Lời nói sắc bén của gã đàn ông trung niên vang vọng trong đỉnh núi yên tĩnh này. Gã đàn ông lùn tu vi Khai Trần kỳ ngồi cạnh gã sắc mặt bình thường, nhưng khóe miệng lộ nụ cười.
Mấy người khác như không nghe thấy, im lặng. Còn về ông lão áo xanh trên cao nhất thì vẫn nhắm mắt, dường như không thèm để ý xung quanh.
Hai người ở vòng trong thì như Tô Minh đã đoán, không phải là tộc nhân bộ lạc An Đông mà là khách khanh nhóm thứ ba tiến vào đường bí mật Hàm Sơn.
Hai người này là một ông lão tóc đỏ, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, biểu tình bình thản, nhắm mắt không thèm nhìn việc này.
- Khôi thủ, ngươi muốn hắn có tư cách gì chứ? Lời của Phương Thân ta chính là tư cách!
Tộc trưởng bộ lạc An Đông từ từ mở miệng.
- Tộc trưởng đã bảo đảm thì ta cũng tin tưởng hắn không có ác ý với bộ lạc An Đông. Nhưng người tiến vào đường bí mật Hàm Sơn có hạn, lần này đã nói là ba người, vì có hắn xuất hiện mà bỏ qua Chu Nhạc. Nếu hắn có thể chứng minh mạnh hơn Chu Nhạc, ta sẽ chấp nhận việc này.
Gã đàn ông từ đầu đến cuối không nhìn Tô Minh mà nhìn chằm chằm Phương Thân, âm trầm mở miệng.
Gã không chờ Phương Thân nói gì thì quát một tiếng.
- Chu Nhạc, nếu ngươi có thể chiến thắng người này, sẽ không ai có thể ngăn ngươi tiến vào đường bí mật!
Lời gã đàn ông trung niên vừa dứt, từ bậc thang lên đỉnh núi truyền đến tiếng cười dài. Ngay sau đó, sương khói cuồn cuộn, từ cuối bậc thang đi lên một người đàn ông cao hơn một trượng, không mặc quần áo lộ ra thân hình vạm vỡ, khuôn mặt xấu xí, nhe răng cười tiến lên từng bước.
Theo gã tới gần, lực lượng khí huyết mênh mông ập đến, đánh tan sương khói xung quanh. Gã xuất hiện làm tộc trưởng bộ lạc An Đông nhướng mày.
Thậm chí hai khách khanh xếp bằng cũng mở mắt ra, nghiêm túc nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông đạp bước trên mặt đất phát ra tiếng bùm bùm, sau khi đến thì đứng bên cạnh gã đàn ông lùn tu vi Khai Trần kỳ khóe miệng cong lên, chắp tay cúi đầu trước ông lão áo xanh ngồi bên trên, thanh âm như chuông vang.
- Chu Nhạc xin chào Man Công, xin chào Chiến thủ, xin chào Khôi thủ.
Gã đàn ông nói xong cúi đầu trước gã đàn ông lùn tu vi Khai Trần kỳ và người trung niên áo đỏ.
Ông lão áo xanh vẫn nhắm mắt, không thèm để ý.
Nhưng Chu Nhạc không dám trách móc. Gã biết thân phận đối phương, nếu Man Công của bộ lạc An Đông mở mắt ra gật đầu với gã, người đàn ông này sẽ thấy rất vinh hạnh.
- Chu Nhạc, chính là người này thay thế danh ngạch của ngươi, đấu với hắn một trận đi.
An Đông Khôi thủ, gã đàn ông trung niên âm trầm mở miệng, chỉ về phía Tô Minh.
- Khôi thủ đại nhân, Chu mỗ ra tay không có chừng mực, lỡ giết hắn thì…
Mắt Chu Nhạc trở nên hung ác nhìn chằm chằm Tô Minh, nhe răng cười như nhìn người chết.
- Không sao, chắc tộc trưởng đại nhân sẽ không để ý việc này. Dù sao hai bên chiến đấu, nếu không thấy xác thì không nhìn ra thực lực.
Người nói chuyện không phải là gã đàn ông trung niên áo đỏ mà là Chiến thủ lùn Tu vi Khai Trần kỳ.
- Mặc Tô, ngươi từng nói với ta thứ ngươi học là man thuật giết người, hôm nay hãy cho Phương mỗ xem thử!
Sắc mặt tộc trưởng bộ lạc An Đông trầm xuống. Việc có liên quan Tô Minh thì hôm qua đã bàn xong, hôm nay gần tới lúc mở ra nghi thức, đối thủ của y đột nhiên phản kích.
