Tiếng cười của Ngọc Trần Hải sang sảng, biểu tình chân thành, giống như chuyện lúc trước xảy ra y như gã đã nói, bị gã nắm rõ trong lòng bàn tay, là tộc nhân của gã không đúng.
Nhưng Tô Minh không cho rằng vậy, coi như là gia tộc có gia quy nghiêm khắc hơn thì sẽ che chở hệ huyết mạch của mình. Không tiến hành gặng hỏi, không hiểu biết tình huống, mới nãy biểu tình còn âm trầm định ra tay thăm dò, chỉ bởi vì một thần thông của Tô Minh mà thái độ hoàn toàn thay đổi.
- Khách khanh?
Tô Minh lạnh lùng hỏi.
- Ngọc gia ta là một trong rất nhiều gia tộc trên Hắc Mặc Tinh, có được phòng đấu giá, trong phòng đấu giá trung hình có thể xếp vào ba hàng đầu. Nếu Tô đạo hữu đồng ý trở thành khách khanh thì mỗi tháng có ba mươi ngàn linh thạch cung phụng, còn có bạch ngọc lệnh, còn được hưởng thụ chiết khấu trong phòng đấu giá bản gia và đãi ngộ tôn quý. Còn có trong phạm vi thế lực của bản gia sẽ cung cấp một động phủ cho đạo hữu, động phủ linh khí sung túc, hễ đạo hữu có gì cần cứ nói ra, chỉ cần không quá mức thì bản gia đều đồng ý. Hơn nữa Ngọc gia ta sẽ không có gì ràng buộc Tô đạo hữu, đạo hữu có thể tùy thời ra đi, mọi chuyện tự do, bình thường cũng không có gì cần đạo hữu làm, chỉ khi mấu chốt ra tay là được, mỗi lần ra tay sẽ có kính tặng. Không biết ý của đạo hữu như thế nào?
Ngọc Trần Hải cười hỏi.
Trong mắt Ngọc Trần Hải chỉ có Tô Minh, không có ông lão bản gia bên cạnh bị phong ấn. Thậm chí theo Ngọc Trần Hải thấy thì Tô Minh có được năng lực phong ấn cường giả Vị Giới trung kỳ, mức độ quan trọng đã vượt qua nhiều người. Mặc dù gã không có tư cách mời người ta trở thành khách khanh, mặc dù khách khanh gia nhập ở bất cứ gia tộc nào đều cực kỳ nghiêm khắc, chẳng những cần điều tra, càng phải là người trình độ cỡ trưởng lão mới có tư cách mời.
Nhưng nghĩ đến thuật phong ấn của Tô Minh là lòng Ngọc Trần Hải nóng lên, chỉ cần hắn đồng ý thì gã sẽ điều tra sau, có thể dùng tài nguyên của mình đổi lấy tư cách khiến đối phương tạm thời làm khách khanh.
- Ngọc đạo hữu không sợ Tô mỗ có mưu tính gì, vội vàng mời khó tránh khỏi hơi qua loa.
Tô Minh biểu tình như thường, mỉm cười với Ngọc Trần Hải.
Ngọc Trần Hải mắt chợt lóe nhưng nụ cười càng tươi, gã lắc đầu chắp tay về phía Tô Minh.
- Chuyện này là Ngọc mỗ lỗ mãng…
Nói đến đây Ngọc Trần Hải do dự một chút, lại nhìn Tô Minh, dứt khoát nói.
- Không giấu gì Tô huynh, mời đạo hữu trở thành khách khanh thì Ngọc mỗ không có tư cách đó, nhưng nếu chỉ tạm thời làm khách khanh thì Ngọc mỗ có thể bảo đảm. Cho dù Tô huynh thật sự có ý đồ gì khác nhưng Ngọc mỗ muốn cược một lần, cược ta tin ngươi.
Ngọc Trần Hải biểu tình cực kỳ chân thành cúi đầu thật sâu trước Tô Minh.
- Ồ? Nguyện lắng nghe.
Tô Minh lạnh lùng nói.
- Ngọc mỗ ở trong gia tộc dù là tộc nhân dòng chính nhưng địa vị không cao, nhờ có trưởng bối yêu thương cuối cùng ban cho Ngọc mỗ tư cách chủ trì đấu giá một lần, nhưng bên cạnh ta rất ít người giúp đỡ được, càng thiếu một người am hiểu phong ấn. Cho nên khi thấy thuật phong ấn của Tô huynh thì mới manh nha ý định chiêu lãm, mới nãy có chỗ giấu giếm, xin Tô huynh thứ lỗi.
Ngọc Trần Hải chân thành nói.
Ngọc Trần Hải có thể kết luận đối phương không phải cố ý tới gần, bởi vì chính gã cũng chỉ mới vừa biết. Chuyện gã chủ trì trận đấu giá hội ở trong gia tộc người cạnh tranh không có khả năng nhanh như vậy sắp xếp một người xa lạ, tu vi không tầm thường, dùng cách như vậy tiếp cận gã.
