Tiếng rít vang lên, hạt châu chớp lóe ánh sáng, mười ba đại trưởng lão xung quanh Tô Minh bao gồm Cổ Thái đại trưởng lão tập trung nhìn chằm chằm, Cổ Thái đại trưởng lão con ngươi co rút, không ngờ hạt châu ở trong tay Tô Minh xuất hiện biến đổi như vậy, nên biết rằng chính tay lão đạt được Nghịch Linh Châu nhưng nó chưa từng xuất hiện hình ảnh như vậy.
Tô Minh biểu tình như thường không lộ ra vui buồn, tay phải cầm Nghịch Linh Châu, thần thức trong phút chốc dung nhập vào hạt châu. Tô Minh cảm nhận thế giới trong hạt châu, cảm nhận hồn Tang Tương hư ảo, cảm nhận hồn Tang Tương mất đi linh động, giờ là khí linh của Nghịch Linh Châu. Nhưng Tô Minh không quan tâm, thứ hắn để ý là ý chí tứ đại chân giới của mình. Tô Minh cảm nhận được hồn Tang Tương lập tức va chạm ý chí của mình.
Ngay sau đó, bốn ý chí thuộc về Tô Minh trong Nghịch Linh Châu tập trung vào thần thức hắn xâm nhập hạt châu, va chạm. Cái thứ nhất Tô Minh cảm nhận được là ý chí Đạo Thần, ý chí này vốn thuộc về hắn, giờ dung hợp với thần thức. Người Tô Minh phát ra khí thế khác với tu vi nhưng đủ khiến mười ba đại trưởng lão biến sắc. Khí thế này làm tóc dài của Tô Minh tung bay, quần áo bay phần phật, vẻ mặt Cổ Thái đại trưởng lão càng trầm trọng hơn.
- Đây là…
Cổ Thái đại trưởng lão tập trung nhìn, lão mơ hồ thấy lực lượng vô hình vòng quanh người Tô Minh hơi quen mắt. Còn những người khác chỉ cảm nhận được lực lượng vô hình nhưng chưa bao giờ nghe thấy, phát hiện lực lượng vô hình này ẩn chứa sự cường đại làm tinh thần họ rung động.
Ý chí của Tô Minh lại tăng vọt, người ngoài không nghe thấy tiếng nổ nhưng tinh thần hắn như có sấm đánh. Trong tiếng nổ, Tô Minh cảm nhận ý chí Tiên Tông. Hai ý chí dung hợp khiến khí thế vô hình của Tô Minh càng đậm đặc hơn, làm các đại trưởng lão xung quanh chú ý. Đặc biệt là ý chí Tô Minh càng cường đại, cảm giác nguy hiểm khiến các đại trưởng lão biến sắc.
- Đây… Đây là…
Cổ Thái đại trưởng lão thấy vậy chợt biến sắc, mắt lộ ra hoảng sợ. Đã rất nhiều năm Cổ Thái đại trưởng lão không làm vẻ mặt như vậy, dù lúc trước Sâm Mộc Đại Đạo Tôn xông đến cũng không thấy. Vào lúc này Cổ Thái đại trưởng lão chẳng những vẻ mặt hoảng sợ mà còn đứng bật dậy, mắt lộ ra rung động khó tin.
Tô Minh cảm nhận ý chí Minh Hoàng trong Nghịch Linh Châu, cùng với ý chí này trở về, người hắn khẽ run. Ý chí của Tô Minh bùng phát, loại ý chí trở về trong người đã có một khoảng thời gian hắn không cảm nhận được. Sâu trong lòng Tô Minh có cảm giác như đang ở thế giới Tang Tương, cái cảm giác ý chí bản thân cường đại có thể lay động khung trời thiên địa.
Thiên ngoại thiên tầng bảy, trên bầu trời hỗn độn, động đất, bốn phương tám hướng hư vô run rẩy, lăn cuồn cuộn. Những đại trưởng lão cũng đứng dậy, bọn họ thấy Cổ Thái đại trưởng lão hoảng sợ, cảm nhận sự đáng sợ nhanh chóng tăng mạnh từ người Tô Minh. Giống như là chỗ Tô Minh có lực lượng không thuộc về Cổ Táng Quốc đang gầm rống thức tình.
