Tô Minh cầm ngọc giản, lại nhắm mắt, ở trong thiên ngoại thiên tầng sáu bắt đầu tĩnh tọa ổn định tu vi Đạo Linh, chờ đợi Thất Nguyệt Tông thu xếp chuyện gõ Đạo Linh âm. Đối với chuyện hoàng tử tranh giành Cổ Táng Quốc thì Tô Minh trước giờ không có hứng thú, đoạt cũng tốt, giết chóc cũng thế, với Tô Minh thì chỉ là thủ đoạn tăng tu vi, con đường để cuối cùng hắn đoạt xá Huyền Táng.
Trên đường này mặc kệ là ai ngăn cản thì Tô Minh giết hết. Giết tất cả kẻ cản đường, đạp nát mọi hòn đá cản trở. Tô Minh muốn đứng trên bầu trời nhìn xuống khung trời mặt đất, bởi vậy hắn mới đồng ý cách nói của Cổ Thái đại trưởng lão, tham gia cuộc tranh đoạt này. Ở trong lòng Tô Minh thì đây không phải là đoạt, đây là con đường tu vi của hắn, là con đường đoạt xá Huyền Táng!
Cho dù trông thế giới này chân thật nhưng nơi đây không có Đệ Cửu Phong thuộc về hắn, không có Man Tộc của hắn, không có bóng dáng mấy nữ nhân của hắn. Cho dù Tô Minh thấy một số người có khuôn mặt quen thuộc tại đây nhưng hắn luôn vững tin mắt thấy không phải người thuộc về hắn. Nhà của Tô Minh luôn là Đệ Cửu Phong, quê hương của hắn là Tam Hoang!
Đặc biệt là sau khi ý chí tứ đại chân giới trở về thì cảm giác này càng mãnh liệt hơn, Tô Minh xác định rõ ràng con đường tương lai về nhà, là động lực cho hắn bền bỉ kiên trì đi tiếp.
Những suy nghĩ phập phồng tồn tại trong lòng Tô Minh, hắn đã học được không lộ biểu tình ra ngoài. Chỉ khi mi mắt khép, người ngoài không thấy tròng mắt tồn tại điên cuồng đốt cháy cả đời Tô Minh.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là một tháng. Sáng sớm, nguyên thiên ngoại thiên tầng sáu như bị lửa đốt, đỏ rực, giọng Cổ Thái đại trưởng lão tang thương vang vọng.
- Tô Minh, đã đến giờ, bây giờ là lúc gõ Đạo Linh âm.
Tô Minh mở mắt ra, không thấy bao nhiêu biến đổi, chỉ có cố chấp trong mắt chứng tỏ nỗi lòng mãnh liệt, mắt là cửa sổ tâm hồn toát ra tia sáng âm u. Tô Minh đứng dậy, biển lửa xung quanh hắn và màu đỏ bầu trời làm phông nền. Tô Minh hóa thành cầu vồng lao lên trời, cả bầu trời ầm vang xuất hiện một vòng xoáy to lớn.
Khi Tô Minh lao ra khỏi vòng xoáy thì hắn đứng bên trên bầu trời Thất Nguyệt Tông, tầng mây cuồn cuộn dạt ra bốn phía, mặt trời mới mọc, đưa mắt nhìn thiên địa mênh mông. Thất Nguyệt Tông ở dưới đất trông thật nhỏ bé, gió thổi vù vù vuốt ve tóc dài của Tô Minh, nghịch ngợm áo dài nhưng không thể thổi đi sự cố chấp về tu vi, muốn mình cường đại hơn.
Giọng Cổ Thái đại trưởng lão vang vọng từ bốn phương tám hướng thật lâu không tán, như phát ra từ thiên địa:
- Gõ Đạo Linh âm, nói là gõ nhưng thật ra không phải gõ mà là phát ra tiếng huýt sáo thuộc về ngươi, thanh Đạo Linh âm cảnh của ngươi, để thanh âm hòa vào thương thiên đại địa, để thanh âm trở thành dẫn đạo, hóa thành sóng gợn thay đổi thiên địa, cuối cùng khiến Đạo Thân của ngươi lột xác thành Đạo Linh trong tiếng hú dài.
