nhưng giờ phút này, dưới lòng đất chỗ cô đứng, mỗi cách mười trượng thì trong bùn đất có một tầng cát vàng phô, tầng tầng ngăn cách, mãi đến sâu dưới lòng đất mười ngàn trượng, chỗ đó tồn tại một địa cung khổng lồ.
- Có linh sa ngăn cản, dù là thần niệm của thần linh cũng không thể xuyên thấu, dù sao những linh sa này có từ thời viễn cổ, chỉ cần chúng ta tin tưởng nó có thể tránh đi tất cả tra xét vậy nó liền làm được điều này.
Trong địa cung tối tăm, một giọng nói già nua như rít qua kẽ răng vang vọng.
Tùy theo thanh âm xuất hiện, chớp mắt trong địa cung có ngọn đèn xanh bừng sáng ánh chiếu địa cung một mảnh xanh biếc trông rất âm u. Ngọn đèn xanh lắc lư, tựa như âm phong lệ quỷ bồi hồi trong địa cung.
- Đợi mấy chục ngàn năm, rốt cục chúng ta cũng chờ đến ngày này.
- Đáng tiếc người này không phải tộc nhân Ngọc gia ta, nếu không thì… Không cần cẩn thận như vậy.
- Tính cách Ngọc Nhu trầm ổn, cô ta sẽ không để người ta nhìn ra manh mối, dù là chúng ta hiện giờ vẫn nhìn không thấu trong lòng Ngọc Nhu rốt cục là nghiêng về gia tộc hay… Thần linh.
Từng tiếng già nua vang trong địa cung, tùy theo ngọn đèn xanh bị đốt lên, địa cung lộ ra hình dạng, có thể lờ mờ thấy trong địa cung ngồi xếp bằng mười ba ông lão.
Mười ba ông lão ai nấy già cả, toát ra hơi thở mục nát như là người chết, thậm chí đôi mắt họ trong ánh đèn toát ra tia sáng xanh âm u rất là đáng sợ. Làn da họ khô nứt, máu thịt héo rút như da bọc xương, nhưng nương ánh đèn có thể mơ hồ thấy trên người họ tồn tại nhiều đồ án phức tạp.
- Cho dù lòng cô ta nghiêng về thần linh nhưng dù gì cũng là người Ngọc gia ta, quan hệ lợi hại đã nói cho cô ta, cô ta sẽ có lựa chọn.
- Mấy chục ngàn năm, rốt cục chờ đến ngày này, sứ đồ thật sự xuất hiện, không uổng chúng ta tại đây mỏi mòn chờ nhiều năm như vậy, không dám thấy ánh sáng, không dám đi ra khỏi địa cung.
- Chúng ta che giấu bí mật Tam Môn Đạo Thiên, ngay cả người trong gia tộc cũng không biết sự thật là mấy chục ngàn năm nay người xông qua cửa thứ ba không chỉ một mình Ngọc Nhu, cộng thêm chúng ta, có tổng cộng mười bốn người xông qua Tam Môn Đạo Thiên.
- Tất cả đều đáng giá, chỉ cần… Kế hoạch của lão tổ thành công, chỉ cần lão tổ có thể đoạt xá sứ đồ, tự thân trở thành thần linh, như vậy… Từ đó về sau chi nhánh Môn Đạo Tộc chúng ta tín phụng chỉ có chính mình!
- Ngọc gia ta sẽ nổi dậy, chỉ cần kế hoạch của lão tổ thành công!
- Chắc sẽ không thất bại, chúng ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, thậm chí mười ba người chúng ta từ bỏ hết tất cả giúp đỡ lão tổ đời thứ bốn Ngọc Hàm, chúng ta thậm chí vì thế mà nghiền nát mệnh hồn lão tổ đời thứ ba, hai thậm chí là đời đầu, nếu tất cả còn không thành công thì…
- Nhất định thành công!
- Không sai, nhất định thành công. Năm đó lão tổ đời thứ bốn vô tình dung nhập vào Thái Bình Hữu Tượng, mấy chục ngàn năm nay có chúng ta giúp đỡ đã ức chế khí linh vốn ngủ say, trở thành khí linh mới. Người cần chỉ là một lần đoạt xá, ngưng tụ mấy chục ngàn năm chuẩn bị, đi đoạt xá sứ đồ!
- Hừ, sứ đồ cái gì, rõ ràng là thể ngưng tụ ý thức hai linh nhật nguyệt, người ngoài không biết sự thật nhưng chúng ta sớm rõ ràng. Chỉ cần lựa chọn tín phụng, vậy vào giây phút trở thành sứ đồ đã không còn lý trí.
- Chỉ cần ngươi tin tưởng thì nó sẽ tồn tại. Lực lượng cường đại biết bao, đây là căn bản thần nguyên của hai linh nhật nguyệt. Loại lực lượng này chỉ cần nằm trong tay Ngọc gia chúng ta, thần linh đã chết, tiên đạo đã tan biến, đây là thời đại chúng sinh vùng dậy!
Mười ba lão già trong địa cung cất tiếng nói kích động mong chờ. Mặt đất trên địa cung, Ngọc Nhu bình tĩnh đứng đó. Vẻ mặt cô thản nhiên, như là mọi chuyện không để trong lòng, như là cô không biết chuyện gì có thể làm cảm xúc của cô biến đổi.
Trên đầu cô, trong bầu trời cửa thứ ba, trong Thái Bình Hữu Tượng, trước mắt Tô Minh xuất hiện biển mây mênh mông. Biển mây này vô biên vô hạn, phủ lên toàn bộ khu vực. Tô Minh đưa mắt nhìn, có thể thấy phía xa như có một con voi to đang gào thét trong mây. Tiếng rống quanh quẩn chấn động tinh thần, càng khiến thần nguyên trong hồn Tô Minh theo đó sôi trào.
- Thái Bình Hữu Tượng…
Tô Minh cất bước tiến tới, đạp biển mây lao nhanh.
- Ngọc gia nhìn như bình thường, Ngọc Nhu đó nhìn thoáng qua cũng không có gì sơ hở, ngay cả lời nói cũng không có manh mối. Nhưng, tất cả đến quá thuận lợi.
Tô Minh hừ lạnh, lòng cảnh giác dần đến gần con voi to gào thét.