- Quang Nguyên gia gia tha mạng, ngươi coi như Hạc gia gia… Cái kia ngươi coi như Hạc tôn tử là một một cái rác rưởi gì đó mà thả ta đi, đáng thương ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ. Ngươi ngươi… Chết tiệt, ngươi là Quang Nguyên, ngươi là Quang Nguyên không có ý thức, ta cầu xin ngươi làm cái gì, không có tác dụng gì hết!
Hạc Trọc Lông hét chói tai thân mình run run, bị đoàn Cực Minh Quang to lớn bao phủ, đi theo Tô Minh ở phía trước, không ngừng lầm bầm.
- Chết tiệt, nơi này tại sao sẽ có Quang Nguyên, ta rõ ràng đã rất cẩn thận tránh được. Rõ ràng lúc trước ta phát hiện Quang Nguyên gần nhất đã ở rất xa, lúc trước chỗ của ta không có Quang Nguyên. Tô tiểu tử, ngươi hại chết lão tử rồi. Linh thạch của ta, vĩnh biệt, tội cho ta chưa để dành bao nhiêu, chỉ có một chút xíu. Tội cho Hạ gia gia vĩ đại ta không thể hoàn thành nguyện vọng có thể mua tinh cầu.
Trong khi Hạc Trọc Lông rên rỉ thì Tô Minh đã mang theo nó xuất hiện ở chỗ tia hồn phách. Tô Minh liếc mắt một cái liền thấy được tia hồn phách bám vào luồng ánh sáng màu trắng ngà, ánh sáng có chút kỳ dị, nó không có thương tổn gì, ngược lại có thể tẩm bổ nguyên thần, thế này mới khiến tia hồn phách đang sắp tan biến thôi chứ nếu không thì sợ là đã sớm hỏng mất.
Hiển nhiên tia hồn phách biết ánh sáng trắng ngà này cho nên mới nghĩ ra cách như vậy.
Tô Minh nhìn chằm chằm tia hồn phách kia, mắt lộ vẻ kỳ dị. Tô Minh giơ tay phải lên vươn tới ánh sáng màu trắng ngà, lập tức một chút trí nhớ hiện lên ở trong tinh thần Tô Minh, đó là trí nhớ của ánh sáng màu trắng ngà này. Tô Minh theo trí nhớ thấy được tia hồn phách xuất hiện từ một tháng trước. Thời gian tia hồn phách đến giống y như Tô Minh.
- Ủa, tia hồn phách… ngươi làm gì, ngươi giơ tay? A, ta nhớ ra rồi, ngươi có thể tự di chuyển! Trước đó ngươi cố ý xuất hiện ở trước mặt ta. Điều đó không có khả năng, Quang Nguyên không có ý thức, làm sao di động được?
Hạc Trọc Lông có chút không thể tin nhìn Tô Minh toàn thân bị Cực Minh Quang bao phủ, khó tin kinh hãi kêu gào.
Tay phải Tô Minh bắn ra, lập tức ánh sáng màu trắng ngà vặn vẹo khiến tia hồn phách kia bị văng ra, Tô Minh bắt lấy tia hồn phách.
- Ngươi… Ngươi… Ngươi lại còn có chiêu thức ấy. Ngươi có ý thức, trời ạ, ngươi có ý thức!!
Hạc Trọc Lông lớn tiếng nói, lải nhải mãi.
Tay phải Tô Minh nắm tia hồn phách, tay trái vung lên, một khối linh thạch vù một tiếng bay đến trước mặt Hạc Trọc Lông.
Hạc Trọc Lông cơ hồ theo bản năng bắt lấy, đặt ở miệng cắn mạnh sau đó mặt mày hớn hở, thậm chí cái đuôi trọc lông, hay nên nói là mông, tóm lại là phần cơ thể đó lúc lắc vài cái.
Tô Minh nắm tia hồn phách kia, tia hồn phách suy yếu giãy giụa, nhưng trước Cực Minh Quang của hắn thì nó giãy giụa rất yếu ớt. Thần thức ẩn chứa Cực Minh Quang của Tô Minh giây lát dung nhập vào tia hồn phách, không cho kháng cự, đánh vào tia hồn phách. Trong chớp mắt này Tô Minh thấy trí nhớ cũ tia hồn phách, trong đầu lập tức xuất hiện mấy bức tranh.
Hình ảnh thứ nhất là khung trời xa lạ, một người áo đen nhấc chân từ trên ngọn núi cao rớt xuống, ma sát hư vô, khi rớt xuống thì biến mất không còn bóng dáng.
Hình ảnh thứ hai vẫn là người áo đen kia, đứng bên ngoài cột sáng thật lớn, bên cạnh có Bạch Phượng, còn có một người khiến Tô Minh chỉ liếc mắt một cái lập tức nhận ra đúng là Đế Thiên.