Mặt Cổ Thái đại trưởng lão liên tục thay đổi, có một câu nói không thốt khỏi môi mà khó tin thì thào trong đầu.
- Đây là hơi thở cửu trọng Đạo Thần!
Cổ Thái đại trưởng lão là người duy nhất đấu với ba cường giả cửu trọng Đạo Thần mà không chết, bởi vậy lão hiểu biết về cửu trọng Đạo Thần nhiều hơn người khác. Các đại trưởng lão khác có mặt không biết lực lượng vô hình trên người Tô Minh là gì, Cổ Thái đại trưởng lão thì cảm nhận rõ ràng, đó là lực lượng của cửu trọng Đạo Thần.
- Đây không phải là hơi thở của Tu La, cũng không là của Đế Hoàng hay Cô Hồng. Đây là hơi thở thuộc về cửu trọng Đạo Thần thứ bốn lần đầu tiên xuất hiện trong Cổ Táng Quốc!
Mắt Cổ Thái đại trưởng lão sáng hơn bao giờ hết.
Tô Minh cảm nhận được ý chí Cương Thiên trong Nghịch Linh Châu, dung hợp lại với nó.
Bốn ý chí đều trở về. Tô Minh mở mắt ra, ý chí bùng nổ càn quét bốn phương tám hướng. Đám mọi người mắt sáng lấp lánh, Cổ Thái đại trưởng lão đã khẳng định lão không nhìn lầm.
Tô Minh mở mắt ra, ý chí kia biến mất, chui trở vào người. Hạt châu trong tay Tô Minh tối đi một chút, hắn không trả lại. Nếu Cổ Thái đại trưởng lão đã nói có thể tặng ngoại vật vậy Tô Minh lật tay phải, bỏ Nghịch Linh Châu vào trong túi trữ vật.
Giờ phút này, tu vi của Tô Minh vẫn là chuẩn Đạo Linh, hình dạng không thay đổi, nhưng những đại trưởng lão thấy hắn như biến thành một người khác, biến đổi về khí chất, cường đại từ bên trong, khí thế không lộ ra ngoài mặt.
Cổ Thái đại trưởng lão nhìn Tô Minh, mắt càng sáng hơn, chợt cất tiếng cười to bảo:
- Tam hoàng tử cho lão phu niềm vui bất ngờ quá lớn, có thể nói là lão phu không ngờ đến. Chỉ một bất ngờ này đủ đáng giá lão phu trả giá tất cả vì ngươi!
Tiếng cười của Cổ Thái đại trưởng lão văng vẳng, Tô Minh mỉm cười.
- Xin hãy gọi ta là Tô Minh.
- Tô Minh, Tô Minh, tốt, Tô Minh, vốn lão phu còn đang lo không nắm chắc tranh đoạt Chứng Đạo quả, giờ chúng ta đổi kế hoạch. Thất Nguyệt Tông ta chuẩn bị cho ngươi gõ Đạo Linh âm, sau đó ta mang ngươi đi gặp một tiền bối. Nếu tiền bối này chấp nhận ngươi thì cơ hội đạt được Chứng Đạo quả càng lớn hơn nhiều.
- Trước khi cướp đoạt Chứng Đạo quả, ta sẽ sắp xếp đi tìm Tinh Thần Tiên, việc này cần ngươi phối hợp, nếu chúng ta tìm được Tinh Thần Tiên, cộng với Thất Nguyệt Tông hết sức trợ giúp, ngươi có bảy phần nắm chắc đoạt được Chứng Đạo quả. Một khi đạt được đạo quả, một khi ngươi bước chân vào Đạo Tôn, chính là lúc ngươi nổi danh Cổ Táng Quốc!
Tiếng cười của Cổ Thái đại trưởng lão vang vọng, vẻ mặt vui mừng rõ rệt, các đại trưởng lão khác cũng cảm nhận được.
- Tô Minh, ngươi không cần quay về thiên ngoại thiên tầng năm. Có Nghịch Linh Châu, ngươi có thể đi thiên ngoại thiên tầng sáu tu luyện. Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, lão phu sẽ chuẩn bị tốt, để ngươi gõ Đạo Linh âm, đẻ toàn Cổ Táng Quốc biết sự tồn tại của ngươi!
