- Ha ha, chúc mừng Đạo Thần Tông sắc phong điện hạ. Bổn hoàng tử rất chờ mong được trông thấy điện hạ Đạo Thần Tông có phong thái cỡ nào. Lần này tiến đến đại biểu cho phụ hoàng chúc mừng, cũng là vì muốn kết giao cùng mấy vị điện hạ Đạo Thần Tông một phen.
Tam hoàng tử anh tuấn đứng ở trên người Minh Long khổng lồ. Hắn không cần tản ra tu vi, chỉ với khí thế như vậy cũng đã là tuyệt luân rồi.
Đây chính là Minh Hoàng chân giới, chân giới có được Minh Long.
Trong lúc hai mươi bốn vị tông lão Đạo Thần Tông kia mỉm cười thì hơn một ngàn con Minh Long này vẫn đang bay lượn ở bên trên Chu Tước đại lục còn Vũ Huyên bị tam hoàng tử kéo tới bên cạnh, cùng tu sĩ Minh Hoàng chân giới phủ xuống Chu Tước đại lục.
Khi bọn hắn đi ra, lập tức hơn một ngàn con Minh Long kia ngửa mặt lên trời gào rú, truyền ra tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc. Từng cặp mắt hung hãn lập lòe, nhìn chằm chằm vào bốn đại lục của Đạo Thần Tông.
- Câm miệng!
Tam hoàng tử nhàn nhạt mở miệng. Lời vừa nói ra, dường như có một ngàn bàn tay vô hình túm vào cổ họng hơn một ngàn con Minh Long này, không cho chúng nó gào rú.
Cảnh này lập tức khiến cho tu sĩ Đạo Thần Tông phải ghé mắt nhìn, nhưng dĩ nhiên cũng có không ít người nhận ra đây là tam hoàng tử Minh Hoàng chân giới ra vẻ.
Những con Minh Long này không phải hung thú bình thường, có linh trí giống như người. Dĩ nhiên chúng sẽ không giống như hung thú không có linh trí, gào rú lung tung như vừa rồi. Điều này hiển nhiên là bị tam hoàng tử kia yêu cầu từ lúc trước để biểu hiện khí thế bản thân.
- Hoan nghênh chư vị đạo hữu tam đại chân giới đến xem lễ Đạo Thần Tông ta hôm nay sắc phong đại điển, chư vị…
Giờ phút này, bảy mươi hai vị tông lão trên bầu trời tản ra, vờn quanh bốn phía, duy chỉ có Nhật Nguyệt Tinh tam lão ở phía xa kia mỉm cười. Người nói chính là Nguyệt lão.
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng hừ lạnh khàn khàn chặn lại.
- Lão phu hỏi lần thứ hai, Đạo Không ở đâu?
Ở bên trên Bạch Hổ đại lục, mấy chục ngàn cổ kiếm đồng xanh tràn ra ánh sáng sắc bén. Ở đại lục đằng kia chỉ có U Minh nhị lão cùng với lão giả Sinh cảnh. Minh lão kia hừ lạnh, ngôn từ không chút khách khí.
Lời nói của hắn như tiếng sét nổ vang oanh động bốn phương. Lập tức khiến cho tất cả mọi người đến từ chân giới thứ tư trên Huyền Vũ đại lục cùng những người đến từ Minh Hoàng chân giới trên Chu Tước đại lục kia đều nhao nhao nhìn lại.
Toàn bộ bọn họ đều nghe được hai từ Đạo Không, nguyên một đám thần sắc vẫn như thường, cũng có cổ quái, còn có một số người lại mỉm cười, thần sắc muốn xem náo nhiệt.
- Đạo Không? Chính là kẻ đã hủy diệt thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của Âm Thánh chân giới sao? Bổn hoàng tử có nghe nói, hắn là một trong mười điện hạ của Đạo Thần Tông.
Tam hoàng tử Minh Hoàng chân giới mỉm cười, chậm rãi mở miệng, ngôn từ nhìn như thường nhưng trên thực tế, lời nói này chính là đổ thêm dầu vào lửa. Dù sao tam hoàng tử cũng là kẻ vô cùng kiêu ngạo. Sau khi biết chuyện của Tô Minh liền vô cùng rung động, cảm thấy không thể tin được, đồng thời cũng có cảm giác ghen ghét ở trong lòng.
Vũ Huyên ở bên cạnh vẫn chết lặng, thần sắc không biến hóa chút nào. Đạo Không cũng tốt, là ai cũng được, đều không thể nhấc lên chút gợn sóng nào trong lòng cô.
Chỗ chân giới thứ tư, lão giả áo lam vẫn mỉm cười, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn. Thần sắc Tử Long chân nhân ở bên cạnh hơi phức tạp, than nhẹ một tiếng.
Thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của Âm Thánh chân giới bị hủy diệt, Đệ Ngũ Hỏa Lô xuất hiện. Nếu hắn vẫn không từ những manh mối này, không biết điện hạ Đạo Thần Tông chính là người năm xưa, như vậy hắn liền không xứng với tu vi này, không xứng được người gọi là Tử Long chân nhân rồi.
