Khoảnh khắc bước vào điện thứ bảy, Tô Minh thấy trong sân chỉ có năm pho tượng. Pho tượng đều thức tỉnh, khi Tô Minh xuất hiện thì cùng bước ra một bước.
Một bước đạp xuống, động đất. Mỗi pho tượng đều có tu vi như ông lão điện thứ sáu Trắc Long Thân. Bây giờ chúng cùng bước ra, uy nhiếp tựa sóng cuộn biển gầm ập về phía Tô Minh.
Người Tô Minh khựng lại, dưới áp lực có cảm giác toàn thân vỡ thành tro bụi, hộc ra búng máu. Tay phải hắn ấn pháp quyết trước mặt, phút chốc chuông ngân vang. Tiếng chuông khuếch tán, Hàm Sơn Chuông xuất hiện trước mặt Tô Minh, ở trước mặt năm pho tượng!
Theo ấn quyết tay phải Tô Minh biến đổi, Hàm Sơn Chuông mở rộng ra, tiếng gầm quanh quẩn chín tầng trời. Giữa không trung điện thứ bảy huyễn hóa ra hình Chúc Cửu Âm!
Con thú chín đầu giờ đây nhiều đầu gào thét vọt về phía năm Âm Linh Tộc cường đại.
Nhưng năm Âm Linh Tộc cường đại mỗi tên có thể sánh bằng Tuyệt Vu, trình độ cường đại không thể tưởng tượng. Trừ điều đó ra, khoảnh khắc Chúc Cửu Âm xuất hiện, từ trong điện thứ bảy đi ra một ông lão.
Ông lão mặc áo xanh, dù bộ dạng giống cây khô nhưng thân thể không to lớn, ngang ngửa Tô Minh thôi. Lão đứng đó trông rất nhỏ bé, tuy nhiên đó chỉ là ảo giác ánh mắt. Lão lạnh lùng nhìn Tô Minh, nhấc chân bước ra, cho hắn cảm giác đất rung núi chuyển. Dường như trời đất vì ông lão xuất hiện mà trở nên ảm đạm.
Tô Minh hít sâu, nâng tay phải lên, lòng bàn tay úp xuống mu bàn tay đưa lên. Tay trái cũng nâng lên nhưng là lòng bàn tay chĩa lên, mu bàn tay úp xuống!
- Lòng bàn tay đại biểu quá khứ, mu bàn tay đại biểu tương lai.
- Quá khứ và tương lai dung hợp, như đôi tay đụng chạm nở rộ ra lực lượng giao hòa quá khứ cùng tương lai!
- Ta gọi lực lượng quá khứ và tương lai giao hòa này là… Số mệnh!
Tô Minh thì thào, tay phải và tay trái trong lúc nói chuyện đụng vào nhau! Người hắn run rẩy, mặt nổi gân xanh, tóc dài bay phần phật. Sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh. Ảo ảnh đó là đứa bé sơ sinh không khóc, mắt âm u như tử vong!
Đứa trẻ nhìn lên trời, không nhúc nhích, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt trong ảm đạm tồn tại oán hận thiên địa!
Giây phút đứa bé xuất hiện, không khí trước mặt Tô Minh vặn vẹo, huyễn hóa ra bóng tím. Đó là một người đàn ông tóc tím, mặt tràn đầy đau thương như ẩn chứa bi ai vô tận. Hắn nhìn lên trời như đang thì thào lại không nghe rõ lời nói.
- Dung hợp số mệnh, đệ nhất dung!
Giây phút Tô Minh thốt lời, người đàn ông tóc tím trước mặt và đứa trẻ sơ sinh đôi mắt tối tăm sau lưng cùng lao về phía hắn, dung nhập. Khoảnh khắc họ dung nhập, thân thể Tô Minh trở thành vòng xoáy to lớn, ầm ầm chuyển động khiến bên ngoài không thấy rõ bên trong vòng xoáy.
Nhưng chuyển động không kéo dài quá lâu, giây phút Cửu Anh điên cuồng rít gào trùng kích, ông lão áo xanh điện thứ bảy cất bước đến thì vòng xoáy tan vỡ, nhanh chóng thổi cuồng phong ra bốn phía.
