Nghe giọng Tô Minh xuyên qua màn sáng truyền đến, tộc nhân Liệt Sơn gia tộc trong mật thất biểu tình không giống nhau. Có người nheo mắt, có mang theo nghi ngờ, có lộ vẻ khinh thường.
Liệt Sơn Tu là lão tổ chí cao vô thượng của Liệt Sơn gia tộc, đừng nói là người ngoài, coi như là tộc nhân Liệt Sơn gia tộc hơn phân nửa chưa từng thấy bộ dạng lão tổ, dù có gặp thì chỉ là nhìn từ xa, ít khi được kêu gọi riêng.
Bây giờ người thân phận không rõ này lại nêu yêu cầu này, rất nhiều tộc nhân cảm thấy câu nói quá kiêu ngạo cuồng vọng. Nhưng tộc nhân này lòng suy nghĩ khác nhau lại không biểu lộ rõ ràng. Phong lão trước mặt họ thì lắc đầu.
- Tiểu tử rất hăng hái đấy chứ.
Phong lão dần giãn chân mày, tuy mắt vẫn có do dự nhưng mặt lại lộ nụ cười.
Lão nhìn Tô Minh, nụ cười rất vui vẻ thoải mái, giống như là trưởng bối nhìn thấy vãn bối thành tài, từ đáy lòng tự hào. Còn động tác lắc đầu cũng là từ ái, bất đắc dĩ với vãn bối. Nụ cười kia ngày càng rạng rỡ, đến cuối cùng Phong lão cười to, rất là vui vẻ, đã mấy năm rồi lão không cười như vậy. Tiếng cười sang sảng khiến tộc nhân Liệt Sơn gia tộc khó hiểu nhìn nhau.
- Nhưng tiểu tử này hơi bướng bỉnh. Tuy nhiên, hắn là người thừa kế của Phong Man, tộc tử Thái Từ gia bình thường cũng dám gây sự!
Phong lão thì thào, bá khí ngạo nghễ thiên hạ toát ra từ người lão.
Tộc nhân Liệt Sơn gia tộc sau lưng lão ai nấy kinh sợ, cúi đầu không nói chuyện. Họ chưa từng thấy Phong lão địa vị cao quý ở Liệt Sơn gia tộc cười thoải mái như vậy. Trong ký ức của họ, dù Phong lão không phải họ Liệt Sơn nhưng là một trong bốn chiến tướng của Liệt Sơn lão tổ.
Phong lão đi theo Liệt Sơn lão tổ nhiều năm, thân như tay chân. Phong lão làm người rất nghiêm khắc, trong lòng có ý kiêu ngạo. Lão ở trong Liệt Sơn gia tộc nhiều năm, địa vị cao quý nhưng chưa bao giờ có đạo lữ, cũng không con cháu, bình thường đều lặng lẽ bế quan, thậm chí không có cả đệ tử.
Từng có trưởng giả trong gia tộc xin gặp Phong lão, cầu xin đối phương nhận một ít người trong gia tộc có tư chất tốt làm đệ tử đều bị Phong lão từ chối. Lúc từ chối Phong lão có nói một câu, câu này đồn khắp Liệt Sơn gia tộc, chậm rãi không còn ai xin Phong lão nhận đồ đệ.
- Lão phu có đệ tử, mặc dù ta không biết đệ tử này là ai, dù chưa từng thấy mặt nhưng lão phu đúng là có đệ tử, có người truyền thừa, người này cũng là đệ tử duy nhất. Có lẽ đời này ta không thể nhìn thấy đệ tử đó, nhưng, lão phu đã nhận đồ đệ, đời này chỉ một mình người đó.
Trong tiếng cười to, lời Phong lão thì thào đương nhiên không phải những tộc nhân Liệt Sơn gia tộc sau lưng lão có thể nghe thấy. Mắt thấy trong màn sáng phòng đấu giá hỗn loạn. Tô Minh thốt lời, Ngọc Nhu, Xích Hỏa Hầu, Ngọc Trần Hải và tu sĩ từ Thái Từ gia đấu pháp, tiếng nổ ầm ĩ.
Chỗ này dù sao là phòng đấu giá của Liệt Sơn gia tộc. Tộc nhân nhiều liền có nhân mạch, giao thiệp riêng của mình, hiện tại tộc nhân sau lưng Phong lão có một ông lão quan hệ khá thân với Thái Từ gia.
