- Trong số người đến ngươi phải đặc biệt chú ý một người.
Giọng của Xích Hỏa Hầu truyền trong tinh thần Tô Minh.
- Sức chiến đấu hiện tại của ngươi phối hợp Phệ Không Ảnh Thuật ta truyền cho có thể chém giết Giới Tôn, nhưng cũng chỉ có thể giết được cường giả Vị Giới sơ kỳ mà thôi. Nếu gặp cường giả Vị Giới trung kỳ như là Kinh Nam Tử thì lấy thuật pháp thần thông của ngươi có thể miễn cưỡng đấu một trận nhưng rất khó chiến thắng, nếu gặp phải cường giả Vị Giới hậu kỳ thì ngươi chết chắc.
- Trong số người này có ba mươi bảy Giới Tôn, trong đó ba mươi sáu người có tu vi Vị Giới sơ kỳ, một người có tu vi Vị Giới trung kỳ, ngươi cần cẩn thận người này. Hắn có thể trói buộc tu vi của ngươi, nếu ngươi bị giam cầm mất đi linh hoạt lại bị mấy trăm người truy sát thì ngươi không có đường sống.
Tô Minh đứng trong phong hải, thả ra cái đầu nắm trong tay, ngẩng đầu nhìn trên bầu trời từng cái đầu lao nhanh đến, đôi mắt bình tĩnh lan tràn sát khí.
- Thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới treo giải thưởng có sức hấp dẫn rất lớn đối với tu sĩ Thiên cảnh và cường giả Vị Giới sơ kỳ. Bởi vì họ cực kỳ khát vọng có được giới thạch, nhưng đối với cường giả Vị Giới trung kỳ thì vài khối giới thạch bình thường lại không đến từ giới nguyên của họ, khi sử dụng sẽ xuất hiện bài xích. Cường giả Vị Giới sơ kỳ không để ý những bài xích này, vì họ thi triển lực Vị Giới so với cường giả Vị Giới trung kỳ tựa đom đóm và vầng trăng, có thể không cần để ý bởi vì đủ rồi. Cường giả Vị Giới trung kỳ thì khác, nếu là giới thạch có số lượng nhiều thì còn được, nhưng mới có vài khối đối với họ quá ít, hoàn toàn không đem đến nhiều tác dụng. Vậy nên những kẻ truy sát người chỉ có một người có tu vi Vị Giới trung kỳ, người này đến đây chắc là có lý do riêng.
Xích Hỏa Hầu bình tĩnh nói.
- Ý ngươi nói theo thời gian trôi qua, thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới có khả năng tăng cao giải thưởng?
Tô Minh chìm trong phong hải, truyền âm nói.
- Khả năng rất lớn.
Tô Minh không nói gì thêm, hắn biến mất trong phong hải. Một lát sau, từng cầu vồng rít gào dấy lên vô tận sóng gợn trên trời cùng xông vào phong hải. Người đến có rất nhiều khiến phong hải hơi chấn động, từng bóng dáng cảm giác ra vị trí của Tô Minh, cùng vọt vào phong hải. Từng tiếng gầm rú, họ từ bốn phương tám hướng xông tới khu vực hắn ở.
Tô Minh đứng trong phong hải, nâng tay phải lên chộp vào hư không, lập tức huyết sắc trường thương xuất hiện, bị hắn nắm lấy, người Tô Minh toát ra khí thế lạnh băng.
Hắn giơ tay trái, cũng chộp hư không, huyết kiếm biến ảo bị nắm lấy, khí lạnh toát ra từ người hắn càng đậm.
Tay trái kiếm, tay phải thương, màu đỏ rực, tóc dài xám theo gió tung bay, khóe môi Tô Minh nhếch nụ cười tàn khốc. Khoảnh khắc mấy trăm vệt sáng vọt vào phong hải thì Tô Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhìn mấy trăm người đến, cảm giác từng lũ sát khí tỏa định mình.
- Hắn ở đó!
- Hắn đứng bất động, chẳng lẽ là bị dọa ngu rồi?
- Muốn mượn lực phong hải nơi đây, chắc hắn nghĩ phong hải có thể làm suy yếu chúng ta nhưng hắn cũng yếu đi, không khác gì bên ngoài cả.
Vèo vèo vèo!
