Không ngờ cây tím vàng có quen biết với Hạc Trọc Lông, nghe chúng nó nói chuyện thì cái cây này tên là Ách Thương, Hạc Trọc Lông thì là phản đồ, là kẻ thất bại.
Biết tên cây rồi, nhưng Hạc Trọc Lông nói nó không hoàn chỉnh, bị tổn hại nặng, quan trọng nhất là Tô Minh nghe nó biểu tình mờ mịt nói ra cái tên Tuế Trần Tử!
- ‘Không ngờ không bị Tuế Trần Tử diệt sát’, nghe ý của nó thì chẳng những nó biết Ách Thương mà còn biết Tuế Trần Tử nữa, không lẽ Hạc Trọc Lông cùng thời đại với Tuế Trần Tử ư? Tại sao Tuế Trần Tử muốn tiêu diệt cái cây này? Giữa chúng nó tồn tại liên hệ gì chứ?
Các loại nghi vấn không ngừng hiện ra trong lòng Tô Minh, chuyện này tràn đầy kỳ lạ khiến những suy đoán của hắn về Hạc Trọc Lông lúc trước lại mở rộng ra.
Hắn vốn tưởng Hạc Trọc Lông bí ẩn có liên quan rất lớn đến chân giới thứ năm, chẳng qua vì ngoài ý muốn làm nó mất trí nhớ, biến thành bộ dạng như bây giờ, lưu lạc đến Âm Tử Chi Địa, giả thần giả quỷ.
Mãi đến khi đi tới Thần Nguyên phế địa, cùng Hạc Trọc Lông trải qua nhiều điều, thậm chí biểu tình do dự của Xích Hỏa Hầu, những điều đó Tô Minh thấy hết, trong một giây lời của cây tím vàng khiến hắn có suy đoán lớn hơn về lai lịch của Hạc Trọc Lông.
Có lẽ dù là tại thời đại chân giới thứ năm thì Hạc Trọc Lông đã có ký ức không trọn vẹn, vì việc nó mất ký ức không xảy ra tại thời đại chân giới thứ năm mà là càng xa xưa hơn!
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ lung tung, Tô Minh không có thời gian nghĩ nhiều những việc này. Thời gian của hắn rất gấp gáp, khi Hạc Trọc Lông rống lên thì hồn Tô Minh lại khuếch tán, lan tràn càng nhiều mạch lạc hơn.
Ba mươi mốt, ba mươi ba, ba mươi năm… Tô Minh khuếch trương cực nhanh. Cùng tiếng Ách Thương gầm rống, Hạc Trọc Lông hét chói tai không ngừng, trong mạch lạc vàng hồn Tô Minh liên tục khuếch tán dữ dội hơn.
- Đồ thất bại nhà ngươi, coi như là ta không hoàn chỉnh, trọng thương thì ngươi cũng không thể đối kháng. Bởi vì ngươi cũng không hoàn chỉnh, cũng trọng thương, mà xem ra không phải bị một lần, là ba lần. Bản thể của ngươi đã tan vỡ chỉ còn lại hồn, ngươi ở bên ngoài không có chỗ bám víu, chỉ có thể bị người ta chà đạp, chỉ có thể bắt chước hơi thở của người khác, phế vật, đồ thua cuộc, phản đồ!
Ầm ầm ầm!
Hạc Trọc Lông và ý chí Ách Thương từng đợt đối kháng, thân hình nó nhiều lần tan vỡ, dù rằng mỗi lần đều có thể ngưng tụ lại nhưng càng ảm đạm hơn.
- Ách Thương, Hạc gia gia của ngươi uy vũ cường tráng, có vô số linh thạch, ta sợ gì ngươi?
Hạc Trọc Lông hét chói tai, lắc người biến thành bão tố lao về phía ý chí Ách Thương.
Hồn Tô Minh trong lúc Hạc Trọc Lông và Ách Thương đối kháng thì càng lan tràn nhanh hơn. Hắn thấy thân thể không ngừng tối đi của Hạc Trọc Lông, dù lời của nó vẫn chanh chua nhưng hắn cảm giác ra hồn nó nhanh chóng tan biến.
Ba mươi chín, bốn mươi mốt, bốn mươi ba… Hồn Tô Minh phát ra tiếng gầm, thời gian hiện tại là Hạc Trọc Lông lấy cái giá tan biến đổi lấy, chỉ vì khiến hắn có thể thành công đoạt xá. Nhưng dù là vậy thì hắn vẫn có thành công đoạt xá trong thời gian ngắn, khoảng cách hoàn toàn đoạt xá còn có một nửa.
Ách Thương liên tục gầm lên, nhiều lần định né tránh Hạc Trọc Lông ngăn cản hồn Tô Minh lan tràn, nhưng mỗi lần Hạc Trọc Lông điên cuồng bất chấp tất cả ngăn cản, tranh thủ thời gian cho hắn, lan truyền tiếng rít chói tai.