Tô Minh đại khái nghe được đối thoại của họ.
Hình ảnh thứ ba là người áo đen khoanh chân ngồi ở trong cột sáng, triển khai kế hoạch thay thế địa vị, Cổ Thần tự bạo.
Hình ảnh biến mất, tia hồn phách hoàn toàn vỡ nát trong lòng bàn tay Tô Minh.
- Kế hoạch thay thế, tia hồn phách này chuẩn bị là vì đoạt xá. Nếu không phải ta bước vào khung trời này, vậy sau khi Cổ Thần tự bạo nó chui vào cơ thể của ta, tiến hành đoạt xá ta.
Ánh mắt Tô Minh lộ giễu cợt.
- Như vậy xem ra ba ẩn điện hạ kia và Đạo Hóa, Đạo Lâm bị đoạt xá thành công, trở thành người của Liên Minh Tiên Tộc. Tia hồn phách này là một lũ phân hồn của người áo đen kia. Có thể dựa vào phân hồn làm được điểm này, do đó thấy được tu vi của người áo đen cực kỳ cường đại.
- Đế Thiên, Hiên Tôn, thì ra y muốn một hồi đổi mệnh. Y muốn mượn thân thể bổn tôn của ta, dưới sự trợ giúp của Nghịch Thánh trận doanh đổi mệnh bản thân, trở thành một tộc nhân Tố Minh Tộc!
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
- Ba tháng sao… Ta ở trong này đã tồn tại hơn một tháng, chắc còn kịp!
Tô Minh nhắm mắt lại, ý niệm trong đầu xoay chuyển nhanh. Đây là cơ hội cho hắn, cơ hội đoạt lại thân thể bổn tôn!
Trong lúc Tô Minh trầm ngâm thì Hạc Trọc Lông đã cất linh thạch đi, nó thật cẩn thận nhìn Tô Minh toàn thân bị ánh sáng đen bao phủ, lòng phập phồng. Hạc Trọc Lông ho khan, mặt đầy vẻ nịnh nọt.
- Cái kia, Quang Nguyên đại nhân, tồn tại duy nhất có ý thức trong thế giới quang hải, không biết là ngài có cần một người tuấn tú tiêu sái, không chuyện gì không biết, làm việc sạch sẽ gọn gàng, thông minh cơ trí, tâm địa thiện lương như Hạc Trọc Lông vĩ đại ta không? Hãy để ta làm tùy tùng của ngài đi, ta…
Hạc Trọc Lông hồi hộp mở miệng.
Tô Minh mở mắt ra, với ý cười Hạc Trọc Lông không nhìn thấy, đánh giá nó.
- Tâm địa thiện lương?
Tô Minh chậm rãi mở miệng, thanh âm xuyên thấu qua Cực Minh Quang.
Hạc Trọc Lông nghe vào tai tràn đầy lạnh lẽo, làm người nó run run, tinh thần cũng rung lên.
- Đúng vậy, tâm của ta tốt lắm, thấy có ai cần giúp là phải giúp một phen, nhìn thấy người ta chết sẽ rơi nước mắt chôn giùm, thấy con nít là ta liền vui, ta…
Hạc Trọc Lông vội nói.
- Giúp là vì muốn xem trong túi trữ vật của người ta có bao nhiêu linh thạch, cướp linh thạch từ xác người ta, thích con nít là vì ngươi cảm thấy rất dễ dụ, có thể lừa linh thạch.
Hàng loạt lời nói khiến Hạc Trọc Lông sửng sốt.
- Cái kia… Chúng ta biết nhau? Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi sẽ không là…
Tô Minh cười cười, Cực Minh Quang ở trên người tan biến lộ ra nguyên thần, cười nhìn Hạc Trọc Lông.
Hạc Trọc Lông ôm ngực hét thảm, thụt lùi vài bước, lộ vẻ tức giận. Hạc Trọc Lông giơ lên móng vuốt không có lông chỉ vào Tô Minh, biểu tình cực kỳ đau lòng.
- Tô Minh!! Uổng cho ta vất vả, mạo hiểm cửu tử nhất sinh, thậm chí đã sẵn sàng sẽ chết, hi sinh nhiều linh thạch, phí hơn một trăm ngàn, không, mấy triệu thọ nguyên, tới nơi này tìm ngươi, ngươi… Ngươi… Ngươi… Vậy mà trước đó ngươi… Ta rất thương tâm, ta bị lừa gạt, Hạc bà nội nó, ta bị khi dễ!
Hạc Trọc Lông rên rỉ, trợn mắt, nằm trên đất lăn lộn ăn vạ.
Tô Minh giơ tay phải lên, một khối linh thạch vù vù bay về phía Hạc Trọc Lông. Hạc Trọc Lông bắt lấy linh thạch, mặt mày hớn hở nhưng rồi nó cố nén, hét ầm lên.
