Gió bay bay, tuyết lất phất.
Trong mộng không biết tuổi đã già, nhân gian mông lung ai đốt đèn.
Đêm mịt mờ, khói lượn lờ.
Thị phi thật giả cầu một chân, bao nhiêu luân hồi thiếu một người.
Tô Minh bước đi, thành trì sau lưng có tan biến hay không hắn không cần biết. Lời ông lão còn văng vẳng nhưng không nhuộm được lòng hắn. Đạo của Tô Minh, cố chấp của hắn sẽ vẫn trước sau như một.
Thất Nguyệt Tông là mục tiêu thứ nhất của Tô Minh, hắn phải vào tông môn này, đoạt lại ý chí thuộc về hắn. Mặc dù Tô Minh phát hiện nó nằm trong tay người đàn ông trung niên áo đỏ tu vi cường đại vượt qua sức tưởng tượng của hắn, là cường giả Đạo Linh thật sự nhưng vẫn không thể ngăn bước chân Tô Minh đi tới.
Đi qua từng mùa, vượt qua từng năm. Có một ngày mưa mông lung, Tô Minh nhìn về xa nơi cuối trời, hắn thấy dãy núi vòng quanh, thấy bia đá to lớn đâm thẳng tầng mây.
Thất Nguyệt Tông, thiên ngoại thiên.
Tô Minh yên lặng nhìn bia đá dãy núi, khoanh chân ngồi trên mặt đất có tán cây rậm rạp che khuất, cách bia đá khá xa. Nước mưa rơi, trên trời có sấm chớp xẹt qua, Tô Minh nhắm mắt lại.
Tô Minh không sốt ruột, hắn cần chờ, chờ cơ hội bước vào tông này.
Tô Minh đợi một tháng sau rốt cục có một cơ hội. Vẫn là ngày mưa, lúc giữa trưa, trên bầu trời có tám vệt đỏ xé gió lao ra khỏi sơn môn Thất Nguyệt Tông, đó là tám đệ tử của Thất Nguyệt Tông.
Trong tám người này có một ông lão dẫn đầu, sau lưng đi theo bảy nam nữ, xẹt qua rừng cây Tô Minh ở lao ra xa.
Tô Minh mở mắt ra, ánh mắt rơi vào người ông lão. Tu vi của ông lão không tầm thường, có thể so với Hiên Tôn trong thế giới Tang Tương. Sau lưng ông lão có một thiếu nữ, bộ dạng thanh tú nhưng đôi mắt âm trầm, kiêu ngạo, đôi khi ngoái đầu khinh thường liếc thiếu niên sau lưng. Mặt thiếu niên tái nhợt, nhắm mắt lại, nhìn như tám người nhưng thật ra thiếu niên giống khôi lỗi bị một chuỗi chuông quấn quanh ngón tay thiếu nữ khống chế thân hình. Còn mấy người khác tuổi không lớn nhưng biểu tình căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn ông lão trước mặt, im lặng lao nhanh đi.
Tô Minh không quá chú ý thiếu niên nam nữ, ánh mắt của hắn lướt qua ông lão, đứng dậy khỏi tán cây, định đi theo thì mắt chợt lóe, nhìn về phía Thất Nguyệt Tông. Chỗ kia có vài chục cầu vồng xé gió lao về phía ông lão, từ xa hơn có gần một ngàn vệt đỏ cùng xuất hiện.
Phương xa hơn gần mười ngàn vệt đỏ cùng rít gào lao tới, lòng Tô Minh máy động nhìn qua, các cầu vồng như liền thành tổng thể, bên trong là một trưởng bối dẫn vài thiếu niên. Ít thì bảy, tám người, nhiều thì hơn mười người. Ai nấy lao đi xa, nhìn bộ dạng những thiếu niên đa số căng thẳng, thấp thỏm, ít ỏi vài người biểu tình bình tĩnh. Tu vi của những thiếu niên đa số là Thiên cảnh, chưa đến Vị Giới.
Tô Minh trầm ngâm, cất bước đi theo mọi người, lặng lẽ theo sau cho đến khi hoàng hôn lặn xuống, bên cạnh vực sâu, gần mười ngàn bóng người tạm dừng.
- Lại đến Thất Nguyệt thí luyện mỗi năm một lần, trong số các ngươi đa số vào tông môn hơn mười năm, đã nhìn thấy người ta tham gia Thất Nguyệt thí luyện, giờ đến lượt các ngươi.