Ông lão do dự một chút, tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói.
- Phong lão, cái này… Người xem chúng ta có nên ra tay ngăn cản ai bên đánh nhau?
- A?
Nụ cười trên mặt Phong lão lập tức biến mất, lại biến trở về âm trầm, không quay đầu lại.
Nhưng một chữ a giống gió lạnh thổi người ông lão, khiến lão run rẩy, có cảm giác bị đóng băng, mặt trắng bệch.
- Tại sao phải ngăn cản?
Phong lão lạnh nhạt hỏi.
Mật thất lặng ngắt như tờ, Phong lão bộ dạng như vậy mới giống với ký ức trong đầu tộc nhân Liệt Sơn gia tộc.
- Phong… Phong lão… Thái Từ gia là ba đại gia tộc, cũng là kẻ cai quản Hắc Thủy thành. Tại đây nếu tộc nhân của họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Liệt Sơn gia tộc chúng ta sẽ chọc giận Thái Từ gia, cái này…
Ông lão người run run vội giải thích.
Lão có cảm giác nếu không giải thích rõ thì máu thịt sẽ đông cứng đến chết.
Tộc quy Liệt Sơn gia tộc cực kỳ nghiêm ngặt, một thân phận khác của Phong lão là người giám sát tộc nhân Liệt Sơn gia tộc, có quyền to sinh sát. Không phải Phong lão chưa từng dùng nó, mà đã nhiều lần phát động, mỗi lần đều có huyết mạch Liệt Sơn gia tộc diệt vong.
Hơn nữa lão tổ Liệt Sơn Tu không thèm hỏi về chuyện này, khiến Liệt Sơn gia tộc ở trên Hắc Mặc Tinh rất là kính sợ Phong lão.
- Nói có lý.
Phong lão lạnh nhạt nói.
Ông lão tộc nhân Liệt Sơn gia tộc nghe câu này thầm thở phào. Toàn thân lão ướt đẫm mồ hôi, không ngừng toát mồ hôi lạnh. Nhưng khi lão thả lỏng thì nghe giọng Phong lão lạnh băng vang lên.
- Phong tỏa tất cả lối ra trong ngoài phòng đấu giá, mở ra đại trận ngăn cách. Trừ người Ngọc gia, không cho phép bất cứ ai ra ngoài, nếu không thì… Giết không tha!
Giọng của Phong lão bình tĩnh, nhưng bên trong ẩn chứa lạnh băng và sát khí đủ khiến tộc nhân Liệt Sơn gia tộc nơi đây tinh thần rung động.
Mặc dù họ không thể hiểu tại sao Phong lão nói lời như vậy nhưng quanh năm tích lũy uy nghiêm không ai dám phản bác, ai nấy cúi đầu vâng dạ.
Tộc nhân Liệt Sơn gia tộc tự tản ra thực hành mệnh lệnh của Phong lão. Âm trầm trên người Phong lão dần tán đi, vẻ thoải mái biến thành nụ cười hiền lành trên mặt, nhìn Tô Minh ở trong màn sáng dường như đang nhìn vào lão, càng xem càng thấy thích.
- Ha ha, tiểu tử không tệ, rất là khá!
Trong tiếng cười, Phong lão giơ tay phải vung hướng màn sáng, lập tức trên màn sáng có gió thổi qua dấy lên gợn sóng, khiến màn sáng vặn vẹo.
- Tiểu tử, Liệt Sơn lão tổ không có ở đây.
Phong lão cười nói.
Giọng của Phong lão xuyên thấu màn sáng quanh quẩn trong phòng đấu giá.
Tô Minh nhướng mày.
Bên cạnh hắn tiếng nổ ầm ĩ, ông lão và Ngọc Nhu đối địch tuy cô chiếm ưu thế nhưng toàn thân lão cực kỳ cứng cỏi, giống như luyện thể, thuật pháp thần thông đánh vào người lão thì hiệu quả yếu đi nhiều.
Còn Xích Hỏa Hầu thì đấu ngang tay với ông lão khách khanh Thái Từ gia.
Nhưng Ngọc Trần Hải thì khác, gã vốn không phải là đối thủ của ông lão kia, trong tiếng nổ liên tục thụt lùi. Nếu không phải bên cạnh ông lão luôn có hai con chó một đen một vàng đôi khi đánh lén rất gian xảo níu chân thì gã chắc chắn sẽ bị thương.