Giữa không trung, vòng xoáy tan biến, xuất hiện ở trước mặt tộc nhân Âm Linh Tộc là một thiếu niên mặt tái nhợt, nửa đầu tóc tím, nửa đầu tóc bạc!
Thiếu niên bộ dạng chỉ cỡ tám, chín tuổi, nhưng mặt không chút máu, làn da xám xịt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt giao thoa với ông lão bước ra khỏi điện thứ tám.
Ông lão khựng bước chân, cảm giác vô cùng nguy hiểm dâng lên trong lòng. Lão thậm chí từ trong mắt đối phương cảm nhận năm tháng tang thương!
- Chỉ có mười năm giây.
Tô Minh trở thành thiếu niên thì thào. Lần này hắn hóa thân trở thành số mệnh, cảm nhận thời gian hạn chế chứ không giống ở Bất Tử Bất Diệt giới. Ở bên ngoài triển khai dung hợp quá khứ và tương lai hắn chỉ có mười năm giây.
Mắt chợt lóe, Tô Minh chẳng chút do dự cất bước về phía tới ông lão điện thứ bảy. Một bước này thân thể hắn trông như còn ở tại chỗ nhưng ông lão điện thứ bảy nâng tay phải lên nhanh chóng ấn tới trước.
Cái ấn này tiếng nổ vang vọng, chỉ thấy không khí trước mặt ông lão vặn vẹo, Tô Minh bước ra. Bước chân không ngừng đi về phía ông lão, nâng tay phải lên chộp vào hư không. Lập tức vệt tím biến ảo trong tay phải Tô Minh chỉ về phía ông lão.
Cái chỉ này vệt tím lao về phía ông lão, lão sắc mặt nghiêm túc định thi triển thần thông chống cự thì hắn nâng tay trái vung lên.
Ông lão người rung động, thân thể không bị khống chế như thời gian đảo ngược lùi lại một bước, thần thông định thi triển bị đánh gãy, nâng tay phải lên giống mới nãy. Đôi mắt lão lộ ra chấn động và không thể tin, trơ mắt nhìn vệt tím tới gần, khoảnh khắc bao phủ toàn thân truyền ra tiếng nổ.
Trong tiếng nổ ông lão hộc máu, thân thể bắn ngược, nhưng chưa đợi lão lùi ra xa thì tay phải Tô Minh chộp vào hư không. Lập tức bước chân và thân hình ông lão lại biến đổi, tiến lên vài bước, hồi phục trạng thái trước khi bị ánh tím công kích. Thậm chí ánh tím đánh vào trong người ông lão cũng văng ra ngoài, tựa như hình ảnh mới rồi lại xảy ra, ầm một tiếng lần nữa vang vọng.
Vòng đi vòng lại, ngắn ngủi một giây ông lão đã trải qua mười ba lần tiến lên và rút về, qua mười ba lần oanh kích và nghịch chuyển. Mãi đến khi Tô Minh lướt qua người lão, đi ra điện thứ bảy hướng đến điện thứ tám thì thân thể lão mới hồi phục khỏi tuần hoàn quá khứ và tương lai.
Nhưng tùy theo hồi phục, liên tiếp mười ba tiếng nổ vang từ trong người phát ra, ánh sáng tím ngập trời chiếu rọi bốn phía. Qua mười ba tiếng nổ, ông lão miệng hộc máu, ngoái đầu, mặt tái nhợt đầy hoảng sợ nhìn Tô Minh!
Lão cảm giác rõ ràng mới nãy một giây nếu không phải đối phương không có sát khí quá mạnh, lão chịu đựng quá khứ và tương lai nhiều chút thì e rằng khó thoát chết!!
Loại giết chóc này, loại thần thông này, loại biến đổi khiến người không thể tin làm lão bất giác nảy ra sợ hãi với Tô Minh.
Cùng sợ hãi không chỉ mình lão còn có năm tộc nhân Âm Linh Tộc khác.
Giờ phút này Tô Minh không phải Tô Minh, hắn là… ‘Số mệnh’!!
