- Nếu vậy thì… Không phải không thể đồng ý…
- Dù sao thực lực của Nhất Đạo Tông đúng là mạnh, nghe nói bên trong có Đại Đạo Tôn trấn thủ, thậm chí lão phu nghe đâu thủy tổ của Nhất Đạo Tông là một trong ba cường giả cửu trọng Đạo Thần.
- Cửu trọng Đạo Thần chỉ là truyền thuyết, trừ Đế Hoàng của Cổ Táng Quốc ra chưa từng có ai trông thấy người thứ hai. Tuy chỉ là truyền thuyết nhưng có lẽ không phải tin nhảm.
- Đừng nói không biết có tồn tại cửu trọng Đạo Thần không, chỉ là bát trọng Đại Đạo Tôn, bảy tông mười hai môn nguyên Cổ Táng Quốc cộng hoàng thành chỉ mới có ba mươi người. Tương đối với gần sáu mươi thất trọng Đạo Tôn, sự tồn tại của Đại Đạo Tôn là trời.
- Đại Đạo Tôn, đại trưởng lão mạch thứ nhất của Thất Nguyệt Tông ta nếu không phải bị thương thì giờ cũng đã bước vào cảnh giới Đại Đạo Tôn rồi.
Tô Minh không lên tiếng, nghe các trưởng lão thở dài, hắn hiểu trong Thất Nguyệt Tông không có Đại Đạo Tôn. Trong Cổ Táng Quốc chỉ có chưa đến ba mươi Đại Đạo Tôn.
Tu sĩ áo lam ở thiên ngoại thiên tầng bảy hiển nhiên là cảnh giới thất trọng Đạo Tôn.
Tô Minh suy tư, có suy đoán chuyện Nhất Đạo Tông đòi đệ tử của Thất Nguyệt Tông trong vòng sáu mươi năm nay.
- Có lẽ bọn họ muốn ta!
Mắt Tô Minh chợt lóe.
Lan Lam im lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Việc này vượt qua khả năng trưởng lão chúng ta thảo luận, không biết Đạo Hàn đại trưởng lão có quyết định gì không?
Không chỉ mình Lan Lam có suy nghĩ này, thật ra trưởng lão nào có mặt đều là lão quái tu luyện nhiều năm, tâm kế sâu, lúc trước họ cố ý nói như vậy, sẽ ảnh hưởng nhưng không lộ ra phán đoán của mình.
Đạo Hàn im lặng một lúc, mắt lóe tia sắc bén. Các trưởng lão biểu tình nghiêm túc.
Đạo Hàn lạnh nhạt nói:
- Chuyện đòi đệ tử nếu Nhất Đạo Tông đã ra điều kiện trao đổi, mặc kệ Nhất Đạo Tông có mục đích gì, chuyện này không phải không thể được. Nhưng bên trong có hai người làm ta hơi khó xử. Một là đệ tử Diệp Long của ta, tư chất của người này không tầm thường, theo ta vài ngày là thấy ra đại tài. Người thứ hai… Chính là Vương Đào Vương trưởng lão.
Trưởng lão nơi đây tập trung nhìn vào Tô Minh.
Thật ra mỗi người trong số họ trước đó có nghĩ đến vấn đề này, nhưng chuyện liên quan tới trưởng lão, đặc biệt Tô Minh không phải người dễ bị ăn hiếp nên không ai dám nói ra.
Tô Minh vẻ mặt như thường, rất là bình tĩnh, không lên tiếng.
- Vậy thì chuyện này không thể thỏa hiệp. Trừ Vương trưởng lão ra, còn lại mười ba trưởng lão, lệnh cho các ngươi rời khỏi thiên ngoại thiên tầng năm mang theo đệ tử của mình trấn giữ mười ba hướng quanh Thất Nguyệt Tông. Người ở tại thiên ngoại thiên tầng năm chỉ có đồng tông mạch các ngươi, tuy bọn họ không phải là trưởng lão nhưng tu vi không tầm thường, đủ sức trấn giữ rồi.
- Báo cho đệ tử thiên ngoại thiên tầng bốn tuần tra tông môn, còn ngoại môn thiên ngoại thiên tầng một thì… Phong núi! Ta sẽ đích thân tọa trấn, mở ra Thất Nguyệt Phong Tuyết trận, việc này không thể qua loa, các ngươi tự giải quyết cho tốt! Nếu ở bên ngoài gặp nguy hiểm không thể chống cự thì lập tức né vào trong trận.