- Các đệ tử, hãy vào vực sâu, bên trong có ba ngàn linh bài, các ngươi thì có chín ngàn người. Ai cầm được linh bài mới có tư cách trở thành đệ tử nội môn của tông môn. Không lấy được linh bài thì chín canh giờ sau thành đồ ăn cho hung thú dưới vực sâu. Các ngươi đều biết điều này rồi, quy tắc không thay đổi. Người lấy được hơn một trăm linh bài có thể trực tiếp được các trưởng lão tuyển chọn thành đệ tử. Chỉ có như vậy các ngươi mới có cơ hội đạt được các trưởng lão đề cử danh ngạch tiềm tu trong nội môn một năm.
Trong hơn chín ngàn tu sĩ trừ những thiếu niên ra có mấy trăm người đàn ông trung niên, ông lão tu vi không tầm thường. Trong số những người này có một trung niên văn sĩ mặc áo trắng lạnh nhạt nói, thanh âm vang vọng tám hướng.
- Các vị đạo hữu đồng tông, tuy chúng ta chỉ là chấp sự ở tầng một, chỉ dẫn đệ tử nhập tông trong trăm năm rèn luyện tu vi nhưng nếu đệ tử của các ngươi có biểu hiện xuất chúng thì sẽ được tông môn ban thưởng, nói không chừng có cơ hội thăng cấp. Bao năm qua luôn có việc này, không biết là ai trong chúng ta có may mắn đó. Nhưng mặc kệ như thế nào, đạo hữu thăng cấp đừng quên nếu có cơ hội thì nhớ giúp đỡ chúng ta.
Trung niên văn sĩ nói xong chắp tay, cúi gập đầu hướng mấy trăm tu sĩ. Các tu sĩ biểu tình trông chờ chắp tay, khách sáo cúi đầu với nhau.
- Các ngươi hãy chuẩn bị, lát nữa trưởng lão sẽ đến, khi đó sẽ bắt đầu Thất Nguyệt thí luyện!
Trung niên văn sĩ đứng dậy, mắt liếc chín ngàn thiếu niên hồi hộp, lạnh nhạt nói, biểu tình không giận mà uy, có sức áp chế rất mạnh với các thiếu niên.
Tô Minh ở phía xa nhìn hình ảnh này, đăm chiêu. Tô Minh từ bỏ ý nghĩ đoạt xá các tu sĩ, mắt chợt lóe nhìn trên bầu trời.
Không lâu sau, khi đúng giữa trưa, nước mưa như hòa cùng ánh nắng biến thành bảy sắc thì bỗng trên bầu trời vang tiếng nổ như sấm đánh điếc tai. Trên bầu trời như bị xé rách, bên trong có một người chậm rãi bước ra. Người này mặc áo dài màu lam, là một ông lão tóc bạc phơ, ánh mắt uy nghiêm. Khi ông lão chậm rãi đi ra, dường như nước mưa ngừng rơi. Khi ông lão xuất hiện, bao gồm trung niên văn sĩ, mấy trăm tu sĩ cùng chắp tay, cung kính cúi đầu.
- Bái kiến Văn trưởng lão!
Ông lão mặc áo lam chậm rãi gật đầu, mắt quét nhìn chín ngàn thiếu niên dưới đất, mắt lóe tia sắc bén.
Ông lão áo lam lên tiếng:
- Hôm nay là ngày trắc nghiệm đi vào nội môn, người thành công vào được nội môn sẽ là đệ tử quý giá của Thất Nguyệt Tông, các ngươi là tương lai của Thất Nguyệt Tông ta. Bao năm qua trong trắc nghiệm, không thiếu người thiên tài trở thành đệ tử nội môn, có nhiều người chỉ cần một ngàn năm là đạt tới Bất Khả Ngôn, nếu có thể đạt được trăm linh bài thì có thể trực tiếp đi vào nội môn, được trưởng lão đích thân lựa chọn làm đệ tử. Nếu có đủ tư chất, sẽ thu hoạch được danh ngạch tu hành trong nội môn thiên ngoại thiên, tu hành trong này thì tu vi sẽ tăng nhanh hơn. Tu hành một trăm năm đạt tới Bất Khả Ngôn, trong lịch sử Thất Nguyệt Tông có mười hai người làm được điều này. Bây giờ bắt đầu Thất Nguyệt thí luyện!
Ông lão áo lam phất tay áo, dưới lòng vực thẳm vang tiếng nổ kinh thiên động địa, sương khói cuồn cuộn khoảnh khắc hóa thành vòng xoáy to lớn. Chín ngàn thiếu niên đứng bên vực sâu mặt tái nhợt, bất đắc dĩ bị vòng xoáy hút vào.
