Đây là một cô gái mặc áo dài màu tím. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn rất thanh tú, vóc dáng không cao nhưng yêu kiều động lòng người.
Da cô rất trắng, mềm mại dễ vỡ. Bây giờ cô ngồi chỗ Tô Minh đã ngồi, nhắm mắt, hàng mi dài nhẹ run, khiến cả người có khí chất khác hẳn Hàn Phỉ Tử.
Loại khí chất này khác với Hàn Phỉ Tử lạnh băng, khác với Bạch Linh dã tính mà kiều mỹ, cho người cảm giác yên tĩnh tựa hoa lan.
Cô rất đẹp, nhìn không ra tuổi, bây giờ ngồi đó như hợp thành một với tòa nhà.
Phương Thân nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt lộ ra cưng chiều. Đây là em gái duy nhất của y, từ nhỏ trong bộ lạc không được kính trọng, tu vi không cao. Tính tình yên tĩnh khiến người dễ dàng bỏ qua.
Nhưng không ai ngờ được, cô gái nhìn yếu ớt này lại vì một lý do chỉ Phương Thân biết, lấy tu vi Ngưng Huyết tầng bảy mười năm trước dứt khoát vượt Hàm Sơn Xích!
Đối với ba bộ lạc Hàm Sơn thành, Hàm Sơn Xích là vật bài trí với người ngoài. Tộc nhân không cần đi qua đó, mỗi lần Thiên Hàn Tông nhận đệ tử đều chọn từ tinh anh ba bộ lạc. Mặc dù mấy trăm năm qua chưa tới mười người được chọn, nhưng dù sao có hi vọng.
Nếu không được chọn mà muốn vào Thiên Hàn Tông thì có thể giống người ngoài, vượt Hàm Sơn Xích đạt tư cách.
Không ai ngờ được, chính Phương Thân cũng không, em gái y, Phương Thương Lan lấy tu vi Ngưng Huyết tầng bảy chọn khiêu chiến Hàm Sơn Xích.
Hình ảnh mười năm trước thường hiện ra trong đầu Phương Thân. Cuối cùng cô gái vốn không được ai chú ý lấy quyết tâm và kiên cường, không biết dùng cách nào mà vượt qua đoạn xích thứ sáu, có tư cách làm đệ tử Thiên Hàn Tông.
Nhìn em gái của mình, Phương Thân biết dù vẻ ngoài cô yếu đuối nhưng bên trong kiên cường, chính y đều thấy không bằng. Bởi vì y không có can đảm vượt Hàm Sơn Xích.
- Trước mắt hắn không phải cường giả Khai Trần kỳ.
Phương Thương Lan mở mắt ra, nhẹ giọng mở miệng.
- Trước mắt?
Phương Thân nhướng mày.
- Nhưng hắn không nói dối, đích thực có thể trị thương cho Mộc nhi.
Phương Thương Lan nâng cánh tay ngọc lên cầm lấy cái ly Tô Minh từng cầm, bình tĩnh nói.
- A?
Phương Thân nhìn về phía Phương Thương Lan, trầm giọng nói.
- Đây cũng là chỗ ta nghi ngờ. Vết thương ngay cả muội cũng không thể tiêu trừ thì thuốc của hắn sao làm được?
Phương Thương Lan cúi đầu, sắc mặt có chút thê lương, nhắm chặt hai mắt.
- Ý… Ý ta không phải như vậy, ai, muội…
Phương Thân vội vàng tiến lên, muốn giải thích nhưng không biết mở miệng làm sao.
- Đại ca, việc này là lỗi tại muội. Nhưng thế gian rất lớn, người tài ba rất nhiều, muội thấy Mặc Tô không phải nói xạo. Muội ngồi đây có thể cảm nhận được một ít suy nghĩ của hắn, hắn không nói dối việc trị thương.
Phương Thương Lan mở mắt ra, bình tĩnh lại, nhìn Phương Thân, khẽ nói.
- Hơn nữa người này lai lịch bí ẩn, cách uống nước lá cây này nhìn thì đơn giản nhưng kỳ thật chính muội trước khi vào Thiên Hàn Tông cũng không biết. Dù hành động của hắn rất trúc trắc, nhưng chính xác. Hắn nhất định đã trông thấy có người làm như vậy. Ở Nam Thần đại lục có thể làm được điều này không nhiều, nếu không phải muội được sư phụ yêu thích, thường giúp bà pha chế thì không thể tiếp xúc tới.
Phương Thân nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.
- Còn nữa…
Phương Thương Lan đặt chén xuống, mắt lộ tia sáng kỳ lạ, thì thào.
