- Ca ca.
- Ca ca… Huynh có nghe thấy không?
Thanh âm mềm mại quen thuộc trong mộng lại lần nữa vang lên trong đầu Tô Minh, thật lâu không tiêu tán. Thân thể Tô Minh đang lâm vào hôn mê bỗng run lên nhè nhẹ, tựa như đang giãy giụa khỏi cái gì.
- Ca ca. Muội đang đợi huynh.
Khi thanh âm kêu gọi này đạt đến mãnh liệt nhất, Tô Minh chợt giật mình tỉnh lại, hai mắt hắn vô thần, sửng sờ nhìn về vách tường trước mặt. Nửa ngày sau, hắn bị tiếng kêu gào hưng phấn làm gián đoạn, quay đầu lại thấy Tiểu Hồng đang vui vẻ kích động lao bổ tới, ở trên thân hắn cào tới cào lui.
Tiểu Hồng đã sớm tỉnh lại, trước đó nó chỉ hôn mê, thực chất cũng không bị thương tổn quá nhiều, sau khi tỉnh lại nó rất khẩn trương nhìn Tô Minh, ở bên cạnh sốt ruột chờ đợi.
Bây giờ thấy Tô Minh cũng đã tỉnh lại nó rất hưng phấn.
Tô Minh nhìn Tiểu Hồng, trên môi lộ ra nụ cười, nhưng trong dáng cười lại ẩn chứa sự mê mang, giấc mộng kia lại xuất hiện lần thứ hai.
Thở ra một hơi thật sâu, Tô Minh lắc đầu, mạnh mẽ khiến cho bản thân không tiếp tục nghĩ đến giấc mộng kì quái đó nữa, mà cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh đá màu đen thoạt trông rất là tầm thường trên cổ.
Vuốt ve mảnh đá này, hai mắt Tô Mình dần dần sáng lên.
Bản thân hắn đã hiểu được những thay đổi mà mảnh đá màu đen này mang lại cho hắn. Thanh Trần Đan luyện thành, khiến cho tốc độ tu luyện của hắn gia tăng không ít, không những thế nhờ vào đan dược màu hồng trong lúc vô tình luyện chế ra, hắn đã hoàn toàn nắm giữ thế chủ động trong trận chiến sinh tử trước đó.
- Đan dược còn cần phải tiếp tục luyện chế. Tại trong địa phương kì quái đó, ta chỉ thấy được một cánh cửa, nhưng bên trên cánh cửa đó lại có mười năm lỗ nhỏ, trước đó bởi vì thiếu đan dược nên ta còn hơi do dự, nhưng lúc này đây ta rất muốn biết sau khi ta đưa vào mười năm hạt Thanh Trần Đan, cánh cửa đó sẽ xuất hiện thay đổi gì.
Tô Minh thì thào tự nói.
- Hóa Huyết Đan cũng cần luyện chế thêm một ít, đây… Là đòn sát thủ của ta!
- Mặt khác ta cũng cần quay trở lại bộ lạc một chuyến. Đã lâu không trở về, nhiều năm qua tựa như A Công tu luyện không có gì tiến triển, có lẽ Thanh Trần Đan đối với người cũng có trợ giúp.
Tô Minh trầm ngâm đứng dậy, sau khi hoạt động một chút, toàn thân mệt mỏi tiêu tan không ít.
Hắn xốc lại tinh thần, rồi lần nữa đắm chìm trong việc luyện dược, càng là tại mỗi thời khắc đều duy trì tu luyện huyết mạch trong cơ thể. Chỉ là một vài nơi trong cơ thể máu huyết lưu chuyển có cảm giác không thông, không lưu sướng như trước đó vậy. Tô Minh đoán được đây là bởi vì lúc đột phá Ngưng Huyết tầng hai còn lưu lại tổn thương ngầm, trong thời gian ngắn sợ là rất khó bình phục.
Nhoáng cái đã qua một tháng, trong khoảng thời gian này Tô Minh có đi ra ngoài mấy lần, càng là để Tiểu Hồng giúp hắn thu thập thảo dược.