- Còn Vương trưởng lão, vì ngươi rất có thể là người Nhất Đạo Tông muốn nên tiếp tục ở trong thiên ngoại thiên tầng năm, nếu không bất đắc dĩ thì đừng ra ngoài.
Tô Minh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đạo Hàn. Tô Minh chợt nhớ đến người mặc đạo bào áo lam, lúc gặp hắn liền quyết định thu làm đệ tử, tặng cho thân phận trưởng lão. Giờ bị Nhất Đạo Tông tạo áp lực, Đạo Hàn cũng quyết định tương tự. Mặc kệ đối phương có mục đích gì, Tô Minh im lặng chậm rãi đứng dậy chắp tay, cúi đầu trước Đạo Hàn.
Thấy Tô Minh cúi đầu, Đạo Hàn vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, chỉ gật đầu, liếc nhìn hạt châu trong lòng bàn tay. Đạo Hàn nhớ tới đoạn đối thoại giữa mười ba đại trưởng lão ở thiên ngoại thiên tầng bảy.
Đạo Hàn đứng dậy, lên tiếng:
- Lập tức chấp hành tất cả mệnh lệnh!
Đạo Hàn vung tay áo, cửa lớn phòng hội nghị mở rộng, bao gồm Tô Minh, tất cả hóa thành cầu vồng bay ra. Trong đại sảnh chỉ còn lại Đạo Hàn và thanh niên áo đen lạnh lùng bên cạnh.
Thanh niên áo đen nhíu mày nhìn Đạo Hàn:
- Sư phụ, đệ tử lấy làm khó hiểu, khả năng Nhất Đạo Tông tìm Diệp Long sư đệ không lớn, có chín phần là vì Vương trưởng lão.
Đạo Hàn im lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Vi sư biết.
Thanh niên áo đen nhìn sư phụ của mình, hơi lo lắng nói:
- Vậy thì tại sao…
Thanh niên áo đen còn nhớ Lan Lam trưởng lão nói sư phụ của gã và Vương Đào xung khắc mệnh cách, có tướng chết.
Đạo Hàn biểu tình bình tĩnh lên tiếng:
- Đây là quyết định của mười ba đại trưởng lão bao gồm vi sư, người này có thân phận tôn quý nhất Thất Nguyệt Tông ta!
Không thể nhìn ra vui buồn từ mặt Đạo Hàn.
Thanh niên áo đen im lặng, thầm thở dài, chắp tay cúi đầu trước Đạo Hàn, cung kính rời đi.
Mãi khi thanh niên áo đen đi xa, Đạo Hàn một mình đứng đó nhìn phương xa.
- Thất Nguyệt Tông có thể mất nhưng người này không được có có chút sai sót gì, đây là nguyên câu đại trưởng lão mạch thứ nhất nói. Người này là cơ hội cho đại trưởng lão mạch thứ nhất và các đại trưởng lão khác bước vào Đại Đạo Tôn. Cũng là cơ hội cho ta bước vào Đạo Tôn.
Mắt Đạo Hàn lộ ra hi vọng, xoay người biến mất trong đại sảnh.
Thiên ngoại thiên tầng năm, các trưởng lão và Tô Minh bay ra sơn mạch thứ mười ba, hóa thành cầu vồng trở về núi của mình chấp hành mệnh lệnh của Đạo Hàn đại trưởng lão.
Tô Minh thì cùng Lan Lam trở về sơn mạch thứ ba, bọn họ không nói tiếng nào. Chỉ khi đáp xuống núi, hai người sắp chia tay trở về động phủ của mình thì Lan Lam khựng bước.
- Có cần… Ta tính quẻ hung hiểm cho ngươi không?
- Ta không tin số mệnh.
Tô Minh xoay người đi về phía gian nhà nơi vách núi, trở lại thân thể bổn tôn vẫn đang khoanh chân ngồi, chồng lên nhau, dần biến mất.
Lan Lam im lặng xoay người đi về phía cung điện trên đỉnh núi.
