Tô Minh đánh cái kết thứ tám trên sợi tóc, lại qua một tháng rồi vẫn không làm được, có ba lần hắn muốn nhưng mỗi khi ra tay lại khựng. Hắn không có cảm giác, không thấy cái cảm giác tự nhiên mà cha Sửu nhi nói. Trong trạng thái này, hắn có dự cảm nếu cưỡng ép đánh kết thứ tám sẽ đối mặt thất bại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cho nên hai tháng nay lần đầu tiên Tô Minh bỏ xuống sợi tóc, cất nó vào, không cưỡng ép đánh ra mà khiến mình yên tĩnh chút.
- Mình cần tìm người thí nghiệm thuật thảo kết ký sự hình thành búp bê, chỉ có như vậy mới bảo đảm kết thứ tám không sai lầm.
Tô Minh khép mắt, bây giờ đã là cuối đông rét, cách ngày thứ nhất mỗi năm rất gần.
Theo tập tục quê nhà, ngày đầu năm là ngày quan trọng nhất trong năm, các nhà sẽ đoàn viên một chỗ, êm đềm vui sướng tràn ngập ấm áp.
Tô Minh còn nhớ năm trước ngày ấy hắn còn trong nhà Sửu nhi dưỡng thương. Đó là đời này từ khi hắn rời khỏi Ô Sơn lần đầu tiên gặp được ấm áp thật sự. Ấm áp khác với Đệ Cửu Phong nhưng cùng quý giá.
Đó là cảm giác mẹ, cha che chở, em gái vui cười.
- Nhà Sửu nhi… Nên đoàn tụ.
Tô Minh khẽ thì thào.
Linh hồn Trần Đại Hỉ và thân thể ở mấy ngày trước đã hoàn thành dung hợp, tùy thời tỉnh lại. Lý do Tô Minh chờ hai tháng chưa mang gã về nhà Sửu nhi bởi vì còn cần quan sát, xem sau khi Triệu Xung Tà Linh Tông có hành động gì với mình. Hai tháng qua hắn yên tâm rồi, chắc chắn Tà Linh Tông không chú ý việc này nữa.
Tô Minh trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn phía xa một cái rồi không chú ý nữa, nhắm mắt tĩnh tọa. Thời gian không lâu lắm, chỉ thấy vùng tuyết phía xa đi đến mấy người, dẫn đầu là Tiền Thần. Gã biểu tình âm trầm, tay cầm một cái túi, đạp tuyết đọng đến gần, cách Tô Minh mười bước thì ngừng lại. Gã vẻ mặt do dự nhưng lát sau cười khẩy.
- Trần sư đệ, nơi này không tệ nhỉ, linh khí sung túc, cảnh tuyết rất đẹp. Quan trọng là chỗ này yên tĩnh, hẻo lánh, nơi tốt để tu thân dưỡng tính!
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh hờ hững. Mới đầu một tháng Tiền Thần rất ân cần, nhưng tháng thứ hai số lần đến dần ít, mỗi khi nhìn hắn thì vẻ mặt nghi ngờ đánh giá hắn.
- Ái dà, không nói chuyện hả? Trần sư đệ, ngươi nói là từ ngoại môn xuống, nói thật với ta là được, ta sẽ không làm khó gì ngươi, cho ngươi một công việc tạp dịch làm. Ngươi đi đường ngươi, ta lo chuyện của ta, hai chúng ta không đắc tội nhau! Nhưng mà ngươi dám gạt ta! Nếu không phải ta khiến người đi ngoại môn tra xét lai lịch của ngươi thì đúng là bị lừa qua rồi. Mới bái vào sơn môn chưa tới một năm, hai tháng trước sư phụ ngươi mất tích, ngươi thì chẳng là thứ gì cả nên bị đuổi ra ngoại môn! Ngươi gian xảo lắm, đến chỗ ta tác oai tác quái hả? Vùng này là nơi ngươi có thể đến sao? Ta cho ngươi biết nha họ Trần, ngươi…
Tiền Thần càng nói càng tức, gã tức là mình nhìn lầm cho rằng đối phương có chỗ dựa rất lớn, nhưng sự thật không giống vậy, đối với gã đây là đả kích, làm gã thấy bản lĩnh nhìn người hai mươi năm tu luyện ra có sai lầm. Gã không thể nào tha thứ, đặc biệt là hoàn toàn vào tròng, nếu không phải thấy đối phương hơn một tháng chẳng có hành động gì liên lạc ngoại môn, hơn nữa bên ngoại môn hình như quên đi người này, nếu là lúc khác thì không có chuyện gì lạ nhưng phải biết rằng bây giờ gần cuối năm, lúc này ngoại môn mỗi năm một lần đại tái cuối năm, nếu là cao thủ thì mặc kệ tu vi hay bối cảnh đều lộ mặt trong đại tái.
