Hắn để mặc cho tộc nhân của mình nhào lên, như dã thú cắn xé trên người mình. Dường như càng cắn nuốt huyết nhục thì từ trên thân thể của những người này càng sinh ra khí tức nồng nặc, thậm chí còn có cảm giác hưng phấn.
Nước mắt từ trong mắt lão giả chảy xuống. Hắn cúi đầu nhìn một đứa bé đang ôm lấy thân thể hắn, đang cắn xé ở trên bả vai của hắn. Đứa trẻ này lúc sáng vẫn còn ngây thơ hỏi hắn vài vấn đề, nhưng bây giờ…
Lão giả ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng bi ai đến cực hạn. Thân thể hắn run rẩy, trong mắt của hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng điên cuồng và thù hận mãnh liệt. Hắn giơ tay phải lên vỗ mạnh vào mi tâm. Lập tức hai mắt hắn tan rã, ý thức của hắn bị Tiên Linh lực làm tan rã, khiến cho giờ phút này, thân thể chỉ còn là bản năng.
Bởi vì ý thức của hắn không thanh tỉnh, cho nên hắn đã đi tàn sát tộc nhân của mình.
Sau khi ý thức của hắn biến mất, bên trong thân thể chỉ còn lại bản năng, hai mắt của hắn mang theo mờ mịt, tay phải túm trên cổ đứa bé kia, chợt vặn một cái. Sau đó hắn xoay người, xông thẳng tới chỗ tộc nhân.
Một cuộc giết chóc máu chảy đầm đìa diễn ra vô cùng khốc liệt. Tuy tất cả những tộc nhân này không thao túng được thân thể nhưng ý thức của họ lại vô cùng thanh tỉnh. Ở trong thống khổ, bọn họ nhìn tộc công đang dần dần giết chết mình.
Trận chém giết này không kéo dài quá lâu. Theo mọi tộc nhân chết đi, áo bào màu trắng của lão giả đã dần dần nhuộm đỏ, đại địa tràn ngập máu tươi, khắp nơi nồng nặc mùi tanh của máu. Bảy khuôn mặt cực lớn ở trên bầu trời có vô số tia chớp màu đỏ kia lạnh lùng nhìn xuống.
Tô Minh không phải là người chết cuối cùng. Mặc dù thân thể của hắn không có khí tức nhưng hồn của hắn vẫn còn. Xuyên thấu qua cái chết, mở to mắt, dường như hắn còn có thể nhìn thấy được tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Hắn nhìn thấy sau khi giết chết tộc nhân cuối cùng, thân thể lão giả bỗng run lên, dường như đã tỉnh táo lại. Lão giả ôm một thi thể, ngửa mặt lên trời rống một tiếng vô cùng thê lương. Tiếng gào thét thống khổ vang vọng khiến cho bảy khuôn mặt cực lớn ở trên bầu trời lập tức biến mất, tia chớp màu đỏ cũng dần dần biến mất.
Vào giờ khắc này, tất cả những hình ảnh mà Tô Minh nhìn thấy bỗng trở nên mơ hồ, hóa thành một vòng xoáy cực lớn. Trong giây lát, vòng xoáy này đã hút hồn từ bên trong thân thể Tô Minh ra ngoài.
Khi ý thức của Tô Minh thanh tỉnh lại một chút, đột nhiên hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đất trời xoay vòng. Dường như tất cả năm tháng đều trở nên điên đảo, toàn bộ thế giới cũng trở nên hỗn loạn, cho đến khi có một bàn tay lớn ôm ở phía sau lưng của hắn, gắt gao chế trụ, mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi vòng xoáy mới dừng lại. Thế giới thoáng cái đã trở nên hoàn toàn rõ ràng, thân thể của Tô Minh được lão giả kia kéo ra khỏi vòng xoáy, đã cảm giác hồn quay trở lại thân thể. Bởi vì di chuyển giữa viễn cổ và hiện tại, cho nên tâm thần của Tô Minh vẫn đang đung đưa. Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lui về phía sau mấy bước rồi khoanh chân ngồi xuống, sau đó lập tức đả tọa ổn định tâm thần.
Hồi lâu sau hắn mới mở hai mắt ra, tuy vẫn còn có một chút cảm giác mê muội nhưng cũng đã dễ chịu hơn trước nhiều rồi. Trong mắt của hắn tràn ngập tơ máu, từ trong hai lỗ tràn ra máu tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy lão giả Thiên Linh Bộ đang chăm chú nhìn mình.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Lão giả vừa nhìn thấy Tô Minh mở mắt ra, lập tức hỏi. Mặc dù thần sắc nhìn như chỉ có chút ngưng trọng, nhưng trên thực tế, giờ phút này, hắn vô cùng nóng ruột. Hắn đã đợi ngày này từ rất lâu rồi. Vô số năm tháng trôi qua, hắn vẫn muốn để cho người ta quay trở lại năm tháng viễn cổ, để xem rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao khi mình thanh tĩnh lại, mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Hắn không nhớ được nhiều chuyện đã xảy ra lúc đó, dường như đoạn trí nhớ này đã bị chặt đứt. Hắn không biết là ai đã chặt đứt, hắn luôn khát vọng hiểu ra tất cả mọi chuyện. Trong những năm tháng trước khi Tô Minh đến đây, hắn cũng đã từng thử qua nhiều lần. Nhưng những người bước vào nơi này đều thăng linh thất bại, khiến cho khát vọng của hắn vẫn chưa thực hiện được.
