- Tiểu tạp chủng, nếu không phải chỗ này không thể ra tay thì lão phu chắc chắn sẽ tiêu diệt ngươi. Ngươi hại chúng ta lưu lạc đến đây, ngươi không chết tử tế đâu!
Những kẻ đang chửi bới đa số dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa khi nhìn thấy lại có thêm mấy trăm người mới tới, miệng thì không ngừng dùng cách chửi rủa trút ra nỗi ấm ức. Ở đây không thể đánh nhau, trừ ác ý chửi ra thì không có cách khác trút giận, dù rằng chửi mắng kiểu này không có chút sức sát thương nhưng không làm vậy thì biết sao giờ?
- Lão phu nguyền rủa cả nhà ngươi không chết tử tế, nguyền rủa tộc nhân của ngươi chết thê thảm, nguyền rủa đạo lữ của ngươi bị người ta cưỡng hiếp, nguyền rủa huyết mạch ngươi khô kiệt!!
- Đúng vậy, tất cả đều tại đồ tạp chủng đáng chết nhà ngươi, nếu ta có cơ hội để bia đá đạt tới một trăm ngàn trượng, có thể ra ngoài ngàn năm thì ta sẽ đi tìm tất cả người có liên quan đến ngươi, giết chết họ để trút mối hận trong lòng!
Thanh âm không ngừng vang lên, những người này như là đồ khùng chửi rủa ngày càng dữ dội, đè nén mấy trăm năm nay họ rất khó lấy lại bình tĩnh. Mắt thấy lần lượt xảy ra cái chết, họ đổ hết lỗi lên người Tô Minh.
Dường như Tô Minh không nghe thấy điều đó, nhắm mắt làm ngơ, càng khiến bọn họ chửi càng dữ dội hơn, thậm chí nhiều người ác độc nguyền rủa hắn.
Bọn họ hi vọng Tô Minh cãi lại, bởi vì như vậy thì họ mới tìm ra vui sướng, mới có thể xả ra càng nhiều áp lực và tuyệt vọng chốn này.
Họ rất đáng thương, bởi vì một tu sĩ nếu rơi vào loại múa mép khua môi chửi bới kiểu này đúng là điều thê lương.
Trong tiếng chửi, Tô Minh vẫn bình tĩnh nhìn không khí, mấy trăm người giáng xuống khi ai nấy đáp xuống đất thì có mấy trăm bia đá màu tím trong mắt hắn lóe tia sáng rực rỡ. Trong ánh sáng, mấy trăm bia đá xuất hiện cái tên. Ánh sáng tỏa rực rỡ, mấy trăm bia đá liền tăng vọt lên, đây là căn cứ tu vi ban đầu tăng lên. Tiếng ầm ầm không dứt, trong mấy trăm bia đá có một cái đạt tới ba ngàn trượng. Số còn lại chỉ hơn hai ngàn trượng mà thôi.
Bia đá ban đầu mà đạt tới hơn ba ngàn trượng ở đây khá hiếm thấy, lập tức có người nhìn chằm chằm mấy trăm người, lập tức tỏa định một ông lão.
Ông lão biểu tình âm trầm, khóe môi trào máu, lão lau máu yên lặng khoanh chân ngồi. Lão không thèm để ý đến ánh mắt xung quanh, ngẩng đầu nhìn hư vô, đáy mắt lộ ra sát khí và oán hận.
- Là lão.
Tô Minh nhìn ông lão, mỉm cười.
- Cường giả Vị Giới trung kỳ đỉnh phong!!
- Người này có tu vi Vị Giới trung kỳ đỉnh phong, nhìn bộ dạng người này như là bị thương, không lẽ tránh né kẻ thù nên mới đến đây?
- Triệu gia lão tổ, đó là Triệu gia lão tổ!
- Mấy trăm năm nay bên ngoài xảy ra chuyện gì mà Triệu gia lão tổ bị buộc đến đây?
Đám người xung quanh kinh ngạc, mấy trăm người trừ ông lão ra thì biểu tình phức tạp nhìn bốn phía, khi thấy chín mươi ngàn người nơi đây liền ngẩn ra. Nhưng khi ánh mắt của họ lướt qua đám người, rơi vào người Tô Minh, lập tức có mấy người lộ vẻ mừng rỡ.
- Mặc Tô! Hắn là Mặc Tô, ta còn nhớ tên của hắn, trông hắn không khác gì ngàn năm trước cả, hắn chính là Mặc Tô, giết hắn có thể đổi lấy tự do!