Trước kia Tiền Thần gặp những đệ tử ngoại môn bị phạt xuống có đa số lúc này được kêu về, nhưng gã chờ hoài chờ mãi không thấy chỗ Tô Minh có ai đến, thầm sốt ruột, phát động lực lượng, khiến những tạp dịch lúc trước bị gã sai đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Các tin truyền về làm Tiền Thần chịu đả kích, ngây như phỗng đã lâu, cuối cùng giẫm mạnh chân. Những tin tức nói rõ về Tô Minh.
- Họ Trần kia, tuổi nhỏ mà gian trá như vậy, hôm nay sư huynh phải cho ngươi biết không thể tùy tiện nói khoác!
Tiền Thần giận dữ vén tay áo, mấy người sau lưng gã cũng vậy, dáng vẻ hung ác.
- Đi tới đất của ta mà dám đắc tội ta hả? Hôm nay ta chẳng những đánh ngươi còn phải phát ngươi đi chỗ khác, nơi này không phải chốn ngươi có thể ở!
Tiền Thần sải bước tiến nhanh tới.
Khi gã sắp đến gần Tô Minh thì hắn chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh liếc Tiền Thần.
Ánh mắt không có uy lực gì, nhưng sự bình tĩnh trong mắt Tô Minh khiến Tiền Thần thấy thì bước chân khựng lại, đôi tay duỗi ra ngăn đám người sau lưng định vọt lên. Tim gã bỗng đập nhanh, ánh mắt nhìn Tô Minh trở nên nghiêm túc. Lấy kinh nghiệm và kiến thức của gã, nếu đổi lại là gã thì bây giờ chắc kinh hoàng rồi, mà người trước mắt quá bình tĩnh. Loại bình tĩnh này khiến da đầu gã mát lạnh, đâm ra nghi ngờ.
- Không lẽ ta nhìn lầm? Không thể nào, tiểu tử này cứ làm bộ làm tịch, lúc trước chính vì hắn làm bộ dạng này khiến ta tưởng là cao nhân gì. Chó má cao nhân!
Tiền Thần trừng mắt, nghĩ đến đây thì nhe răng cười tiến lên vài bước, giơ nắm đấm định ném tới. Gã bỗng thấy đáy mắt Tô Minh xẹt qua tia sáng làm lòng gã run sợ. Gã khựng lại, lùi vài bước, nhìn Tô Minh nửa ngày, mắt lóe tia sáng hung ác, hừ lạnh nói.
- Thôi, thấy ngươi còn là con nít, ta không so đo, nhưng ngươi không thể ở đây. Ta cho ngươi ba ngày, à, bảy ngày, bảy ngày sau ta sẽ lấy đi nơi này! Đến lúc đó nếu ngươi không theo thì, hừ hừ.
Tiền Thần cười nhạt, dẫn mấy người nhanh chóng rời đi, mãi đến đi thật xa gã mới sợ hãi ngoái đầu nhìn, thầm nhủ.
- Vẫn là không đúng, trông người này không có chỗ dựa gì nhưng chắc hắn có chút bản lĩnh. Nhưng vô dụng, đợi bảy ngày sau kết thúc đại tái cuối năm, lão tử mời vài ngươi đến hù hắn.
Tiền Thần cười khẩy, chợt người run lên rùng mình, gã siết chặt áo da, thấp giọng chửi rủa, dẫn đám người đi chỗ thị nữ.
- Nên tìm mấy cô gái ấm áp thân thể mới tốt, ài, đây mới là sống chứ. Ngày đông có lò than, ôm con gái, tốt biết mấy. Số Tiền Thần ta không tệ nha.