Không lâu sau, Thất Nguyệt Tông vang tiếng nổ điếc tai, bông tuyết rơi phủ trùm. Trên bầu trời Thất Nguyệt Tông xuất hiện một vầng mặt trời băng. Trong mặt trời lạnh lẽo có bóng người khoanh chân ngồi, chính là Đạo Hàn. Gã trấn giữ, từng hạt tuyết tiêu điều bao phủ Thất Nguyệt Tông.
Cùng lúc đó, thiên ngoại thiên tầng một vang tiếng nổ điếc tai, ngoại môn trong phút chốc bị băng tuyết phủ trùm, như phong núi. Đưa mắt nhìn, Thất Nguyệt Tông trong lòng chảo đã là một mảnh tuyết trắng, không thấy bên trong.
Ngay sau đó, trong thiên ngoại thiên tầng năm có mười ba cầu vồng bay ra khỏi dãy núi, đi ra thiên ngoại thiên, chia thành mười ba hướng quanh Diệp Long. Mười ba hướng này là khu vực có nhiều khe nứt nhất.
Từ thiên ngoại thiên tầng bốn có nhiều đệ tử nội môn đi ra, rầm rộ tuần tra trong Thất Nguyệt Tông.
Chỉ có Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi ngoài phòng, tiếp tục chìm đắm trong việc dung hợp bảy ảnh thân. Tô Minh cảm nhận được dấu hiệu dung hợp rồi, có lẽ qua thời gian nữa thì sẽ sơ bộ làm được, dung bảy ảnh thân lại hóa thành một đạo ảnh thuộc về hắn.
Thời gian trôi qua, Thất Nguyệt Tông nghiêm ngặt phòng thủ ba năm, thiên địa bên ngoài Thất Nguyệt Tông ngày càng nhiều khe nứt. Cho đến một mùa mưa, trong Thất Nguyệt Tông là tuyết bay lất phất, bên ngoài thì mua như trút nước.
Có tiếng nổ như sấm sét nhưng mãnh liệt hơn gấp mấy lần giáng xuống. Tiếng nổ vang vọng, trên bầu trời ngoài Thất Nguyệt Tông tràn ngập vô số khe nứt như trời sắp sập. Những khe nứt hợp thành đồ án to lớn trên bầu trời.
Trông đồ án như đường nét một pho tượng, đây là Nhất Đạo Tông. Một trong ba pho tượng hiện ra, đường nứt xuất hiện, mặt đất vang tiếng nổ, khe nứt to lớn trập trùng như bao vây Thất Nguyệt Tông.
Một thanh âm tang thương vang vọng khắp khung trời.
- Nhất…
Thanh âm nói một chữ xong từng khe rãnh dưới đất vang tiếng rít kinh người, tiếng khóc gào phập phồng, từng bóng người nhảy ra khỏi khe hở. Thoạt trông bọn họ bay ra khỏi mặt đất nhưng thật ra là xuất hiện từ khe nứt. Những người này lạnh lùng, đầy sát khí lao về phía Thất Nguyệt Tông.
- Đạo…
Thanh âm thứ hai vang vọng trong khung trời, trên bầu trời cuồn cuộn, trong đường nứt khe nứt pho tượng có mấy chục bóng người buông xuống, toát ra tang thương. Họ xuất hiện lập tức lao về phía Thất Nguyệt Tông.
Mười ba trưởng lão trấn thủ bên ngoài Thất Nguyệt Tông cùng mở mắt ra, trong phút chốc biến mất, lúc xuất hiện đã ở trước mặt mấy chục bóng người, hết sức ngăn cản, vang tiếng nổ điếc tai.
Ngay sau đó, Thất Nguyệt Phong Tuyết trận triển khai, phong tuyết gào thét. Nguyên Thất Nguyệt Tông như không tồn tại, bị bão tố băng tuyết thẳng hướng tầng mây bao phủ, từ xa nhìn như tuyết long gầm rống hướng thiên địa.
- Tông.
Thanh âm thốt ra chữ thứ ba, hư vô đằng trước Thất Nguyệt Tông đột nhiên xé rách lộ ra khe hở to cỡ mấy trăm ngàn trượng. Khe hở như có đôi tay vô hình xé ra, bên trong một phong long màu đen người đầy khe nứt lao về phía bão tuyết.
- Giao ra đệ tử nhập môn trong trăm năm qua, nếu không thì… Chiến!
Trong bão tố lộ ra một khuôn mặt, chính là Đạo Hàn:
- Ngươi muốn chiến thì… Chiến!