- Ngươi nghĩ một khối linh thạch đã bù lại được sao? Ngươi đang vũ nhục ta, Hạc Trọc Lông ta tuyệt không sẽ vì một khối linh thạch mà khom lưng, ta…
Vù một tiếng, lại một khối linh thạch rơi xuống, Hạc Trọc Lông ngơ ngác nhìn linh thạch kia ở trước mặt mình, lộ vẻ vui sướng, lúc này nó không cách nào kiềm nén sự hưng phấn.
Nhất là…
Bộp một tiếng, lại một khối linh thạch rơi xuống, khối linh thạch thứ bốn. Khi khối linh thạch thứ năm rơi xuống thì Hạc Trọc Lông không ăn vạ nữa, cầm lấy linh thạch, ho khan.
- Ưm, ta tha thứ…
Bộp, khối linh thạch thứ sáu rơi xuống.
- Ngươi… đúng vậy, Hạc bà nội nó, Tô đại gia, lúc trước ngươi làm rất đúng…
Bộp, khối linh thạch thứ bảy rơi xuống.
- Lại đến một lần, chúng ta làm lại tình hình lúc nãy đi?
Hạc Trọc Lông kích động người run run, nêu đề nghị chỉ nghĩ thôi đã làm nó hưng phấn.
Tô Minh nhìn Hạc Trọc Lông, trên mặt lộ ra tươi cười. Hắn đã sớm xem Hạc Trọc Lông là bạn bè, nhưng bạn thì bạn không thể cho Hạc Trọc Lông kiêu ngạo quá, nếu không thì tình hình ở Hắc Mặc Tinh sẽ luôn luôn trình diễn.
- Tốt lắm, nên đi rồi, có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn vô tận quang hải, ánh mắt lộ ra tia sắc bén.
Tô Minh vung tay áo cuốn lấy Hạc Trọc Lông bay nhanh ra xa.
Mấy ngày sao, Đạo Thần chân giới, khu vực Liên Minh Tiên Tộc, bên cạnh khu vực trung tâm Tiên Tộc này, trong một mảnh tinh cầu trống trải, hư vô vặn vẹo trong chốc lát, xuất hiện một đoàn sáng đen lóng lánh.
Tô Minh, Hạc Trọc Lông cất bước đi ra ánh sáng đen. Ánh sáng tan biến hóa thành Tô Minh mặc áo đen, mái tóc đen, mắt sâu thẳm. Tô Minh đứng ở tinh không, như dục hỏa trọng sinh, hơi thở của hắn vẫn là Chưởng cảnh nhưng có thể hóa thân Cực Minh Quang Nguyên, sáng tạo Đảo Hải Thuật, sức chiến đấu của hắn đã mạnh hơn trước gấp mấy lần.
- Dưới hư vô, ngoài khung trời cũng không thể ngăn cản bước chân ta trở lại đây. Ta… Đã trở lại.
Tô Minh thì thào, giờ phút này bộ dáng của hắn không hề là Đạo Không mà rất lạ.
Bộ dạng xa lạ này là Tô Minh huyễn hóa ra, bởi vì lúc này thân thể của hắn là nguyên thần. Nhưng dù là nguyên thần vẫn bùng phát ra lực lượng tu vi khiến người rung động.
- Là muốn đoạt lại thân thể của ngươi ở Liên Minh Tiên Tộc mà lúc trước ngươi nói đúng không? Hạc bà nội nó, đi thôi, ngươi đi đoạt lại thân thể, ta đi cướp đoạt linh thạch.
Hạc Trọc Lông ở bên hưng phấn, kích động mở miệng, thân thể run run, tiếng gào vang vọng.
- Từ nơi này tiến vào Liên Minh Tiên Tộc, xem tu vi của ta xác suất lấy lại thân thể không lớn.
Tô Minh thản nhiên mở miệng.
- Vậy làm sao bây giờ?
Hạc Trọc Lông sửng sốt.
- Để cho người Liên Minh Tiên Tộc, để cho người Nghịch Thánh trấn áp, hoặc là khiến Đế Thiên tự mình mang chúng ta đi vào.
Mặt Tô Minh nở nụ cười hơi ác.
Hạc Trọc Lông kinh ngạc đánh giá Tô Minh vài lần, lòng thầm nhủ, không lẽ sau khi trở thành Cực Minh Quang Nguyên thì đầu óc Tô Minh bị ngu đi?
Hạc Trọc Lông bỗng hơi lo là sau khi Tô Minh bị ngu thì sau này nó nên làm sao.
Đang lúc Hạc Trọc Lông lo âu, mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, thân thể dần dần lộ ra Cực Minh Quang. Ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, trong phút chốc bao trùm bốn phía, khiến khu vực tinh không này bị Cực Minh Quang bao trùm.
- Cực Minh Quang, loại quang lực có uy lực cường đại như vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ động tâm.