Quan trọng nhất là lần này gã truyền tống đến, tại đây thấy Tô Minh là ngoài ý muốn. Vốn đến đây không phải gã mà là cha của gã, gã chỉ đến thay, cha gã là trưởng lão tất nhiên sẽ không làm hại gã. Từ một số dấu vết gã thấy ra bản thân Tô Minh dường như không hiểu trình độ quan trọng thuật phong ấn ở Hắc Mặc Tinh, nhưng chuyện này cũng lờ mờ thấy ra chút manh mối, dù sao đối phương mới ra tay chính là phong ấn.
- Ngươi cần một người am hiểu phong ấn?
Tô Minh nhìn về phía Ngọc Trần Hải, hỏi.
- Chắc đây là lần đầu tiên Tô huynh đến Hắc Mặc Tinh. Trên Hắc Mặc Tinh có không ít người biết thuật phong ấn, nhưng tu sĩ có thể phong ấn cường giả Vị Giới trung kỳ thì không nhiều. Lấy thuật phong ấn của Tô huynh ở trong mỗi một phòng đấu giá đều được tôn trọng, thậm chí nếu có người dẫn tiến thì coi như tham gia ba phòng đấu giá cự hình cũng được. Đừng nói là những tộc nhân như Ngọc mỗ mời không nổi cường giả như Tô huynh, coi như là Ngọc gia ta, có thể làm được như Tô huynh e rằng chỉ có ba người. Vậy thì ta còn có gì để lo lắng? Xin Tô huynh giúp đỡ, Ngọc mỗ sẽ có quà cảm ơn hậu hĩnh.
Ngọc Trần Hải chân thành nhìn Tô Minh, chờ đợi câu trả lời.
- Ngươi còn chưa nói cho Tô mỗ ngươi cần phong ấn dùng ở chỗ nào?
Tô Minh suy tư, chậm rãi hỏi.
- Phong ấn bảo vật đấu giá. Lần này Ngọc mỗ chủ trì hội đấu gia không thể mời được ba khách khanh gia tộc am hiểu phong ấn, chỉ có mấy khách khanh dưới tay trưởng hệ huyết mạch cùng ta, nhưng sợ là bọn họ khó khiến ta vừa lòng. Lần đấu giá hội này ta sẽ trình lên không ít bảo vật dị tộc, cần một cường giả am hiểu phong ấn để phong lại, không cho chúng nó xuất hiện biến dị.
Ngọc Trần Hải vội nói.
Trong câu nói của Ngọc Trần Hải có năm phần là thật, gã đương nhiên không nói hết ra. Lần này Ngọc gia bọn họ đấu giá là tỷ thí chính thức đầu tiên giữa hậu bối bọn họ.
Có tổng cộng sáu đợt đấu giá hội do sáu người chủ trì, bất cứ trưởng bối nào trong gia tộc sẽ không giúp gì nhiều, có thể làm tới trình độ nào thì phải xem năng lực cá nhân. Chuyện này liên quan đến địa vị sau này của sáu người trong gia tộc, tranh đấu gay gắt sớm diễn ra.
Thậm chí vật phẩm đấu giá cũng do thực lực mà định, nếu như chiêu lãm được tu sĩ có thể phong ấn cường giả Vị Giới sơ kỳ vậy thì có thể có được một số bảo vật hiếm có để bán đấu giá. Nếu như chiêu lãm được tu sĩ có thể phong ấn cường giả Vị Giới trung kỳ vậy thì có thể có được bảo vật phẩm chất càng tốt hơn để bán đấu giá. Ngọc Trần Hải khẳng định nếu gã có thể bán đấu giá bảo vật đẳng cấp cỡ đó thì nắm chắc nổi bật trong sáu người là rất lớn.
- Chỉ cần Tô huynh đồng ý thì Ngọc mỗ nguyện trước tiên kính tặng năm triệu linh thạch làm quà cảm ơn trước. Nếu đấu giá hội của Ngọc mỗ thành công thì sẽ lại kính tặng mười triệu linh thạch cảm kích Tô huynh. Tô huynh yên tâm đi, điều thứ nhất tộc quy của tộc nhân Ngọc gia ta là chuyện đã hứa nhất định phải làm được!
Ngọc Trần Hải lần nữa chắp tay.
Ngọc Trần Hải mới dứt lời thì Hạc Trọc Lông ở bên cạnh Tô Minh đang hôn mê bỗng mở mắt ra, sáng ngời như linh thạch, thân thể kích động lại run rẩy, hận không thể lập tức đồng ý chuyện này.
Nhưng khi nó định mở miệng thay Tô Minh đồng ý thì bị hắn hung tợn trừng một cái liền rụt lưỡi, nhưng lòng đang nhỏ máu.
- Linh thạch, linh thạch của ta…
Hạc Trọc Lông gục đầu, bộ dạng uất ức.