- Dù hắn không phải cường giả Khai Trần kỳ nhưng hắn cho muội cảm giác mãnh liệt hơn cường giả Khai Trần sơ kỳ bình thường. Trên người hắn như tồn tại oán niệm của cường giả Khai Trần kỳ. Người này có lẽ đã từng giết cường giả Khai Trần kỳ! Hơn nữa không chỉ một!
Phương Thân nghe lời này thì ngây ra, nhìn chằm chằm Phương Thương Lan. Nếu không phải người này là em gái y, rất tin tưởng man thuật của cô, khi nghe cô nói vậy chắc chắn y không tin tưởng.
- Từng giết không chỉ một cường giả Khai Trần kỳ?
Phương Thương Lan nhắm mắt lại, tay phải ấn giữa trán. Cô ở trong mắt Phương Thân trở nên mơ hồ, lát sau hồi phục lại bình thường. Phương Thương Lan mở mắt ra, vẻ mặt mệt mỏi.
- Trên người hắn có hai tử khí Khai Trần kỳ. Cái thứ nhất là gần năm mươi năm trước, hơi thở rất nhạt nhưng tràn ngập không tán, quái lạ là về mặt thời gian cho muội hai loại cảm giác, hoặc là năm mươi năm trước, hoặc là bốn năm trước, rất khó phân rõ. Còn về tử khí thứ hai thì rất rõ ràng, khoảng một năm trước, cũng rất nhạt.
Phương Thương Lan lộ nghi hoặc, cực kỳ khó hiểu.
Nghe lời của Phương Thương Lan, sắc mặt Phương Thân trở nên trầm trọng. Y hiểu man thuật của em gái mình, thuật này có thể nói là một trong ba đại man thuật của Thiên Hàn Tông. Nếu không phải tư chất của Phương Thương Lan vừa đúng có thể học được thuật này, lại thêm được sư phụ yêu thương thì tuyệt đối khó thể làm được.
Đặc biệt là khi nghĩ đến sư phụ của Phương Thương Lan, lòng Phương Thân dấy lên nỗi kính sợ.
- Cho nên muội nghi ngờ có lẽ hắn từng đạt đến Khai Trần kỳ, sau đó vì một ít nguyên nhân ngoài ý muốn mà tu vi rơi xuống, cho nên mới tạo thành mơ hồ.
Phương Thương Lan chần chờ một chút, thấp giọng nói.
- Nói vậy thì người này bí ẩn vượt qua ta dự đoán. Vậy thì cần phải suy tính kỹ, rốt cục có để hắn tham gia hay không. Thương Lan, muội nghỉ ngơi trước đi, ta cần thảo luận việc này với Man Công.
Phương Thân nói xong định rời khỏi nhà.
- Đại ca, lần này Thiên Hàn Tông thu đệ tử sẽ không chọn trong bộ lạc An Đông ta, cũng không có bộ lạc Phổ Khương, sẽ chỉ mang đi một người, chính là Nhan Phỉ của bộ lạc Nhan Trì. Việc này đã định trước, em không tiện tham gia. Nhưng lần sau chọn đệ tử thì em có thể để lại vị trí cho Mộc nhi. Còn về Mặc Tô, em đề nghị nên cho hắn tham gia, nhưng phải để người giám sát. Nếu hắn thật sự chữa trị được cho Mộc nhi thì có thể trở thành khách khanh chân chính của bộ lạc An Đông ta.
Phương Thương Lan xoa trán, nhẹ giọng nói.
Phương Thân gật đầu, xoay người rời khỏi nhà.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình Phương Thương Lan, cô im lặng ngồi trên ghế đá, định đứng dậy nhưng do dự một chút lại ngồi xuống. Nâng tay phải lên vung trước mặt, thoáng chốc trong tay cô xuất hiện ba xương thú trắng.
Ba khối xương này có vô số chữ nhỏ, nhìn không rõ, chi chít tỏa ánh sáng xanh, toát ra cảm giác tang thương lắng đọng, hiển nhiên là vật rất xa xưa.
- Mặc Tô này rốt cục có lai lịch gì? Sư phụ từng nói tiên tri và cách tu man của mình đã đạt tới tầng bảy, ở trong Thiên Hàn Tông rất hiếm thấy, nhưng ở trên người Mặc Tô thì lần đầu tiên xuất hiện mơ hồ. Một người làm sao có thể tồn tại hai loại thời gian khác biệt. Chỉ có một giải thích, ở trong ký ức người này, đối với cường giả Khai Trần kỳ thứ nhất đã chết là bốn năm, mà thực tế thì không phải như vậy! Đây là lần đầu mình gặp chuyện thế này.