Từng cảnh tại Đệ Ngũ Hỏa Lô, từng cảnh ở Đệ Ngũ Hải, những chuyện này khiến cho hắn cả đời khó quên, nhất là Đạo Không kia. Hắn đã làm cho sâu trong lòng Tử Long chân nhân có một tia thưởng thức.
- Hôm nay là ngày Đạo Thần Tông ta sắc phong đại điển. Minh lão, kính xin ngươi khắc chế một ít, Đạo Không ngươi muốn gặp sẽ sắp phủ xuống rồi.
Nguyệt lão lạnh lùng nhìn thoáng qua U Minh nhị lão của Âm Thánh chân giới, nhàn nhạt mở miệng.
Minh lão cười lạnh một tiếng nhưng không mở miệng. Lời hắn nói vừa rồi cũng chỉ là muốn ở trước mặt các chân giới khác, hiển lộ ra sự bá đạo của Âm Thánh chân giới, hiển lộ ra ý chí quyết không bỏ qua việc này.
Hắn cũng muốn làm cho những chân giới có lẽ muốn can thiệp kia nghĩ cho cẩn thận.
- Sắc phong đại điển mở ra, cung nghênh ba vị điện hạ Đạo Thần Tông hàng lâm đại điển.
Tiếng nói của Nguyệt lão bình tĩnh, trong lúc vang vọng liền hất hai tay tay lên. Lập tức đất trời rầm rầm, phát ra tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất. Đúng lúc đó, có ba đạo cầu vồng từ trên trời xanh phủ xuống.
Ba đạo cầu vồng này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả các tu sĩ nơi đây, nhất là người Âm Thánh chân giới càng là mang theo sát cơ nhìn lại.
Lão giả áo lam bình tĩnh. Hai mắt Tử Long chân nhân chăm chú nhìn ba đạo cầu vồng, lập tức tập trung vào cầu vòng màu tím ở giữa.
Tam hoàng tử Minh Hoàng chân giới lạnh lùng nhìn lại. Ánh mắt Vũ Huyên ở bên cạnh nhìn về phía trước, trong mắt trống trơn, như không có hồn.
Ầm một tiếng, sau khi ba đạo cầu vồng phủ xuống mang theo tia sáng chói mắt. Lập tức bên trên Thanh Long đại lục, ở bên trong hư vô phía dưới đồng thời truyền ra âm sóng cuồn cuộn.
- Bái kiến điện hạ.
Tiếng hô này cuồn cuộn vượt qua sấm sét, vang vọng khắp nơi. Sau khi khuếch tán ra, sáu mươi chín vị tông lão cũng đều ôm quyền, hướng về kia ba đạo cầu vồng phủ xuống, đồng thời cúi đầu.
Ba ánh sáng tím, đỏ, cam lập tức phát ra chói mắt, sau đó đột nhiên biến mất, lộ ra thân ảnh rõ ràng của ba người.
Bên ngoài thân thể Đạo Hóa là chín đóa hoa sen vờn quanh. Hắn hiển lộ ra tu vi Kiếp Dương, thần sắc vô cùng ngạo nghễ và kích động.
Mười hai đóa hoa sen vòng qua vòng lại bên người Đạo Lâm. Từ người hắn khuếch tán tu vi Chưởng cảnh, lập tức đã thu hút được vô số ánh mắt của mọi người.
Nhưng sự chăm chú như vậy cũng không duy trì được lâu, lập tức đã bị Tô Minh hoàn toàn cướp đi. Tóc dài màu đỏ, hai mắt mang theo tơ máu. Trong ánh mắt ẩn chứa điên cuồng, muốn hủy diệt chúng sinh. Mười tám đóa hoa sen vốn là màu trắng nhưng hôm nay đã bị nhuộm, trở thành hoa sen máu màu đỏ. Hoa sen màu đỏ không ngừng vờn quanh bên ngoài thân thể, từng vòng chớp động làm cho lòng người vô cùng kinh hãi.
Đây chính là áp lực tâm tình Tô Minh đã ẩn tàng nay bộc phát ra, tràn đầy cảm giác hủy diệt, thậm chí còn mang theo tà ác mãnh liệt, Tô Minh tóc đỏ.
Sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Từ người Tô Minh ầm ầm khuếch tán ra một luồng kiêu ngạo, bá đạo, khí thế coi trời bằng vung.
Ý bá đạo này chính là một lời không hợp sẽ điên cuồng giết người. Cảm giác kiêu ngạo này chính là có thể điên cuồng hủy diệt một giới. Khí thế coi trời bằng vung này thể hiện hắn không cân nhắc tới bất kỳ hậu quả khủng bố nào.
Phàm là người cùng đối mặt với Tô Minh, trong nháy mắt, toàn bộ tâm thần đều chấn động. Ánh mắt Tô Minh như mũi tên nhọn tràn đầy hủy diệt xuyên thấu tâm thần.
Nhất là tu sĩ Đạo Thần Tông. Mặc dù lúc trước đã thấy được từng màn của Tô Minh nhưng chưa từng thấy qua bộ dạng tóc đỏ. Hôm nay sau khi thấy, tâm thần bọn họ không khỏi run lên.