Có một gã đàn ông rõ ràng tính tình rất nóng nảy ngửa đầu cười, lắc người vọt về phía Tô Minh. Chín mươi ngàn người nhìn chằm chằm, lóe tia trào phúng và cười lạnh, dáng vẻ xem náo nhiệt. Họ có thể tưởng tượng khi người này ra tay thì chính là lúc gã chết.
- Mặc Tô!
Gã đàn ông có tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đã đến gần. Gã nhe răng cười, giơ tay phải, định chém xuống thì Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn không khí, lạnh lùng liếc gã đàn ông.
Chỉ một cái liếc mắt đã làm gã đàn ông tinh thần ù vang như bị sét đánh, gã có cảm giác mãnh liệt ánh mắt Tô Minh nhìn như thản nhiên nhưng có uy nghiêm khiến người ta không thể chống cự. Uy nhiếp vượt qua tu vi, trên hết tất cả, thậm chí gã đàn ông có ảo giác rằng gã như thành tùy tùng của đối phương, bị nắm giữ sống chết, chỉ cần ý niệm động là mặc kệ gã có tu vi gì đều sẽ tan biến trong chớp mắt. Uy nhiếp đến từ linh hồn hóa thành sợ hãi, trở thành đau nhói, khiến gã đàn ông ở giữa không trung run lên, phát ra tiếng hét thê lương. Gã té xuống, người nhanh chóng héo rút, có tiếng hét thảm vang vọng bốn phía nhưng không chết ngay, hiển nhiên là vì Tô Minh còn chưa muốn giết gã.
Gã đàn ông là người có bia đá màu tím, mà Tô Minh là chủ của bia đá màu tím.
Tình hình này lập tức khiến mấy trăm người mới đáp xuống chú ý, họ biến đổi sắc mặt, hiển nhiên bị tình hình làm chấn động, ngay cả Triệu gia lão tổ biểu tình âm thầm cũng theo bản nhìn sang.
Khoảnh khắc nhìn sang liền lập tức nhận ra Tô Minh, lão biểu tình phức tạp lắc đầu. Triệu gia lão tổ lại âm trầm nhìn không trung, dường như đang chờ đợi cái gì.
Tô Minh không để ý đến gã đàn ông hét thảm, nhìn về phía Chu Khang, nhẹ giọng nói.
- Chu đại ca, phu thê hai người đoán rất đúng.
Tô Minh nói xong liền liếc mắt nhìn mấy người hồi nãy chửi mắng hắn.
- Các ngươi thật đáng thương.
Tô Minh bình tĩnh nói.
- Các ngươi muốn tự do thì ta sẽ cho.
Giọng Tô Minh không nhanh không chậm, sau khi mở miệng thì hắn giơ tay phải lên chỉ tới trước.
Cái chỉ từ xa điểm vào trên người ông lão nguyền rủa tộc nhân của Tô Minh.
Ông lão cười khẩy, chỗ này không thể ra tay, nếu Tô Minh dám làm gì lão thì chết chắc rồi. Vậy nên lão không hề sợ hãi, ngược lại cười lạnh nói.
- Lão phu chẳng những nguyền rủa tộc nhân của ngươi còn nguyền rủa ngươi…
Lão chưa nói xong đột nhiên biến sắc, khi Tô Minh điểm vào thì thân thể lão bắt đầu từ đôi chân biến hư vô.
- Đây là điều không thể, ngươi… Ngươi…
Ông lão biểu tình sợ hãi, nỗi sợ lan khắp thể xác và tinh thần. Nhưng lão chỉ nói được đến đó, rồi thân thể biến thành tro bụi, như là bị xóa đi.
- Còn có ngươi.
Tô Minh lại chỉ tay, một tu sĩ khác hồi nãy chửi bới Tô Minh hét thảm, thân hình chớp mắt hóa thành tro bụi.
Tình hình này hoàn toàn rung động mọi người ở đây, đối với họ là sự khủng bố không thể tưởng tượng. Đặc biệt là Tô Minh giết ngươi nhưng chẳng bị trừng phạt gì cả, điều này khiến họ càng sợ hãi hơn.
- Ngươi cũng thế…
Tô Minh giơ ngón tay lên, lại chỉ tay, lập tức có một người tuyệt vọng gào thét, thân hình tan biến.