Tô Minh đến, rốt cục cũng đã thăng linh thành công, khiến cho lão giả này thấy được hi vọng.
Nhất là giờ phút này Tô Minh đã trở về từ năm tháng viễn cổ, khiến cho lão giả này càng khát vọng muốn biết được đáp án.
- Hàn Địch…
Tô Minh nhìn lão giả bằng ánh mắt phức tạp, sau đó trầm mặc chốc lát, trầm giọng nói.
Hắn vừa nói dứt lời, lập tức thân thể của lão giả kia khẽ run lên, trong đôi mắt lộ ra tia sáng mạnh mẽ. Lão giả nhìn Tô Minh, nói:
- Lão phu nhớ cái tên này. Đó là một tiểu bối trong Thiên Linh Bộ ta. Ngươi…
- Thân thể của ta không tiến vào thời xa xưa nhưng hồn của ta sau khi bị cuốn vào trong đó đã dung hợp vào một thiếu niên tên là Hàn Địch. Ta thấy ngươi giảng cho bọn hắn thuật Hoang Đạo…
Tô Minh hít sâu một cái, nhìn lão giả rồi chậm rãi nói.
- Cho đến khi ngươi giảng thuật Hoang Đạo xong…
- Chúng Linh Điện xuất hiện… Ngươi dung hợp Tiên Linh vị…
- Tia chớp màu đỏ… Hoang thú khổng lồ tạo thành khuôn mặt… Tia chớp phủ xuống… Một trăm ngàn tộc nhân điên cuồng…
Tô Minh bình tĩnh nhắc lại tất cả những gì hắn đã nhìn thấy ở thời xa xưa. Thân thể của lão giả phía trước người hắn run rẩy, lặng yên nghe, trong đôi mắt lộ ra vẻ thống khổ cùng hồi ức. Tựa như hắn đang lấy lời nói của Tô Minh đan vào phần trí nhớ bị mất của mình, khiến cho trí nhớ được nối liền, những hình ảnh hiện lại một lần nữa.
Khi Tô Minh nói đến đoạn một trăm ngàn tộc nhân vừa bị tia chớp chui vào, lập tức đồng loạt lao ra, thì đột nhiên lão giả kia yên lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt của hắn chảy xuống. Giờ phút này, hắn đã không còn là cường giả mạnh mẽ, tám lần thăng linh thành công mà là trở thành một lão giả đáng thương, bị mất đi tất cả tộc nhân, tất cả thân nhân.
- Bọn họ bị hoang kiếp phủ xuống, bọn họ trở thành một phần của hoang kiếp. Ta… Đã ra tay giết chết bọn họ. Bởi vì nếu bọn họ không chết, thân thể của bọn họ sẽ bị khô héo, sinh ra hoang thú…
Lão giả kia lẩm bẩm tự nói. Tiếng nói mang theo bi thương, mang theo thống khổ mãnh liệt.
- Bọn họ đã mất đi ý thức, đã không còn là chính mình… Ta đã tự đánh tan ý thức của mình trước khi giết bọn họ, bởi vì ta muốn mình vĩnh viễn không nhớ nổi cảnh tượng kia.
Tiếng lẩm bẩm của lão giả dần dần hóa thành tiếng cười to. Tiếng cười kia mang theo bi thương cùng điên cuồng, còn mang theo cả đau thương và tuyệt vọng mà người khác không thể nào hình dung.
- Quả nhiên là như vậy, gần giống như phán đoán chân tướng của ta trong những năm gần đây. Quả nhiên là như thế. Nếu không thì vì sao vừa thăng linh lần thứ bảy xong… Ta đã sớm nghĩ đến việc này? Nhất định là như vậy!
Lão giả điên cuồng, lẩm bẩm. Tô Minh ở một bên, trong lòng cũng thầm than.
Hắn không nói cho lão giả biết rằng trên thực tế, những tộc nhân bị hắn giết chết kia cũng không phải là không có ý thức, mà là vẫn có ý thức. Bọn họ có thể thấy được rõ ràng vị tộc công mà bọn họ tôn kính xóa tính mạng của bọn hắn đi.