Trong tiếng cười của Cổ Thái đại trưởng lão, Tô Minh chắp tay, cúi đầu, nhìn Hứa Trung Phàm đứng gần đó mặt mày hớn hở. Tô Minh cũng chắp tay, cúi đầu trước Hứa Trung Phàm. Tô Minh cúi đầu làm Hứa Trung Phàm cười toe toét, gật gù. Dường như nhớ ra điều gì, Hứa Trung Phàm lấy ra ngọc giản đưa cho Tô Minh.
- Bên trong có cảm ngộ của vi sư về gõ Đạo Linh âm, ngươi cầm đi tìm hiểu.
Tô Minh nhận ngọc giản, nhìn chằm chằm Hứa Trung Phàm, cất ngọc giản vào, gật đầu. Tô Minh cúi đầu lần cuối, xoay người bước ra hư vô, khoảnh khắc biến mất. Khi Tô Minh xuất hiện đã cầm Nghịch Linh Châu bước vào thiên ngoại thiên tầng sáu. Chỗ này không có ai, không còn Nghịch Linh Châu thì dù là Đạo Hàn cũng không thể đi vào, nơi này thành động phủ của cá nhân Tô Minh.
Tô Minh không đi nơi khác, tìm đến ngọn núi mạch thứ ba thiên ngoại thiên tầng sáu, vẫn là ở bên ngoài gian nhà, bên cạnh vách núi, khoanh chân ngồi xuống. Đến lúc này mắt Tô Minh mới lộ ra cảm xúc mãnh liệt, đó là tự tin, niềm tự tin sau khi lại có được bốn ý chí, tự tin trong Cổ Táng Quốc xa lạ.
Lực lượng ý chí giống như đảo ngược năm tháng của Tô Minh, là thuật pháp thần thông chưa từng xuất hiện trong Cổ Táng Quốc. Tô Minh nhìn ra được điều này từ biểu hiện của mấy đại trưởng lão Thất Nguyệt Tông.
Chỉ có…
- Hình như Cổ Thái tông lão nhìn ra chút manh mối.
Tô Minh trầm ngâm. Mặc dù Cổ Thái đại trưởng lão không nói nhưng hiểu ra một chút, Tô Minh không suy nghĩ nhiều về việc này. Tô Minh lấy ra thứ Hứa Trung Phàm đưa cho, thần thức dò xét, dần khép mắt lại, chìm đắm trong tĩnh tọa, ổn định tu vi Đạo Linh.
Tô Minh cảm nhận được tu vi Đạo Linh của mình không ổn định, dù gì đó là dung hợp ảnh thân hóa thành đạo ảnh cưỡng ép tăng lên, vì vậy hắn nhiều ít hiểu chuyện gõ Đạo Linh âm. Đặc biệt trong ngọc giản Hứa Trung Phàm đưa ghi chép nhiều, cho Tô Minh hiểu thêm nhiều điều.
Tô Minh nhắm mắt lại, dần dần hiểu ra.
- Đạo Thần từ nhất đến cửu trọng thật ra nhất trọng và nhị trọng chỉ là Đạo Thân, tam trọng mới là Đạo Linh, sau thất trọng linh hóa tôn nên mới là Đạo Tôn, bát trọng là cực độ Đạo Tôn nên gọi là Đại Đạo Tôn. Muốn khiến Đạo Thân thật sự ổn định, hóa thân thành Đạo Linh thì cần dung hợp với thiên địa, thành linh của thiên địa mới hoàn toàn bước vào Đạo Linh cảnh.
Đây là quá trình chuyển hóa Đạo Thân trở thành Đạo Linh. Quá trình này cần gõ Đạo Linh âm, lấy âm chứng đạo, lấy âm dung thiên.
- Nhất là sơ, tam là thịnh, lục là cường, cửu là cực. Chuyện gõ Đạo Linh âm có thể nhìn ra tiềm lực, tư chất của một người. Từ xưa đến nay kẻ thành tựu Đạo Linh từ nhất đến lục chiếm đa số, thất rất ít, bát là hiếm, cửu là hiếm hoi. Tất cả người gõ cửu âm đều thành Đại Đạo Tôn. Không biết ta sẽ gõ mấy âm?
Tô Minh mở mắt ra, lóa tia sáng âm u.