- Các ngươi dám đại nghịch bất đạo như vậy!? Chỗ này là Hắc Thủy thành, chỗ này là thành trì của Thái Từ gia ta, các ngươi dám ở đây ra tay với người Thái Từ gia, các ngươi sẽ không thể ra khỏi Hắc Thủy thành, các ngươi sẽ hối hận khi dám trêu chọc ta, các ngươi sắp chịu lửa giận đến từ Thái Từ gia ta!
Thanh niên tay cầm quạt hét chói tai.
Biểu tình của gã không hề sợ hãi, dù gã thụt lùi nhưng ngôn ngữ biến thành tiếng sắc nhọn vang vọng.
Gã rất vững bụng, bởi vì chỗ này là Hắc Thủy thành, là nơi tông tộc Thái Từ gia ở. Gã không tin có người dám giết gã. Nếu Ngọc gia dám làm vậy thì cái giá phải trả sẽ là bị diệt tộc ở Hắc Mặc Tinh.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn lên nóc, không thèm liếc mắt thanh niên, xoay người bước chân. Trong ánh mắt của mấy ngàn người, thân hình hắn vặn vẹo, xuất hiện ở trước mặt Ngọc Trần Hải.
Hiện tại Ngọc Trần Hải đầy chật vật đang vội thụt lùi, trước mặt gã ông lão mặt không biểu tình rõ ràng đã quen việc bị hai con chó cắn xé không có lực công kích, mặc kệ chúng nó lão vọt tới trước.
Tô Minh xuất hiện khiến Ngọc Trần Hải rất kích động, cũng làm ông lão khựng bước chân. Nhưng khi bước chân lão tạm dừng thì Tô Minh giơ tay phải lên đánh ra một cú đấm!
Nắm đấm ẩn chứa khí huyết toàn thân Tô Minh, càng chất chứa lực thần nguyên của hắn. Khi đánh ra nắm đấm, trong người hắn phát ra tiếng bóc bóc, nắm đấm đánh ra, trong phòng đấu giá dấy lên mưa gió. Tất cả khí lưu phút chốc ngưng tụ dung nhập vào cánh tay của Tô Minh, có tiếng nổ xé gió dấy lên, thậm chí không khí két két tan vỡ.
Một đấm này phút chốc đánh vào ngực ông lão.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn quanh quẩn, tất cả thủ đoạn ngăn cản của ông lão đều không thể đón đỡ. Trong tiếng nổ lão hộc máu, người bắn ra sau, trong quá trình bắn ngược thân hình gã có dấu hiệu tan vỡ. Trong tan vỡ, dường như thân thể lão bị lực nghịch chuyển vừa tan vỡ vừa hồi phục. Trên nắm đấm của Tô Minh ẩn chứa thần nguyên ngăn cản sự hồi phục này, khi ông lão rút lui bên cạnh lão hai con chó khiến lão mất cảnh giác bỗng nhìn nhau lộ nụ cười rất là tà ác.
Nụ cười mới hiện ra thì con chó màu vàng lắc đầu, bỗng nhiên đầu chó tách ra, từ bên trong vươn ra cái đầu rồng hung tợn. Đầu rồng quá lớn, hoàn toàn kém xa thân hình của nó, sau khi xuất hiện cắn phập vào người ông lão biểu tình không thể tin.
Một cú táp nuốt trọn nửa thân hình!
Con chó màu đen ở một bên hú lên, cũng bắt chước lắc đầu, biến thành cái đầu trọc của Hạc Trọc Lông. Có lẽ nó vốn không định cắn ông lão, nhưng thấy hành động của Tiểu Hoàng thì nó thấy bộ dạng như vậy rất oai. Thế là nó xoe tròn mắt, cười khùng khục, dùng mỏ chim nhọn nhọn đâm vào… Thân dưới của ông lão.
Sau đó Hạc Trọc Lông biến thành vòng xoáy đen móc sạch đồ trên người lão.
Ông lão rất bực mình, lão chết không phải vì một đấm của Tô Minh mà là ở trong miệng Tiểu Hoàng, linh hồn, nguyên thần đều bị Tiểu Hoàng hút đi, lão chết rồi tất cả tài vật đều bị Hạc Trọc Lông trấn lột hết.
Ông lão không thể tưởng tượng trong hai con chó lại có một con… Là rồng!