- Quả nhiên là như thế. Đây chính là đáp án mà ta đã tìm kiếm trong nhiều năm. Hoang kiếp hư ảo hóa thành chúng linh, vì ta thăng linh mà đến, đã gieo hoang ảnh xuống thân thể của ta, thay đổi ý chí của ta. Hay cho một hoang kiếp!
Lão giả ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười lộ ra vẻ điên cuồng, nước mắt của hắn chảy xuống. Điều này khiến Tô Minh hiểu rằng trong nhiều năm qua, lão giả này đã suy nghĩ cẩn thận tất cả mọi chuyện.
Điều hắn cần chỉ là một đáp án xác minh. Mặc dù hắn đã có đáp án này nhưng hắn vẫn muốn xác minh, bởi vì hắn không muốn tin tưởng.
Nhưng hôm nay, Tô Minh trở về, những lời nói ra đã khiến cho một tia chần chờ cuối cùng trong lòng lão giả này hoàn toàn tan vỡ, để cho hắn biết rằng đáp án trong lòng của mình bấy lâu này là hoàn toàn chính xác.
Nhìn lão giả, bỗng nhiên Tô Minh hiểu được vì sao lão giả này lại để cho hoang kiếp xuất hiện ở trên người mình. Bởi vì… Hắn muốn báo thù. Đây là một người vì tộc nhân, muốn khiêu chiến hoang kiếp.
- Lão phu sẽ cùng ngươi rời khỏi nơi này. Khi hoang kiếp của ngươi phủ xuống, lão phu sẽ tới chống đỡ giúp ngươi!
Lão giả vung tay áo lên, trong đôi mắt mang theo vẻ chấp nhất cùng quyết đoán. Hắn nhìn về phía Tô Minh, chậm rãi nói.
Đất trời nổ vang. Ở thế giới Chúng Linh Điện giờ phút này, theo lời nói của lão giả vang lên, lập tức một vòng xoáy cực lớn xuất hiện. Vòng xoáy này rầm rầm chuyển động, trong mơ hồ có thể thấy được trong đó như có một ký hiệu. Tô Minh nhận ra ký hiệu này chính là Trầm Dương Phù.
Chỉ là Tô Minh nhìn qua ký hiệu này từ phía sau. Nhưng hiển nhiên, ở chính diện, chính là bên trong Đạo Thần chân giới.
Bước vào trong vòng xoáy, xuyên qua ký hiệu là có thể trở lại Đạo Thần chân giới từ thế giới Chúng Linh Điện!
Ánh mắt Tô Minh quét qua vòng xoáy này, sau đó nhìn về phía lão giả.
- Tiền bối không cần như thế. Ngươi đã tám lần thăng linh thành công, chỉ còn có một lần nữa là Tiên Linh. Chuyện này…
- Có chút vướng bận trong lòng thì cho dù chín lần thăng linh thành công, ta cũng sẽ không trở thành Ngụy Tiên Linh, mà là hoang kiếp linh. Số lần ngươi thăng linh không nhiều, chuyện này ngày sau ngươi sẽ hiểu. Đối với lão phu mà nói, chỉ cần phá vỡ tâm chướng, không quan tâm tới sống chết, cũng đã là một loại giải thoát! Đây cũng là nguyên nhân ta cố ý để cho trên người của ngươi xuất hiện hoang kiếp. Tuy chuyện này là không công bằng đối với ngươi nhưng lúc lão phu giúp ngươi chống cự lại hoang kiếp là lúc ngươi sẽ trải qua một cuộc chiến vô cùng khó khăn, điều này sẽ rất tốt cho tương lai của ngươi.
Lão giả trầm mặc một lát rồi lắc đầu, chậm rãi nói.
- Đi thôi. Đây là lần đầu tiên lão phu rời khỏi nơi này trong vô số năm qua!
Lão giả nhìn Tô Minh một cái. Tô Minh trầm mặc trong chốc lát, không nói lời nào, thân thể thoáng một cái đã đi thẳng tới vòng xoáy trên bầu trời. Trong tích tắc, hắn bước vào vòng xoáy, chạy thẳng tới Trầm Dương Phù, lập tức bước vào trong đó. Cảm giác giống như là từ mặt nước lao ra. Khi tất cả ở trước mắt rõ ràng, Tô Minh thấy được tinh không quen thuộc của Đạo Thần chân giới!
Hư vô ở bên cạnh hắn vặn vẹo. Đây là lần đầu tiên lão giả Thiên Linh Bộ bước ra khỏi năm tháng viễn cỗ của thế giới Chúng Linh Điện.
- Nơi này chính là thời đại của các ngươi sao… Lực lượng đất trời mỏng manh, sa đọa chúng sinh, hơn nữa tràn đầy khí tức Đại Minh Bộ.
Lão giả nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về tinh không nơi xa.
- Ở hướng kia đang xảy ra chiến tranh.
Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên, nhìn về hướng lão giả nói. Lập tức thần sắc hắn trở lên lạnh lùng, tức giận.