Từng cầu vồng lao nhanh, khi mấy trăm cầu vồng càng lúc càng gần, tỏa định Tô Minh thì bỗng ngoài người hắn lăn tăn sóng gợn, Xích Hỏa Hầu tại Tô Minh yêu cầu dưới, lần nữa triển khai một lần na di. Hô một tiếng. Tô Minh thân thể lập tức tiêu tán tại những cái kia gợn sóng ở bên trong, không thấy bóng dáng đồng thời, cái kia mấy trăm tiến đến người tập trung, cũng tại thời khắc này đã mất đi Tô Minh dấu vết.
- Ân? Hắn đâu?
- Trong phong hải chúng ta không thể thuấn di, nhưng rõ ràng vừa rồi hắn thuấn di rời đi. Hẳn là… Trên người hắn có bảo vật có thể thuấn di!
- Đích thật là như thế, có chút phiền phức. Bất quá hắn chỉ có một thân một mình, trong khi nơi đây có mấy trăm người đuổi giết hắn, hắn coi như có thể thuấn di cũng không cách nào đào tẩu, hơn nữa bầu trời đã bị phong tỏa, hắn trốn không thoát!
- Đúng vậy, xem ai vận khí tốt, có thể tìm được hắn, ha ha, đây cũng là chuyện tốt, ít ra tu sĩ Thiên cảnh chúng ta cũng có cơ may tìm được hắn, đem hắn đánh chết.
Mấy trăm kẻ truy sát truyền âm với nhau rồi nhanh chóng phân tán ra, triển khai tìm kiếm Tô Minh, theo bọn hắn nghĩ, đây là một cuộc săn không có khả năng thất bại, thậm chí mức độ nguy hiểm cũng không cao.
Mà phần thưởng của cuộc săn này rất mê người.
Cùng lúc đó, bên trong phong hải, thân thể Tô Minh hiện ra, bên ngoài có ngọn lửa vô hình thiêu đốt, ngọn lửa đó đến từ Xích Hỏa Hầu.
- Ta dùng thần thức phủ lên người của ngươi, trong sáu tiếng khiến hơi thở của ngươi tạm thời biến mất khỏi cảm ứng của Nhận Huyết Châu. Ngươi xác định không dùng sáu tiếng này bỏ chạy mà ở lại đây giết chóc?
Giọng Xích Hỏa Hầu vang vọng.
Tô Minh không lên tiếng, phong hải che đậy tầm mắt, ngăn cản thần thức bao phủ khiến chỗ này thành thế giới u ám. Trong phong hải tối tăm này Tô Minh tựa như kẻ đi săn, mấy trăm tu sĩ là con mồi của hắn.
- Kẻ truy sát sẽ ngày càng nhiều, cách duy nhất là trận chiến này phải làm tổn hại nặng kẻ truy sát một lần duy nhất, giết ra danh tiếng, giết trời đất nhuộm đỏ, chỉ có như vậy mới chấn nhiếp được kẻ muốn truy sát mình.
- Trận chiến này nhất định phải thắng, còn phải thắng oanh oanh liệt liệt. Trận chiến này là cuộc chiến vùng lên của Tô Minh ta ở Thần Nguyên phế địa!
- Ta muốn nổi tiếng từ cuộc chiến này.
Mắt Tô Minh chớp lóe, khi hơi thở trong thời gian ngắn không bị Nhận Huyết Châu tỏa định, hắn như u hồn xuất hiện phía xa, chỗ đó có một cầu vồng rít gào tới gần. Trong cầu vồng có người phụ nữ, bà rất gầy, có tu vi Thiên cảnh viên mãn. Khi bà đến thì ngoài người khói đen cuồn cuộn khiến bà trông khá hung tợn.
Bà liếc mắt liền thấy Tô Minh từ phong hải âm u nhanh chóng lao đến, đôi mắt lộ ra mừng như điên.
- Người này… Là hắn!
Nhận Huyết Châu trong ngực bà tỏa ánh sáng đỏ, thần thông của Xích Hỏa Hầu dù khiến Nhận Huyết Châu khó tỏa định Tô Minh nhưng nếu khoảng cách gần thì khó mà hoàn toàn che giấu đi.
- Hắn không chạy, không ngờ để ta gặp phải cơ duyên này, giết hắn là sẽ nhận được giải thưởng!
Người phụ nữ mừng rỡ giơ tay phải lên, xung quanh khói đen cuồn cuộn biến thành một con cọp khói đen, nó gầm lên phóng về phía Tô Minh.
- Đi chết đi!!
- Là ngươi chết!
Tô Minh quát lạnh, tốc độ lại tăng vọt gấp mấy lần, khoảnh khắc va chạm vào con cọp khói đen.
Ầm!