Phương Thương Lan ngẫm nghĩ, cắn vỡ đầu ngón tay, nặn máu tươi nhỏ trên ba xương thú. Ba xương thú lập tức hấp thu giọt máu, tỏa ánh sáng rực rỡ chiếu rọi tòa nhà thành màu xanh âm u, cũng chiếu lên khuôn mặt Phương Thương Lan.
- Nếu có thể tìm hiểu rõ việc này có lẽ sẽ dẫn dắt mình đôi chút. Mình không tin có ba man khí Ngôn Vị sư phụ cho mình mà vẫn không xem rõ!
Hai mắt Phương Thương Lan chợt lóe, thấp giọng rầm rì từ ngữ hơi phức tạp, trúc trắc khó hiểu, người ngoài nghe sẽ mơ hồ, nếu nghe thời gian dài thì rơi vào hỗn loạn.
Thời gian trôi qua nửa tiếng sau, hai mắt Phương Thương Lan lóe tia sáng xanh, ba xương thú trước mặt bỗng bay lên nhanh chóng xoay tròn giữa trán Phương Thương Lan. Dần dần, Phương Thương Lan nhắm mắt lại, cơ thể nhanh chóng trở nên mơ hồ, cuối cùng gần như biến mất khỏi tòa nhà. Không gian bị vặn vẹo. Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài ba giây lập tức xảy ra biến đổi!
- Đây… Đây… Đây không phải năm mươi năm!!
Thân hình Phương Thương Lan từ mơ hồ trở nên rõ ràng, khuôn mặt bình tĩnh bị thay thế bằng tràn ngập kinh khủng, trong kinh khủng lộ ra hoảng sợ và khó thể tin.
- Đây không phải năm mươi năm mà là…
Ba xương thú ở trước mặt Phương Thương Lan vào lúc này nổ tung, dường như có lực lượng không thể hình dung ngăn cản Phương Thương Lan.
Khoảnh khắc ba bộ xương vỡ, tiếng trầm đục vang vọng, tất cả vật bằng đá trong nhà đều hóa thành bụi phấn. Cùng lúc đó, căn nhà bùm một tiếng sụp đổ thành tro bụi.
Phương Thương Lan hộc máu, lảo đảo lùi mấy bước, khuôn mặt trắng bệch, ngơ ngác như mất hồn.
Biến cố bất chợt lập tức khiến cả bộ lạc An Đông chấn kinh, hấp dẫn mọi ánh mắt. Chỉ thấy vài cầu vồng bay nhanh tới. Thậm chí ngọn núi phương xa có cầu vồng bay đến.
Tộc trưởng bộ lạc An Đông là người thứ nhất bay đến, bên cạnh y còn có một ông lão mặc áo lam. Ông lão đôi mắt sáng ngời, khiến người nhìn thấy liền cúi đầu không dám xem nữa.
- Xảy ra chuyện gì!?
Phương Thân tới gần, sắc mặt lộ ra sốt ruột nhìn Phương Thương Lan.
Còn ông lão thì nhíu mày, cẩn thận xem xét xung quanh, sắc mặt bỗng biến trầm trọng.
- Nơi này tồn tại khí thế không thể hình dung. Hàn Thương Tử, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Phương Thương Lan đứng trong phế tích tòa nhà, chậm rãi khép mắt thật lâu sau từ từ mở ra, đôi mắt tỉnh táo. Cô nhìn xung quanh, tòa nhà vốn là một phần của núi, bây giờ bị hủy thì như đào cái động lớn trong núi. Ở mé bìa có vô số vết nứt chằng chịt, dường như ngọn núi không thể ổn định.
Lòng cô rung động, trầm mặc chốc lát, phức tạp nhìn phương xa. Chỗ đó cô thấy trong đám người, Tô Minh đi chung với Phương Mộc, hiển nhiên biến hóa nơi đây khiến đối phương chú ý.
- Không có gì, muội nhìn thấy thứ không nên nhìn. Đại ca, muội yêu cầu huynh hãy để hắn trở thành khách khanh của bộ lạc An Đông ta!
Phương Thương Lan không đề nghị mà trực tiếp yêu cầu. Cô nói xong không nhìn ông lão áo lam, mệt mỏi xoay người đi về phía Tô Minh đứng ở phương xa.
Phương Thân ngây ra, đây là lần đầu y nghe thấy Phương Thương Lan nói chuyện kiểu như vậy, im lặng đối mặt ông lão đứng cạnh ra vẻ khó hiểu, nói khẽ với ông vài câu.