Tô Minh lặng im không nói. Trước mặt hắn, Chu Nhạc sải bước nhanh tới, mặt đất vang tiếng chấn. Chu Nhạc thân thể cực cao to, vượt xa người thường, bây giờ chân như núi nhỏ đè xuống. Đặc biệt là diện mạo xấu xí dữ tợn, sợi máu toàn thân bỗng phình ra, hóa thành áp lực cường đại. Ánh sáng đỏ lấp lóe nhiễm đỏ sương mù trên đỉnh núi.
So với gã thì Tô Minh thân thể vốn gầy yếu, dù mặc đồ đen che giấu, nhưng độ cao kém hơn gã đàn ông quá nhiều. Hai người đứng chung cho người cảm giác không đối xứng.
- Dám cướp danh ngạch của Chu gia gia ngươi, chết cho ta!
Chu Nhạc gầm lên, mạnh sải một bước, cả người nhảy lên, siết nắm tay phải, trong người phát ra tiếng ‘rốp rốp’ dường như là xương cốt va chạm, phát ra lực lượng kinh người nhanh chóng tới gần Tô Minh. Gã nhe răng cười đấm ra một quyền.
Một đấm này gã đã chuẩn bị một đêm, nhất định phải khiến đối phương dưới quyền này không có một chút lực phản kháng, nổ tung, máu thịt bắn ra. Gã hưởng thụ cảm giác đối phương nổ bởi nắm đấm của mình. Trước kia rất nhiều người chết dưới sức mạnh của gã. Tên nhỏ gầy trước mắt theo gã nghĩ thì sẽ không ngoại lệ.
Thậm chí vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Chu Nhạc ra tay là dốc hết sức. Sau lưng gã xuất hiện một bóng ảo to lớn. Bóng ảo này là một con vượn khỉ đen không tiếng động gầm, cùng gã đánh về phía Tô Minh.
- Không ngờ Chu Nhạc trở nên mạnh mẽ hơn!
Thanh niên khách khanh bị mọi người vây bên trong giờ mắt lóe tia sáng, sắc mặt nghiêm nghị.
Ông lão bên cạnh gã cũng nghiêm túc, nhìn Chu Nhạc nhe răng cười xông lên, lộ ra suy nghĩ sâu xa.
An Đông Khôi thủ, gã đàn ông trung niên áo đỏ lạnh lùng nhìn. Gã không cho rằng Chu Nhạc có thể một đấm giết chết Mặc Tô, nhưng khi hắn thụt lùi thì chắc sẽ rất chật vật. Phải để người này biết, bộ lạc An Đông trừ Man Công ra, không phải tộc trưởng nói là có thể.
Chiến thủ bộ lạc An Đông tu vi Khai Trần kỳ, gã đàn ông lùn khóe miệng luôn cười thì phán đoán hơi khác gã đàn ông áo đỏ. Gã không có ý nghĩ ngăn cản Phương Thân, thậm chí theo gã thấy Mặc Tô bí ẩn khiến gã khó nhìn thấu. Gã muốn mượn cơ hội này nhìn thực lực Tô Minh.
Mọi người tâm tình khác nhau, ngay cả mấy người luôn im lặng cũng nhìn qua.
Nhưng khoảnh khắc Chu Nhạc nhanh chóng tới gần Tô Minh thì xảy ra biến hóa kinh người!
Tô Minh chẳng những không tránh đi mà còn ngang nhiên tiến lên một bước, chủ động kéo gần khoảng cách. Giây phút Chu Nhạc cười điên cuồng sát khí đánh ra một đấm, đang chuẩn bị hưởng thụ xác thịt đối thủ nổ tung thì Tô Minh nâng tay phải lên, một quyền đụng vào nắm đấm của Chu Nhạc.
Bùm.
Chu Nhạc từ giữa không trung rơi xuống, Tô Minh mặc đồ đen đội mặt nạ đen đứng nguyên tại chỗ, vạt áo phấp phới, nắm đấm tay phải đụng với nắm tay Chu Nhạc.
Vang lên thanh âm két két, Chu Nhạc nhìn thấy máu thịt, nhưng nó bắn ra từ người gã. Tay phải vỡ tung khiến gã hét thảm thiết, vẻ mặt dữ tợn biến thành mờ mịt, tươi cười thành kinh hoảng. Vẻ mặt bị hoảng sợ thay thế. Gã cảm giác rõ ràng từ nắm tay Tô Minh truyền đến khí thế mạnh mẽ, khí thế như che trẻ len vào tay phải, làm nổ tung cả cánh tay xong nhập vào trong người gã. Khoảnh khắc nó khuếch tán, hai chân gã mất cảm giác, cánh tay trái và cả người như không tồn tại. Trước mắt gã một mảnh đỏ rực, trong màu đỏ gã thấy Tô Minh thu lại tay phải phủi áo đen.