- Không thể nào! Tu sĩ Địa cảnh bình thường không thể có tốc độ như vậy được!
Người phụ nữ con ngươi co rút, lộ ra hoảng sợ, bà nhanh chóng thụt lùi, vì cảm giác rõ ràng mới nãy va chạm hắc hổ do thần thông biến thành nháy mắt tan vỡ.
Nhưng bà chưa lùi được mười trượng thì tiếng nổ lại vang lên, Tô Minh dùng tốc độ khó hình dung xuất hiện trước mặt bà. Bà hét to chói tai, Tô Minh lướt qua người bà. Huyết kiếm trong tay trái dấy lên máu tươi, mang đi đầu của người phụ nữ.
- Trước khi chết nếu không có tiếng hét thảm thì không đủ để chấn nhiếp người khác.
Tô Minh biểu tình lạnh lùng, không ngoái đầu lại, tốc độ không hề khựng lại, vọt nhanh ra xa.
Lát sau lại có tiếng hét thảm thiết vang vọng, thanh âm kia truyền khắp tám hướng, lộ ra thảm thiết và khó tin.
- A? Đã có hai người chết?
- Chỉ chết hai người mà thôi, chắc là tu sĩ Thiên cảnh sơ kỳ. Hừ, kẻ bị truy nã có bảo vật thuấn di, chắc là lúc trốn tránh gặp phải hai kẻ yếu.
- Có người chết là rất bình thường, nhưng nếu bị ta gặp phải thì hắn chết chắc.
Mấy trăm tu sĩ trong phong hải không thèm để ý mà còn lao nhanh về phía phát ra tiếng hét.
Đặc biệt là hơn ba mươi Giới Tôn, biểu tình như thường. Tốc độ của họ là nhanh nhất, giờ lao nhanh từ bốn phương tám hướng đến gần, lát sau lại truyền ra một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó có hai tiếng hét thê lương không ngừng vang vọng. Thậm chí nửa tiếng sau, tiếng hét từ phong hải đã hơn ba mươi. Từng tiếng hét ẩn chứa nỗi kinh hoàng trước khi chết và sâu sắc hối hận rốt cục khiến kẻ truy sát trong phong hải tinh thần rung động.
- Ba mươi mốt người, đã… Đã chết ba mươi mốt người rồi!
- Mới bao lâu chứ, chỉ hơn nửa tiếng sao có thể có ba mươi người bị giết rồi? Mà mỗi lần chạy tới chỉ thấy xác người chứ không thấy kẻ bị truy nã đâu.
- Người này không phải tu sĩ Địa cảnh!
- Nhưng người bị hắn giết đều là tu sĩ Thiên cảnh sơ kỳ, hiển nhiên tu vi của hắn không cao.
Một tiếng sau, tiếng hét nối tiếp nhau, trong phong hải Tô Minh nhoáng người lên, trường thương đỏ như cuồng long rít gào vọt vào ngực một tu sĩ Thiên cảnh viên mãn.
Ầm!
Ông lão Thiên cảnh vẻ mặt không thể tin, thân hình bị phân thành bốn, năm mảnh, nguyên thần đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Trường thương màu máu bay ra khỏi thân hình tan vỡ của lão, cách vài chục trượng bị Tô Minh nắm lấy, người theo thương đi, biến mất trong phong hải.
Hắn rời đi không lâu sau có vài chục bóng người lao nhanh đến. Họ nhìn trên mặt đất có một cái xác chia năm xẻ bảy, ai nấy sắc mặt âm trầm và kinh sợ.
- Tám mươi ba người, trong một tiếng đồng hồ hắn đã giết tám mươi ba người!!
- Lý do hắn không chạy là vì cho rằng mình là thợ săn, xem chúng ta thành con mồi!
Vài chục người im lặng rồi nhanh chóng tản ra. Hai tiếng đồng hồ giết chóc, tiếng hét thảm quanh quẩn, cảm giác nặng nề đẫm máu đè ép trên phong hải. Không còn ai nói cái gì về những người bị giết. Dù là lúc trước khinh thường hay tự tin trong hai tiếng đồng hồ hơn tám mươi người chết làm nó dao động.
- Người thứ chín mươi!
Tô Minh mặc đồ đỏ, đôi mắt lóe tia sáng lạnh lùng, thân thể lượn lờ trong nước. Nhìn hắn bình tĩnh chứ đã giết đến thống khoái rồi.
- Cuộc chiến này ta phải khiến tất cả kẻ truy sát biết muốn giết Tô mỗ phải trả giá đắt!