- Gõ Đạo Linh âm trên thực tế không cần chuẩn bị cái gì, cũng không cần thông báo tông môn khác. Lúc trước người khác gõ Đạo Linh âm chỉ cần tiến hành trong tông môn của mình là được, có cấm địa chuyên môn khiến Đạo Linh âm không vọng ra ngoài. Nhưng với ngươi thì lại khác, chúng ta muốn toàn Cổ Táng Quốc biết tam hoàng tử ở Thất Nguyệt Tông của ta, cho nên việc này cần ngươi gõ Đạo Linh âm trên bầu trời.
- Một tháng nay Thất Nguyệt Tông đã phát triển toàn bộ trận pháp từ bốn phương tám hướng, tất cả trưởng lão ra ngoài hộ pháp cho ngươi. Mười ba đại trưởng lão chúng ta đích thân tọa trấn, không cho phép bất cứ người nào, bất cứ tông môn gì quấy rầy ngươi! Lão phu muốn là Tô Minh ngươi, lấy ra toàn bộ tu vi của ngươi, không chút che giấu. Ngươi không cần lo lắng, hiện tại, tương lai Thất Nguyệt Tông sẽ không ra tay với ngươi!
- Ngươi đừng lo, tu vi của lão phu trải qua nhiều kỷ nguyên mà có được, Thất Nguyệt Tông là một trong bảy tông Cổ Táng Quốc, lời hứa của ta chính là Thất Nguyệt Tông hứa hẹn, lời hứa của ta dù là hiện tại hay tương ngươi vĩnh viễn là người của Thất Nguyệt Tông! Mặc kệ ngươi đến đâu, mặc kệ tương lai ngươi có thành tựu cao bao nhiêu thì ngươi là người của Thất Nguyệt Tông. Tương tự, cho dù sau này ngươi có lựa chọn nào khác, bao nhiêu năm sau ngươi phải nhớ kỹ tại Cổ Táng Quốc có một tông môn tên gọi Thất Nguyệt Tông!
- Ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên Thất Nguyệt, vì chính ngươi kéo Thất Nguyệt lên cao. Bây giờ lão phu muốn là ngươi ở trong Thất Nguyệt, trong Thất Nguyệt Tông này nổi dậy. Hãy gầm lên Đạo Linh âm của ngươi, khiến toàn thiên hạ, nguyên Cổ Táng Quốc này ai cũng biết ngươi! Tô Minh, ngươi có thể làm được không?
Giọng Cổ Thái đại trưởng lão sục sôi, kích động khuếch tán.
Tô Minh im lặng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Nếu như chuyện tranh đoạt chỉ là một phần cuộc đời ta trải qua, nếu như chính ta rất có thể là giả dối, ngươi và Thất Nguyệt Tông còn sẽ như vậy không?
Tiếng cười của Cổ Thái đại trưởng lão quanh quẩn, kinh thiên động địa:
- Đã lắng đọng quá lâu, Thất Nguyệt Tông cùng ngươi chiến với thiên hạ có ngại gì? Hoặc là sống, hoặc là chết. Chết thì có gì đáng sợ?
Mắt Tô Minh bắn ra tia sáng mãnh liệt nhất từ khi đi đến Cổ Táng Quốc.
Thật lâu sau, giọng Tô Minh bình tĩnh vang lên:
- Ta, có thể làm được.
Vẻ mặt Tô Minh không còn bình tĩnh, trong mắt tràn ngập chiến ý, khoảnh khắc này đốt cháy sinh mệnh, kích tình của hắn thành tiêu điểm trên bầu trời.
Cổ Thái đại trưởng lão lên tiếng:
- Đạo Linh âm!
Một triệu dặm bên ngoài Thất Nguyệt Tông vang vọng từng tiếng trổng điếc tai, tiếng thùng thùng lan tỏa bốn phương tám hướng, vọng lên trời, chấn động mặt đất. Trong tiếng trống là tiếng gầm đồng loạt của mấy trăm ngàn tu sĩ Thất Nguyệt Tông.
- Đạo Linh âm!
Tô Minh phất tay áo, chợt ngẩng đầu, đứng giữa trời, tu vi hoàn toàn bùng phát không chút giữ lại, phát ra tiếng hú dài thông báo Cổ Táng Quốc.
- Grao!
Tiếng hú dài lớn nhất từ khi Tô Minh thức tỉnh ở Cổ Táng Quốc, là tiếng hét đầu tiên.
Khi hắn ở đây trải qua một loại điên cuồng và bùng nổ, là hắn ở Thất Nguyệt Tông, ở thương thiên đại địa phát ra tiếng hét của mình.