Điều này làm bốn phía dấy lên xôn xao, tất cả cùng thụt lùi lại. Những kẻ mới nãy chửi rủa Tô Minh ai nấy đều điên cuồng, có người thụt lùi, có kẻ mắt chợt lóe lao về phía Tô Minh. Hễ ai xông tới hắn thì trong lòng hiện ra một ý nghĩ kỳ dị, không lẽ… Ở đây đã có thể ra tay?
Nhưng họ mới thi triển thần thông thì có ý chí hùng hồn quét qua, chỉ cần thần thông của kẻ nào rơi vào người Tô Minh thì bị ý chí quét qua xóa đi hết.
Sợ hãi, kinh sợ, không thể tin, các loại suy nghĩ trong chớp mắt hiện ra trong tinh thần mấy chục ngàn người nơi đây. Bọn họ không thể tin điều đã thấy.
Những kẻ mới chửi Tô Minh chưa chết hết, chúng định chạy vào thế giới bia đá để trốn tránh, nỗi sợ hãi trong lòng hóa thành tuyệt vọng, còn có oán hận, khủng bố ngập trời. Họ không hiểu tại sao Tô Minh có thể giết người. Nhưng dường như không phải hắn ra tay mà là quy tắc nơi đây dường như nghe theo lời hắn vậy. Hễ ai định giết hắn thì sẽ bị sẽ bị quy tắc chỗ này xóa đi.
Mắt thấy mọi người chạy tứ tán, có một số định chui vào thế giới bia đá để trốn tránh. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc Tô Minh lạnh nhạt nói.
- Toàn bộ, diệt hết.
Chỉ Tô Minh nghe thấy ảo ảnh quy tắc biến thành ở trong không trung khom lưng cúi đầu với hắn, ý chí quy tắc lập tức khuếch tán, tiếng hét thảm phát ra từ miệng những kẻ mới nhục mạ hắn.
Nhưng khi thân hình họ sắp tan vỡ, biểu tình tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng thì đột nhiên, tất cả tu sĩ nơi đây tinh thần run lên, biến sắc, có chín ý chí tang thương hùng hồn vô tận từ trong không trung giáng xuống.
Chín ý chí mỗi một cái đều có thể so với Ách Thương màu tím, đó là vì sự cường đại có thể chớp mắt có giết người, chúng nó mang theo tức giận cùng đáp xuống, trùng kích về phía Tô Minh.
Trong linh hồn Tô Minh xuất hiện chín ý chí từ chín hồn Ách Thương còn lại. Chúng rất bất mãn việc hắn giết cống phẩm thuộc về chúng.
Giữa chúng nó đã có ước định là sẽ không giết cống phẩm của đối phương, nếu không thì chỗ này sẽ không có tu sĩ đến nữa, chúng nó cũng sẽ không thể tiếp tục trị thương. Vậy nên khi Tô Minh tàn sát thì chúng nó mới tức giận giáng xuống, chất vấn.
- Tại sao đánh vỡ ước định của chúng ta?
- Tại sao muốn tiêu diệt cống phẩm của chúng ta?
- Màu tím, ngươi phải giải thích một câu!
- Màu tím, bọn chúng là cống phẩm của ta, nếu không cho ta giải thích vừa lòng thì ngươi giết mấy người của ta, dù cho ta phải hi sinh chút ít cũng phải giết cống phẩm của ngươi.
Đối mặt sự phẫn nộ của chín ý chí trong linh hồn, Tô Minh không hề lùi bước mà cũng phát ra ý chí tranh chấp với chín ý chí.
- Cống phẩm của các ngươi xúc phạm ta!
Ý chí Tô Minh không chút thỏa hiệp, cứng rắn phản bác.
Chín ý chí ngừng thắc mắc, hình như đang ngẫm nghĩ lời Tô Minh nói.
- Kẻ xúc phạm Ách Thương ta có nên giết không?
Ý chí Tô Minh càng cứng rắn hơn vài giây sau chín ý chí lại phát ra tiếng gầm.
- Chết tiệt, kẻ xúc phạm Ách Thương ta đều đáng chết!
- Thì ra là vậy, như vậy thì chúng đáng chết. Chúng chỉ là cống phẩm mà dám xúc phạm Ách Thương ta, đáng chết!
Chín ý chí gầm rống, những người nhục mạ Tô Minh tứ tán xung quanh hay chuẩn bị vào thế giới bia đá đều hét thảm, tan thành mây khói.