Tô Minh con ngươi co rút, hắn không ngờ gia tộc Hắc Mặc Tinh có tài lực như vậy, dường như mấy chục triệu linh thạch chỉ là số lượng nhỏ, khác biệt quá lớn với tình trạng nơi khác ở Thần Nguyên phế địa.
Lấy kinh nghiệm của hắn nhìn ra được Ngọc Trần Hải có chỗ chưa nói hết nhưng đại khái không nói dối. Tô Minh nheo mắt, mặt lộ nụ cười.
- Người Ngọc gia hễ nói chuyện đều sẽ hoàn thành?
- Đúng vậy, đây là tộc quy của Ngọc gia ta, Tô huynh cứ yên tâm đi.
Ngọc Trần Hải cười đáp.
- Ai cũng vậy?
Tô Minh nhìn Ngọc Trần Hải, hỏi.
- Ai cũng vậy.
Ngọc Trần Hải do dự một chút mới trả lời, không rõ ẩn ý của Tô Minh.
Tô Minh ho khan, giơ tay phải chỉ vào ông lão bên cạnh bị phong ấn, từ từ nói.
- Mới nãy người này hứa cho ta một trăm triệu linh thạch để xin lỗi, nếu Ngọc huynh ở đây, chính tai nghe lão hứa hẹn thì nên làm chứng cho Tô mỗ.
Ngọc Trần Hải ngẩn ra, ông lão bị phong ấn nhưng còn nghe được đôi mắt trợn trừng, vùng vẫy dữ dội, mắt toát ra tức giận, lửa giận như có thể thiêu cháy tám hướng, dường như chỉ cần thoát khốn được là lão sẽ dùng hết sức gầm rống vậy. Trong tức giận còn có tuyệt vọng và bực tức, đó là tuyệt vọng đến từ linh hồn, bực tức đến từ đáy lòng, khiến lão muốn phát điên.
Hạc Trọc Lông trợn to mắt, hít thở dồn dập, người kích động run run. Nó nhìn Tô Minh, trong lòng dâng lên kính phục, cảm thấy hình tượng của hắn trở nên vô cùng to lớn.
- Hạc bà nội nó, vốn tưởng Hạc gia gia đủ đen, không ngờ, không thể ngờ là Tô Minh này bình thường không lộ cao sâu nhưng lại gian trá như vậy, rõ ràng chỉ có mười triệu linh thạch bị hắn nói thành… Một trăm triệu! Người đàn ông trung niên họ Ngọc nếu muốn chiêu lãm Tô Minh thì chắc chắn sẽ phải làm chứng. Chuyện này… Bà nội nó, độc quá! Đen, đen hết sức, Tô hắc tử, hắn còn đen hơn cả Hạc gia gia. Xem ra ta phải chăm chỉ học tập, ưm, phải học được tinh túy để trò giỏi hơn thầy!
- Một… trăm triệu?
Ngọc Trần Hải ngẩn ra, bật thốt.
Hai người đi theo sau lưng gã cũng trợn to mắt, lộ vẻ quái lạ. Họ nhìn ra được manh mối, ngay mặt trấn lột thế này hai người cả đời chưa từng thấy.
- Ủa? Không phải mới rồi Ngọc huynh chính tai nghe thấy sao? Người này hứa cho Tô mỗ một trăm triệu linh thạch, không lẽ lão lừa ta?
Tô Minh nhướng mày, hừ lạnh.
- Ta vốn định trở thành khách khanh của Ngọc gia, nếu người này to gan dám lừa gạt thì chuyện này Tô mỗ phải đắn đo lại.
Ngọc Trần Hải cười khổ, gã đồng tình nhìn ông lão tuyệt vọng muốn điên lên nhưng không thể nói chuyện, chỉ có thể giãy giụa, vội gật đầu với Tô Minh.
- Đúng vậy, Ngọc mỗ… Chính tai… Nghe thấy, nhưng người này không có nhiều linh thạch như vậy. Tuy nhiên, Tô huynh cứ yên tâm, tất cả tài sản của lão đều thuộc về ngươi, nếu không đủ thì dùng mạng trả!
Nói đến đây, ánh mắt Ngọc Trần Hải lộ ra dứt khoát và tàn nhẫn.
- Bình thường một tộc nhân được dị bảo cưỡng ép tăng lên đến Vị Giới trung kỳ, đời này không thể tăng tiến, còn thuộc về chi nhánh huyết mạch, mặc dù là thuộc hạ của cha ta nhưng… Hi sinh cũng được.
Ngọc Trần Hải thầm quyết định, khi lại nhìn Tô Minh thì hình tượng của hắn trong mắt gã đã thay đổi nhiều.
- Cảm ơn Ngọc huynh giữ lẽ công bằng, vậy thì khi nào chúng ta đi Hắc Mặc Tinh?
Tô Minh mỉm cười hỏi.