Tiền Thần ngâm nga quên đi mới nãy bỗng rùng mình, bước nhanh đi.
Tô Minh nhìn Tiền Thần đi xa, lấy tu vi của hắn chỉ cần tản ra chút khí thế là có thể đánh chết gã ngay mà không khiến người ngoài phát hiện. Nhưng hắn không làm như vậy. Trong tay hắn bây giờ có một sợi tóc đen, tóc thuộc về Tiền Thần.
- Tên này tới đúng lúc thật, vừa lúc mượn gã nghiên cứu các tác dụng thảo kết ký sự biến thành búp bê!
Tô Minh mặt không biểu tình dùng sợi tóc đánh kết.
Cuối năm dần đến gần, nguyên ngoại môn Tà Linh Tông sau mấy tháng chuẩn bị mở ra trận đại tái đệ tử Tà Linh Tông. Loại đại tái này là việc của Tà Linh Tông, không liên quan Tà Tông khác, mỗi năm một lần. Lý do làm vậy là vì ở Tà Tiên Tông có vị trí cao vô cùng hơn tông môn khác sẽ mỗi năm mười năm tổ chức một lần đại tái toàn Tà Tông. Vì thịnh điển này, Tà Linh Tông, Tà Trần Tông, Tà Thị Tông khua chiêng gióng trống chuẩn bị. Mỗi cuối năm đệ tử ngoại môn kết thúc so tài, trừ tuyển chọn một nội môn đệ tử ra, còn mở đại tái đệ tử nội môn, có thưởng rất dày cho hạng nhất. Tuy nhiên việc này không liên quan đến Tô Minh. Ngày cuối năm này, đệ tử ngoại môn bắt đầu đại tái. Buổi tối trời vẫn có tuyết rơi, Tô Minh đứng dậy đi tới trước.
Một bước đạp xuống, thân thể hắn mơ hồ biến mất.
Khi xuất hiện hắn đã ở dưới chân núi Tà Linh Tông, thân hình biến ảo ra, biểu tình bình thản, từng bước một đi về phía phía xa. Trận pháp hộ sơn của Tà Linh Tông dường như chẳng hề tác dụng với hắn. Mãi đến hắn đi thật xa, toàn Tà Linh Tông không bất cứ ai phát hiện Tô Minh rời đi. Thật ra không ai đặt quá nhiều ánh mắt vào người Tô Minh, dù gì trông hắn chỉ là một thiếu niên mười hai, ba tuổi.
Trên trời tuyết rất lớn, Tô Minh đi giữa không trung đón gió, nghênh tuyết, một đường bình tĩnh đi ra núi tuyết, thảo nguyên tuyết, còn có rừng núi bị tuyết phủ dưới đất, mãi đến trước mặt hắn xuất hiện một khu rừng.
Rừng cây màu trắng, vì bùn đất bị tuyết trắng phủ, vì trên thân cây cũng phủ một tầng tuyết dày đè nhánh cây cong như đang cung nghênh Tô Minh đến.
Cánh rừng này mỗi năm băng tuyết hòa tan, xuân về hoa nở thì sẽ tràn ngập hương hoa quế. Nơi này là rừng quế.
Từ khoảng cách khu rừng Tô Minh trông thấy thôn xóm quen thuộc, từng nhà đốt đèn, ánh đen trong đêm khuya tuyết rơi khiến người nhìn đặc biệt thấy ấm áp.
Tô Minh lộ nụ cười, đạp tuyết phát ra tiếng lạo xạo, từng bước một tiến tới trước. Trước mặt hắn là một gian nhà rất bình thường, trên cửa sổ toát ra ánh đèn, còn có một cô bé cột đuôi ngựa lộ thân hình.
Gần một năm, từ khi Tô Minh rời đi đến bây giờ trở về đã sắp một năm. Bây giờ, ngày từng nhà đoàn viên, Tô Minh đứng ngoài gian nhà nhìn ánh đèn, nhìn bóng người in trên cửa sổ, hắn khẽ thì thào.
- Sửu nhi, Cẩu Thặng ca ca đã trở về.