Vũ Huyên vẫn chết lặng nhìn về phía trước, lúc Tô Minh xuất hiện, cô cũng không ngẩng đầu lên. Tất cả mọi thứ ở nơi đây đều không thể khiến cô có nửa điểm gợn sóng. Bước chân vào Đạo Thần Tông, mặc dù nơi này là Đạo Thần chân giới nhưng nơi này không phải là Âm Tử Chi Địa, không phải là Man Tộc đại địa, không có Đệ Cửu Phong cô quen thuộc, cũng không có hắn.
Cho nên cô không ngẩng đầu.
Cho tới tận khi cô nhận ra tam hoàng tử Minh Hoàng chân giới ở phía trước đột nhiên im bặt, cô mới ngẩng đầu lên. Cô thấy được một người giống như mặt trời ban trưa, hai người bên cạnh hắn dường như đã trở thành lá xanh tươi đẹp, khiến cho kẻ này hoàn toàn nổi bật.
Vũ Huyên nhìn thấy Tô Minh.
Cái nhìn này khiến thân hình Vũ Huyên run lên mãnh liệt. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào Tô Minh, lập tức vẻ chết lặng trong đó biến mất. Dường như hồn của cô trong tích tắc đã quay trở lại thân thể. Sự ảm đạm trong mắt liền biến mất, thay vào đó là một vẻ linh động cùng tiếng thở hổn hển.
Cô không dám tin vào ánh mắt của mình. Thân thể của cô run rẩy, hai tay của cô nắm chặt góc áo. Giờ khắc này cô đã quên đi tất cả mọi thứ. Trong mắt của cô chỉ có một người, chỉ có Tô Minh.
Thoạt nhìn cô thấy người này lạ lẫm, nhưng cảm giác lại vô cùng quen thuộc. Vẻ quen thuộc này đã chôn sâu ở bên trong tâm hồn cô, là hình ảnh đẹp nhất mà cả đời cô không thể nào quên được.
Cho dù bộ dạng Tô Minh thay đổi nhưng hồn hắn không đổi. Cho dù khí tức của hắn khác với năm đó nhưng… trong hồn hắn bởi vì có chân khí bổn mạng của Vũ Huyên năm đó, cho nên ở bên trong hồn viên mãn kia ẩn chứa ý của Vũ Huyên. Bọn họ đã sớm dung hợp lại với nhau.
Hắn có thể giấu giếm được tất cả mọi người nhưng không thể giấu giếm được Vũ Huyên.
Vũ Huyên cắn môi dưới. Trên mặt của cô dần dần lộ ra nét tươi cười. Hơn ngàn năm qua, bất kể là ngủ say hay là thức tỉnh, nét tươi cười kia đều chưa từng xuất hiện. Nụ cười kia mang theo vẻ linh động, mang theo sự tinh quái, mang theo nỗi nhớ thật sâu, còn cả vẻ dịu dàng không cách nào hòa tan được. Dường như giờ khắc này, cô đã trở về từ cõi chết. Cô nở nụ cười, nụ cười kia thật đẹp, khiến cho người ta liếc mắt nhìn liền không cách nào quên được.
Nụ cười của Vũ Huyên mang theo vẻ dí dỏm và đáng yêu. Ánh sáng phát ra từ đôi mắt như pháo hoa sáng chói trong đêm trăng mờ.
Cô nhìn Tô Minh, cái nhìn kia cố chấp trong cả đám người này. Và như cõi u minh dẫn dắt Tô Minh, giờ phút này tâm điên cuồng lại khiến cho hắn cúi đầu xuống. Ánh mắt hắn xuyên thấu qua hơn một ngàn con Minh Long, nhìn về phía Chu Tước đại lục, nhìn về phía Minh Hoàng chân giới, nhìn về phía sau lưng tam hoàng tử, nhìn thấy Vũ Huyên đang nhìn mình.
Cái nhìn này…
Thân thể Tô Minh chấn động mạnh. Cho dù giờ phút này hắn lâm vào điên cuồng, dù là lòng của hắn tràn đầy hủy diệt, nhưng thân ảnh kia không thể phai mờ.
Sự điên cuồng của hắn là khát máu hủy diệt chúng sinh, nhưng thân ảnh ấy, cho dù là trời xanh tan vỡ thì cũng đều không thể bị xóa đi.
- Biết vì sao ta được gọi là Vũ Huyên không? Huyên là một loại loài hoa vô lo. Ta là đóa hoa vô lo trong cơn mưa, đây là tên mẹ ta đặt cho ta đấy. Mẹ muốn ta cả đời không có ưu thương, cả đời đều được vui sướng. Mẹ ta gọi ta rồi, ta phải đi đoàn tụ cùng mẹ. Trước khi đi, ta muốn đưa cho ngươi một lễ vật.
Nụ hôn năm đó hóa thành cái nhìn ngày hôm nay. Cái nhìn này có thể phá vỡ tinh không, đem những mảnh vỡ tinh không này xếp thành gương mặt của cô.