- Hạc gia gia nhà ngươi, đúng là Hạc gia gia quên nhiều chuyện, nhớ không nổi, ở bên ngoài trừ khi dễ những trận pháp phong ấn ra ta không làm gì được ai, đúng là tại đây không biết làm cách nào đối kháng với ngươi. Nhưng Hạc gia gia biết ngươi chính là linh thạch, chỉ cần bám chân ngươi là Hạc gia gia sẽ có đến ba mươi ngàn linh thạch! Vì linh thạch, ta liều với ngươi! Tô Minh, ta cần kích động!
Hạc Trọc Lông rống to.
Hồn Tô Minh khuếch tán, chỉ kém một chút là có thể được năm phần mạch lạc.
- Một trăm ngàn linh thạch!
Tô Minh lập tức rống to.
Lời vừa nói ra, Hạc Trọc Lông biến thành bão tố bùm một tiếng mở rộng gấp mấy lần. Hạc Trọc Lông ở trong bão tố đôi mắt lóe tia sáng kinh người.
- Một trăm ngàn linh thạch, một trăm ngàn!
Hạc Trọc Lông như phát điên lại ngăn cản ý chí Ách Thương định ngăn cản Tô Minh đoạt xá, khiến Ách Thương gầm rống liên tục, cực kỳ tức giận.
Hồn Tô Minh khuếch tán bất giác chiếm bốn mươi bảy phần trăm, thoạt nhìn mạch lạc vàng khổng lồ có vị trí một nửa biến thành màu đen, tràn ngập hồn lực đậm đặc của Tô Minh.
- Tặc hạc chết tiệt nhà ngươi, ta có bản thể ngươi thì không, ngươi có thể giữ chân ta được mấy giây chứ?
Ý chí Ách Thương từ bỏ ngăn cản Tô Minh, dốc sức trấn áp Hạc Trọc Lông, định tiêu diệt nó trước rồi mới xử lý hắn.
- Năm trăm ngàn linh thạch!
Tô Minh từ bốn mươi bảy phần trăm lên đến bốn mươi tám, phát ra tiếng gầm vang vọng xung quanh.
- Một triệu linh thạch!
Khi Tô Minh lại gầm lên thì hồn Hạc Trọc Lông từ trong ra ngoài, tất cả phần đều vì lời nói của hắn mà kích động hoàn toàn bùng nổ.
- Lớn, lớn, lớn!
Mắt Hạc Trọc Lông đỏ rực, trong điên cuồng ngoài người bão tố cuốn tám hướng, dường như đốt cháy linh hồn xông về phía ý chí Ách Thương đến gần.
- Đồ điên nhà ngươi, lúc trước ngươi là đồ điên, hiện tại vẫn là tên điên. Chỉ vì linh thạch gì đó mà đốt cháy linh hồn, ngươi, ngươi, ngươi…
Ầm ầm ầm!
Nguyên thế giới mạch lạc vàng đều run rẩy, trên tinh cầu Ách Thương biến thành cây lắc lư dữ dội, trên tinh cầu thậm chí xuất hiện từng khe nứt to lớn, xem bộ dạng như sắp thành bốn, năm mảnh.
Trong tiếng nổ Hạc Trọc Lông phát ra tiếng hét thê lương, Ách Thương gầm lên. Trong tiếng gầm của Ách Thương, Hạc Trọc Lông biến thành bão tố tan vỡ, thân thể co rút cỡ bàn tay, gần như trong suốt bắn ngược trở lại phạm vi Tô Minh phủ lên.
Bị hồn Tô Minh bao lấy, Hạc Trọc Lông liền hôn mê, nhưng trước khi hôn mê nó dùng hết sức còn sót lại truyền ra thần niệm cho hắn.
- Nhớ lấy… Ngươi thiếu Hạc gia gia một triệu lẻ ba mươi ngàn linh thạch…
- Kẻ thất bại, phản đồ tặc hạc, ngươi không phải là đối thủ của ta. Ta nuốt ngươi thì sẽ hồi phục nhanh hơn. Chỉ cần cho ta thời gian thì ta có thể nuốt hết chín tên kia, trở thành Ách Thương thật sự!
Ý chí Ách Thương chấn động tám hướng, quanh quẩn.
Phạm vi hồn Tô Minh khuếch tán đã đến năm mươi phần trăm, chân chính được một nửa!
Khi lan đến một nửa mạch lạc vàng thì hình ảnh lúc trước khi Tô Minh chiếm ba phần mạch lại hiện ra, trời đất rung động trong hồn hắn, hình ảnh bây giờ so với lúc trước càng hùng hồn hơn, thậm chí khiến hồn hắn trong chớp mắt gần như tĩnh lặng.
Hắn nhìn thấy…