Tô Minh biểu tình như thường nhìn ông lão áo lam trên bầu trời, tu vi của lão đã đạt tới Bất Khả Ngôn nhưng chỉ là Bất Khả Ngôn sơ kỳ, hắn muốn giết lão tuy nay không còn ý chí nhưng dựa vào lực lượng Đạo Thần thì chỉ cần trong chốc lát.
- Thất Nguyệt Tông này sâu không lường được, cường giả bên trong nhiều như mây, không biết bao nhiêu người có Đạo Thần. Nếu đoạt xá ông lão này, tuy có cơ hội thu lại ý chí của ta nhưng e rằng khó chạy ra được. Hạt châu nằm trong tay người đàn ông áo đỏ kia, rất khó cướp đoạt. Vậy thì lựa chọn dùng cách đoạt xá tiến vào Thất Nguyệt Tông, đoạt xá ông lão này không bằng ra tay từ đám đệ tử thiếu niên. Một trăm năm đạt tới Bất Khả Ngôn, chỉ có mười hai người thôi sao? Nếu ta dùng thân phận đệ tử, tu hành một trăm năm đạt tới nhất trọng Đạo Thần không biết sẽ dấy lên sóng gió gì trong Thất Nguyệt Tông. Vậy thì sẽ có nhiều cơ hội tới gần người đàn ông áo đỏ hơn!
Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe lộ ra quyết đoán, lắc người lao vào vòng xoáy vực sâu. Lấy tu vi của Tô Minh nếu không muốn để ai phát hiện dấu vết thì người nơi đây, coi như là ông lão áo lam đều không có khả năng phát hiện ra. Tô Minh lắc người, biến mất trong sương khói vực sâu. Tô Minh dung nhập trong vực sâu, chạy thẳng xuống dưới, trên đường đi thấy hai bên vách đá có một khe nứt nằm một cái xác, đó là một thiếu niên, lúc trước Tô Minh từng thấy, là thiếu niên như khôi lỗi bị thiếu nữ khống chế.
Giờ phút này, thiếu niên đã biến thành một cái xác khô, dường như sinh cơ toàn thân bị người dùng bí thuật cưỡng ép cướp đi, trong thời gian ngắn kích phát lực lượng bản thân.
Tô Minh liếc mắt sơ rồi phớt lờ, chạy thẳng xuống dưới, mấy giây sau trước mặt hắn xuất hiện một vách tường vô hình người ngoài khó phát hiện. Vách tường không có tác dụng ngăn trở mà là phân cách, dường như chia thế giới vực sâu thành hai phần. Khi tới gần vách tường thì Tô Minh ngừng bước, bềnh bồng bên trên, mắt chợt lóe. Tay phải của Tô Minh ấn vào vách tường, nhắm mắt lại, một lát sau hắn mở mắt ra.
Tô Minh nhíu mày nói:
- Những đệ tử thiếu niên này quả nhiên được Thất Nguyệt Tông chú trọng, trong thế giới thí luyện đằng sau bình chướng tồn tại hơn mười cường giả Đạo Thần cảnh từng giây từng phút quan sát tình hình bên trong. Trong những thần thức này có ba cái rất mạnh, nếu ta tùy tiện xâm nhập, không đoạt xá thì thôi, một khi đoạt xá sẽ bị phát hiện ngay.
Tô Minh trầm ngâm, lòng máy động, ngẩng đầu nhìn khe hở có xác thiếu niên đã chết trên vách đá vực sâu.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Ngươi và ta xem như có duyên, bây giờ mượn thân thể đã chết của ngươi sử dụng, để bộ dạng của ngươi thành thiên tài mạnh nhất trong lịch sử Thất Nguyệt Tông!
Tô Minh lắc người lao lên trên.
Giờ phút này, trong Thất Nguyệt Tông, trên quảng trường to lớn lúc trước thần thức của Tô Minh trông thấy, người đàn ông áo đỏ khoanh chân ngồi, xung quanh có hơn mười tu sĩ nam nữ biểu tình bình tĩnh, lạnh nhạt khoanh chân ngồi nhưng mắt thì tập trung vào quả cầu thủy tinh bềnh bồng chính giữa quảng trường. Trong quả cầu thủy tinh có hình ảnh, mỗi hình ảnh là một thiếu niên. Chín ngàn hình ảnh biểu hiện tình hình trong vực sâu.
Trên quảng trường, mười mấy người vẻ mặt lạnh nhạt nói chuyện với nhau:
- Nàng này không tệ, nhanh vậy đã tìm ra linh bài.
- Đứa trẻ này rất khá, tính cách tàn nhẫn, ra tay dứt khoát, nếu tư chất không tệ nữa thì đúng là hạt mầm tốt.