Thanh âm phát ra, thiên địa ầm vang, tầng mây cuồn cuộn như bị cuồng phong thổi quét tan vỡ thành nhiều mảnh. Giọng Tô Minh khuếch tán ầm ầm như tiếng sấm. Một ngàn dặm, mười ngàn dặm, một trăm ngàn dặm, một triệu dặm, mười triệu dặm, một trăm triệu dặm, trên bầu trời dấy lên sóng gợn mãnh liệt. Những gợn sóng vặn vẹo hóa thành khuôn mặt Tô Minh cùng rống to.
Mặt đất chấn động, không ngừng rung rinh, dãy núi lắc lư, hồ nước bùm bùm. Trong phạm vi trăm triệu dặm bốn phương tám hướng Thất Nguyệt Tông, các tu sĩ đứng khắp nơi dù đang làm cái gì tinh thần bị chấn động, tai ù vang, bị Đạo Linh âm thứ nhất của Tô Minh lay động tinh thần.
Cổ Thái đại trưởng lão gầm lên:
- Đây là tiếng thứ nhất, còn có tiếng thứ hai, thứ ba. Tô Minh, hãy liên tục rống ra Đạo Linh âm của ngươi, đẩy thanh âm này lan ra xa hơn, tràn ngập bảy tông mười hai môn đi, khuếch tán khắp thiên địa Cổ Táng Quốc, truyền vào trong hoàng cung, để tu sĩ trong thiên hạ này nghe thấy giọng của ngươi!
Tô Minh rống tiếng thứ nhất xong tu vi toàn thân sôi sục, còn có hồn, máu, tất cả ký ức trong sinh mệnh hỗn độn, mãnh liệt, biến thành tu vi toàn diện bùng nổ. Lòng Tô Minh tràn ngập cảm giác khó tả, làm hắn rất muốn phát ra tiếng thét thứ hai.
Đúng như Cổ Thái đại trưởng lão đã nói, lần này Tô Minh muốn khiến thiên hạ biết, hắn phải nổi dậy, muốn thiên hạ chứng kiến, mắt Tô Minh bắn ra chiến ý mãnh liệt đã lâu rồi không xuất hiện.
Vào giây phút này, khi Đạo Linh âm thứ nhất của Tô Minh quanh quẩn trên bầu trời trăm triệu dặm, trong khu vực tràn ngập hơi thở của hắn, thành sự thừa nhận thanh âm của hắn, tu vi Đạo Linh của hắn ổn định nhiều hơn. Tô Minh ngẩng đầu lên, tu vi trong người sôi trào, hắn phát ra tiếng thứ hai, Đạo Linh âm thuộc về hắn không phải hú dài mà là tiếng rống to chấn động thiên địa.
- Grao!
Đạo Linh âm thứ hai của Tô Minh phát ra, trên bầu trời trăm triệu dặm không còn chút đám mây, đại địa chấn động như có vô số địa long lăn lộn. Dư Đạo Linh âm âm thứ nhất còn đây mà tiếng thứ hai bỗng nhiên khuếch tán, trực tiếp phủ lên phạm vi trăm triệu dặm, ầm ầm lan tỏa. Một trăm triệu dặm, hai trăm triệu dặm, ba trăm triệu dặm, Đạo Linh âm của Tô Minh trở thành thanh âm duy nhất trong khu vực ba trăm triệu dặm.
Sự không cam lòng, điên cuồng, cố chấp với mọi người trong thế giới Tang Tương, đã từng mờ mịt tại Cổ Táng Quốc xa lạ vào giây phút này trút ra trong tiếng gầm.
Tô Minh cần một lần gào thét.
Bầu trời biến động, đất như vỡ ra, sấm sét núp đi. Giờ phút này, giọng Tô Minh lại quanh quẩn khiến mọi sinh mệnh trong phạm vi ba trăm triệu dặm cảm nhận tinh thần rúng động.
Tô Minh lấy Đạo Linh âm đưa thanh âm thay thế thanh âm trong Cổ Táng Quốc, sóng gợn trên trời có thanh âm của hắn, mặt đất ầm vang có hơi thở của hắn.
- Nếu thanh âm của ta có thể tràn ngập toàn Cổ Táng Quốc vậy có thể nào truyền tới thân Huyền Táng không?