Từ khi số mệnh xuất hiện đến đi vào điện thứ tám tổng cộng trôi qua bảy giây. Khi giây thứ tám qua đi, Tô Minh đi tới điện thứ tám. Trong điện thứ tám chỉ có ba pho tượng, giờ ba pho tượng nhanh chóng hồi phục, chớp mắt tỉnh dậy. Cùng lúc đó, trong điện thứ tám phát ra tiếng hừ lạnh, có một chân bước ra từ trong điện, hơn nửa người giấu trong bóng tối theo cất bước dần lộ ra.
Nhưng mọi thứ khi Tô Minh bước vào điện thứ tám thì nhanh chóng biến đổi. Tô Minh nửa đầu trắng nửa đầu tím đi tới, ba pho tượng thức tỉnh mở mắt ra nhanh chóng khép lại, hồi phục thân hình. Theo Tô Minh đi tới, vị trí từ cái đầu hóa thạch, khi hắn đi qua thì ba pho tượng cường đại nghịch chuyển lại ngủ say.
Tiếng hừ lạnh truyền ra từ điện thứ tám từ mãnh liệt đến suy yếu, chân bước ra một bước chậm rãi rút về. Nhưng có thể thấy cái chân run rẩy như đang hết sức giãy giụa! Tuy nhiên, loại giãy giụa này theo Tô Minh tiến tới trước cuối cùng biến thành vô lực, cái chân từ ngoài điện rút về không thấy.
Tô Minh đi qua điện thứ tám, trước mặt hắn là ngọn núi phong ấn Xích Long. Đỉnh ngọn núi là điện cuối cùng có Xích Long!
Đó là, điện thứ chín!!
Tô Minh đi qua điện thứ tám, bước lên ngọn núi đứng ở ngoài điện thứ chín, thân thể hắn xuất hiện hư ảo, số mệnh dần lớn lên, chớp mắt từ bộ dạng tám, chín tuổi trở thành hiện tại. Màu tóc cũng trở lại như thường nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, hiển nhiên loại hóa thân số mệnh triển khai ở bên ngoài đối với Tô Minh cần trả giá rất lớn.
- Người ngoại tộc, có thể vượt qua tám điện tới đây, ngươi là người thứ tư trong năm tháng dài dặc!
Một giọng nói tang thương truyền ra từ đại điện điện thứ chín.
Cửa điện từ từ mở ra khiến Tô Minh thấy trong điện tám pho tượng là bộ xương bị cột trên đất, còn có dưới bộ xương Xích Long như đồ đằng.
Thốt ra câu này không phải ai khác, chính là bộ xương bị đóng trên mặt đất. Đầu lâu ngẩng lên nhìn về phía Tô Minh!
Khoảnh khắc cái đầu ngẩng lên, Tô Minh nhìn thấy nó thì lập tức nhận ra, bộ dạng cái đầu giống hệ đầu khổng lồ bị chống ở cột đá trong Vu thành năm xưa!
- Thần thông vừa nãy của ngươi rất mạnh. Nếu ngươi có thể chống đỡ qua nửa tiếng đồng hồ, vậy trong Âm Linh Tộc ta ngươi có thể đến đi tự do. Không ai có thể ngăn ngươi, dù là ta muốn cản ngươi cũng cần trả giá rất lớn. Nhưng hiển nhiên ngươi không làm được.
Bộ xương nhìn Tô Minh, trong mắt toát ra vô cùng trí tuệ, ẩn chứa tang thương năm tháng không biết bao lâu.
- Làm người thứ tư trong năm tháng dài dặc vượt qua điện, ngươi được tộc ta tôn trọng. Rời đi đi, hồn địa khí này có ích cho tộc ta nhiều, không thể đưa ngươi.
Tô Minh im lặng, không nói gì nhưng tay phải chậm rãi nâng lên, trên ngón tay có một sợi tóc, bây giờ có dấu hiệu đốt cháy.
Uy nhiếp vượt qua Tô Minh không biết bao nhiêu lần từ sợi tóc trên ngón tay hắn chậm rãi khuếch tán. Uy nhiếp mạnh mẽ chớp mắt bao phủ bốn phương tám hướng, khiến tất cả tộc nhân Âm Linh Tộc biến sắc mặt!
Cũng khiến bộ xương trong điện đôi mắt tỏa ánh sáng chói lòa.
- Khí thế này là… Đây là Man Thần Liệt Sơn Tu!