Nhất là loại thảo dược màu hồng dùng để luyện chế Hóa Huyết Đan, càng là tự thân Tô Minh đi hái về hai gốc, hắn vốn định hái thêm một ít, nhưng lại mơ hồ cảm giác được nơi đó có nguy hiểm, sau một hồi do dự, hắn quyết định không tham nhiều.
Dùng lượng lớn những thảo dược này, trong vòng nửa tháng, Tô Minh mất ăn mất ngủ ngưng tụ khí huyết, càng là luyện chế đan dược, trong động đá vôi tiếng rầu rĩ không ngừng vang lên.
Một tháng sau, vào một buổi sáng sớm, khi trời còn tờ mờ sáng, Tô Minh dặn dò Tiểu Hồng mấy câu, rồi một mình xuống núi, biến mất bên trong rừng rậm.
Trong rừng rậm, với tu vi đạt tới Ngưng Huyết tầng hai, tốc độ của Tô Minh cực nhanh, thân ảnh như tia chớp phóng đi trên mặt tuyết, còn không đến buổi trưa, hắn đã xuyên qua khu rừng này, xuất hiện ở bên ngoài bộ lạc Ô Sơn, nhìn bộ lạc ở phía xa trên mặt Tô Minh lộ ra nụ cười.
- Mấy ngày rồi không trở về.
Thân thể Tô Minh bước từng bước lớn, hướng về phía bộ lạc đi đến, trong bộ lạc vẫn như thường ngày, có rất nhiều hài đồng chơi đùa, một vài tộc nhân thì đang đối chiến với nhau giống như luận bàn.
Tô Minh trở về, đưa tới sự chú ý của một vài tộc nhân, dù sao hắn đã đi rất lâu, họ mang theo mỉm cười tới đánh tiếng chào hỏi nhau.
- Tô Minh! Ngươi trở về rồi, ngươi đã đi đâu trong thời gian dài như vậy thế?
Tô Minh xoa đầu của một hài đồng, đang lúc muốn hướng nơi ở của A Công đi đến, thì sau lưng truyền đến một thanh âm sang sảng.
Nhìn lại thì người nói chuyện là một thiếu niên thân thể rất cường tráng, chỉ có điều khuôn mặt lại có phần non nớt, điều này cho thấy tuổi tác của hắn cũng không lớn, hắn chính là Lôi Thần.
- Ồ!
Tô Minh liếc mắt nhìn Lôi Thần một cái, hắn cảm thụ được rõ ràng khí huyết cực kỳ dồi dào trên thân Lôi Thần, mơ hồ so với man sĩ bộ lạc Hắc Sơn trước đó bị hắn dùng Hóa Huyết Đan giết chết còn cường đại hơn.
- Sắp đột phá Ngưng Huyết tầng bốn?
Tô Minh kinh ngạc mở miệng.
Lôi Thần nhếch môi cười nhẹ, đi tới bên cạnh Tô Minh thấp giọng nói.
- Gần đây cảm giác sắp đột phá, ha ha, A Công nói man huyết trong cơ thể ta rất tinh thuần, nếu có đủ thời gian thậm chí có thể đạt đến cảnh giới như A Công vậy.
Lôi Thần nói, hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng rất nhanh hắn liền sửng sốt, cẩn thận nhìn Tô Minh vài lần, bỗng nhiên hai mắt trừng to, tỏ vẻ không cách nào tin nổi, đang định mở miệng.
- Buổi tối đến chỗ của ta, lúc đó nói tiếp, ta đi tìm A Công trước!
Tô Minh biết Lôi Thần muốn nói gì, hắn khẽ mỉm cười, xoay người hướng về nơi ở của A Công đi đến.
Nhìn theo bóng lưng của Tô Minh, Lôi Thần đứng đó cả nửa ngày, nắm tóc, lẩm bẩm mấy câu, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu, chẳng qua hắn vẫn nhớ được chuyện tối nay đi tới chỗ của Tô Minh.