Đây là hình ảnh cuối cùng gã trông thấy, sau đó thế giới của gã, đứng lại.
Hai khách khanh bị mọi người vây bên trong hô hấp chợt trở nên dồn dập, trợn to mắt. Theo hai người thấy thì tình hình xảy ra quá nhanh. Phút chốc thân thể cao lớn như Chu Nhạc biến mất trước mặt Tô Minh, dần tan thành tro bụi, một người sống hoàn toàn biến mất.
Hình ảnh khủng bố này khiến hai người khó tin, ánh mắt nhìn Tô Minh có kính sợ.
- Không né tránh, đáp lại một đấm, có thể đánh nát thân hình Chu Nhạc, cái này…
- Hắn thậm chí không sử dụng nhiều lực khí huyết, bước chân không đổi một ly, rõ ràng đánh chết Chu Nhạc đối với hắn không đáng là gì!
Cường giả dù là ở đâu đều sẽ được tôn trọng. Hiện giờ Tô Minh dùng hành động giành được sự tôn kính này.
Mắt tộc trưởng bộ lạc An Đông chợt lóe, khuôn mặt dần lộ nụ cười nhưng cũng thầm kinh ngạc. Y biết Chu Nhạc có huyết mạch bộ lạc Hàm Sơn, lực lớn vô cùng, tuy sợi máu chỉ hơn bảy trăm sợi nhưng phối hợp sức mạnh bẩm sinh, dù một số người sợi máu nhiều hơn gã đôi chút, muốn thắng cũng không phải đơn giản.
Quan trọng là, Tô Minh chỉ dùng một đấm!
Con ngươi An Đông Khôi thủ co rút, có cảm giác bị tát tai trước mặt mọi người. Gã không ngờ rằng Chu Nhạc không thể đỡ được một đấm của đối phương.
Gã tự hỏi mình đối diện một đấm của Chu Nhạc, dù có thể chống cự nhưng tối đa chỉ đánh lùi đối phương, không thể… Giết chết!
Chiến thủ bên cạnh gã cũng vậy, con ngươi co rút lộ vẻ nghiêm túc. Tu vi của gã là Khai Trần kỳ, nhìn ra một ít chi tiết người ngoài bỏ qua.
- Tỉ mỉ. Còn có man lực… Người này…
Mắt Chiến thủ chớp lóe, từ bỏ ý nghĩ thăm dò.
Tô Minh vuốt quần áo, mắt lạnh lùng nhìn An Đông Khôi thủ mặc đồ đỏ. Gã đàn ông áo đỏ va chạm ánh mắt với Tô Minh, lập tức thấy lòng lạnh lẽo. Tô Minh vọt lên một bước.
Tốc độ cực nhanh, khoảng cách chưa đến mười trượng giây lát đã biến mất trước mắt gã đàn ông áo đỏ.
Gã ngây ra, thầm nghĩ không tốt, đứng bật dậy. Nhưng gã vừa đứng lên lập tức ngừng lại, con ngươi co rút, ngây ngốc nhìn Tô Minh chẳng biết từ khi nào xuất hiện trước mặt mình, ngón trỏ tay phải chỉ ở giữa trán.
Gã trông thấy là mặt nạ trên mặt Tô Minh, không thấy mặt nạ này buồn cười nữa mà là tinh thần chấn động, vẻ mặt hoảng sợ.
Chấn kinh không chỉ có gã, Chiến thủ bên cạnh cũng kinh ngạc, hai mắt lóe tia sáng, lập tức vận chuyển khí huyết.
- Mặc Tô, ngươi muốn làm gì?
Chính tộc trưởng bộ lạc An Đông cũng ngây ra, đứng bật dậy không thấy được Tô Minh làm cách nào đến trước mặt Khôi thủ.
Mấy người khác cũng chấn động, từng ánh mắt tập trung vào người Tô Minh.
Ngón trỏ tay phải Tô Minh chỉ ở giữa trán An Đông Khôi thủ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt.
- Hiện tại ta có tư cách chưa?
- Ngươi… Ngươi…
An Đông Khôi thủ, gã đàn ông áo đỏ bây giờ tinh thần rung động, rất ít cảm thấy nguy hiểm sinh mạng như vậy. Ngón tay Tô Minh tỏa ra áp lực khiến tinh thần và thể xác gã sắp tan vỡ, cho cảm giác như đối mặt Man Công.
Lại thêm sự lạnh lùng trong mắt Tô Minh, khiến gã không nghi ngờ rằng mình sẽ chết ngay.
- Ngươi có tư cách!
Một thanh âm già nua chậm rãi truyền ra. Man Công bộ lạc An Đông, ông lão tóc trắng lần đầu tiên mở hai mắt ra, nhìn về phía Tô Minh.