Đến gần nơi ở của A Công, bước chân Tô Minh trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi, vẻ mặt có chút thấp thỏm, đối với A Công, người đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn, không ngừng dạy dỗ mình, Tô Minh rất kính trọng, với hắn mà nói thì A Công giống như là ông nội, loại tình cảm này không thể dùng lời nói biểu đạt được.
Hắn không muốn lừa gạt A Công, chẳng qua có một số việc hắn không cách nào hoàn toàn nói ra, ví như mảnh đá trên cổ này chẳng hạn. Tô Minh đã không còn nhỏ, hắn có thể phán đoán, vật này nếu để người ngoài biết được, thì kẻ gặp họa rất có thể không phải chỉ mình hắn mà là cả bộ lạc.
Hắn… Không thể nói.
Hít một hơi thật sâu, Tô Minh vẫn đứng ở bên ngoài nơi ở của A Công chứ không lập tức đi vào, hắn có thể mơ hồ nghe được bên trong có thanh âm truyền ra, dường như có vài người đang thương lượng điều gì.
Hắn kiên nhẫn đứng đợi trong giây lát, cánh cửa mở ra, bên trong bước ra ba đại hán. Ba đại hán này thân thể đều cực kỳ khôi ngô, tựa như một tòa núi nhỏ, càng là tại lúc xuất hiện, khiến cho Tô Minh cảm thụ được rõ ràng một luồng uy áp cực kỳ cường đại. Thậm chí lúc ba người này xuất hiện còn dẫn động khí huyết của Tô Minh, khiến cho hắn có loại ảo giác như bản thân bị gió lốc cuốn đi.
Tô Minh hít vào một hơi khí lạnh, vô ý thức lui lại phía sau mấy bước. Đứng đầu ba đại hán này chính là tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn bọn hắn. Trước đây, khi Tô Minh nhìn thấy hắn, cũng không có nhiều cảm thụ cho lắm, chỉ là mơ hồ biết rõ hắn là người cường đại nhất trong bộ lạc ngoại trừ A Công.
Nhưng bây giờ Tô Minh có được tu vi Ngưng Huyết tầng hai, khi hắn lần nữa nhìn thấy tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn, cảm thụ của hắn so với trước mãnh liệt hơn rất nhiều.
Lúc hắn nhìn lại, khí huyết trong cơ thể của vị tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn này tựa như kinh đào hãi lãng, nhất là khi kết hợp với hoa văn mơ hồ ẩn hiện trên khuôn mặt, tạo cho người khác cảm giác cực kỳ khủng bố.
Hai người bên cạnh tộc trưởng Tô Minh đều nhận ra, đại hán đứng bên trái cũng khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt mơ hồ lấp lóe hoa văn hình bọ cạp, khí huyết trong cơ thể cực kỳ mênh mông gần như ngang ngửa với tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn.
Cánh tay người này rất dài, sau lưng mang một cây cung lớn, không hiểu vì sao, khi Tô Minh nhìn thấy cây cung đó, dường như bên tai hắn xuất hiện vô số thanh âm kêu gào, khiến cho hắn bỗng sinh ra cảm giác kinh hãi.
Đại hán này chính là Liệu thủ của bộ lạc Ô Sơn!
Liệu thủ không phải là một cái tên, mà đó là một danh xưng được truyền thừa, mỗi bộ lạc chỉ có thể có một Liệu thủ và người nắm giữ danh xưng này phải là người giỏi cung tiễn nhất trong toàn bộ lạc.
Còn lại một người đứng bên phải của bộ lạc Ô Sơn tộc trưởng, đó là một đại hán khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt người này chất phát, không tùy tiện nói cười, hai mắt thường xuyên nheo lại, chỉ có thể nhìn thấy qua khe hở tia sáng chợt lóe bên trong, rất khó để nhìn thấy hoàn toàn con ngươi.
Hắn là Khôi thủ của đội săn bộ lạc Ô Sơn, chịu trách nhiệm tất cả việc săn bắn bên ngoài bộ lạc Ô Sơn, tên là Sơn Ngân.
Ba người này có thể nói là mạnh nhất trong bộ lạc ngoại trừ A Công ra.
Tô Minh hít thật sâu, vội vàng khom lưng đứng sang bên.
Bộ lạc Ô Sơn tộc trưởng lúc này mày cau lại, hiển nhiên cuộc trò chuyện trước đó với A Công không quá vui vẻ, sau khi ra khỏi gian nhà, hắn không nhìn Tô Minh, mà đi lướt qua.
Còn Liệu thủ cầm cung tiễn đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy Tô Minh thì mỉm cười gật đầu rồi đi theo tộc trưởng.
Về phần Khôi thủ của đội săn, Sơn Ngân, trong mắt hắn không hề tồn tại Tô Minh, ngay cả nhìn cũng không thèm liền đi ngang qua.
Đến khi ba người đều đã đi xa, ánh mắt Tô Minh chợt lóe, lộ ra nghi hoặc, hắn nghi hoặc chính là lực lượng khí huyết trong cơ thể mình, ngay cả Lôi Thần đều có thể cảm thụ được, vì sao ba người mạnh nhất trong bộ lạc này lại không phát hiện ra.
- Là ta giúp ngươi che giấu khí huyết, còn không mau vào đứng ngoài đó làm gì?
Trong lúc Tô Minh nghi hoặc bên trong ốc xá lại truyện ra thanh âm nghiêm túc của A Công.
Tô Minh cúi đầu, đi vào bên trong ốc xá.
- Ngươi cũng biết trở về?
A Công mặc đồ vải, trên đầu như cũ có nhiều bím tóc, khuôn mặt lộ ra nét tang thương, thế nhưng hai mắt lại cực kỳ sáng. Lời nói của ông mặc dù nghiêm khắc, nhưng sự vui sướng trong mắt ông lại không cách nào che dấu được.
Tô Minh thưa dạ vài câu, cúi đầu không dám nói nhiều.
- Có bản lĩnh, có thể mấy tháng không trở về nhà, ngay cả lão đầu tử ta cũng đều quên mất, hừ, ngẩng đầu lên qua đây cho ta xem xem!
Bên trong thanh âm của A Công lộ ra vẻ bất mãn.
Tô Minh vẻ mặt nhăn nhó ngẩng đầu nhìn A Công.
- A Công.
Không đợi hắn nói xong, đã thấy A Công đang ngồi khoanh chân phía đối diện bỗng nhiên ngưng tụ hai mắt, tay phải giơ lên hướng về phía Tô Minh chộp, thân thể Tô Minh không thể làm chủ tiến lên mấy bước, lồng ngực bị tay phải của A Công trực tiếp đặt lên.
Một cỗ lực lượng nhu hòa tan vào toàn thân Tô Minh, dung hợp với máu huyết rồi vận chuyển, chớp mắt liền đem mấy chỗ bị tổn thương ngầm trong cơ thể mà chính bản thân hắn cũng không biết khôi phục lại như cũ. Không những thế còn đem tai họa ngầm mà trước đó do hắn mạo hiểm đánh sâu vào Ngưng Huyết tầng hai chưa ổn định đã vội ra ngoài giết người gây nên hoàn toàn bù đắp.
Lúc tay phải của A Công từ trên lồng ngực Tô Minh thu hồi, toàn thân hắn chấn động. Không cần nghĩ ngợi, hắn liền lấy ra dược đao vạch một đạo vết thương trên tay, lập tức có một ít máu đen xuôi theo miệng vết thương tràn ra, mơ hồ còn có mùi hôi.
- Tu vi còn chưa ổn định đã cùng người đánh giết, ngươi thật có bản lĩnh.
A Công nhìn hành động của Tô Minh trong mắt vẻ tán thưởng càng đậm, thế nhưng ngoài miệng vẫn như cũ không dịu bớt chút nào. Chẳng qua ông lấy một cái bình nhỏ màu xanh thẫm đưa cho Tô Minh.
Máu đen toàn bộ theo vết thương chảy ra, Tô Minh lập tức cảm giác tinh thần phấn chấn, sau khi nhận lấy bình nhỏ liền mở ra, dùng ngón tay chấm một ít bôi vào miệng vết thương.