Tội Nghiệt phế địa.
Trong bốn tinh vực, trung tâm Tây Hoàn tinh vực, bên ngoài Tây Hoàn dị địa.
Không khí tàn phá, khe hở tràn ngập, vô tận tinh hải một mảnh tĩnh lặng. Cách không xa khu vực dị địa trôi nổi một cổ kiếm thanh đồng khổng lồ, dài hơn ba ngàn trượng đứng lẳng lặng trong tinh không. Trên mũi kiếm khoanh chân ngồi ba người, bên trong có một ông lão, một người đàn ông trung niên và một thiếu niên. Ba người chỉ ngồi đó đã khiến tinh không xung quanh vặn vẹo, có thể thấy tu vi của họ không tầm thường.
Họ đều có tu vi Vị Giới trung kỳ, là chân vệ của thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới.
Sau lưng ba người, trên thân cổ kiếm hùng vĩ có ba trăm người mặc giáp đen yên lặng khoanh chân ngồi, mắt nhắm lại, trong thân thể tỏa ra hơi thở tịch diệt như là người chết.
- Nhiều năm trôi qua, phó tướng đại nhân cũng chuyện bé xé ra to quá đi, cứ mỗi hai trăm năm lại phải luân chuyển hoán đổi người giám thị chỗ này, không có ý nghĩa gì cả.
Trong yên tĩnh, gã đàn ông trung niên trong số ba người ngồi trên mũi kiếm vẻ mặt bất mãn từ từ nói.
- Phó tướng đại nhân làm như vậy chắc chắn có ẩn ý riêng, dù sao năm đó Mặc Tô dẫn đến náo động nhiều lắm.
Đáp lại lời gã đàn ông là ông lão ngồi bên cạnh, lão mặc áo trắng, biểu tình thản nhiên, mái tóc trắng dài tới vai, từ từ nói.
- Có ý gì chứ, Mặc Tô đó chỉ là một tu sĩ tu vi Vị Giới sơ kỳ, khó giết hắn là vì không nắm bắt được tung tích thôi, nếu không như thế thì chỉ mình ta cũng tiêu diệt hắn. Hắn trốn vào trong dị địa, nhất định là đã chết ở bên trong, làm hại ta ở chỗ này đau khổ chờ đợi, hiện giờ còn hơn năm mươi năm nữa mới có người tới thay cho ta.
Gã đàn ông kia lắc lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên trong ba người phía trước.
- Khổng Hoàn, ngươi là đệ tam kiếm thị dưới trướng phó tướng đại nhân, ngươi thấy thế nào?
- Ngươi thật ồn ào.
Thiếu niên tên là Khổng Hoàn, nhắm hai mắt, trên hai đầu gối có một thanh kiếm màu xanh lá, lúc này đôi tay hắn ấn ở trên thân kiếm, nhàn nhạt mở miệng.
Gã đàn ông kia cũng không tức giận, ha ha cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia trào phúng. Phó tướng đại nhân có chín đại kiếm thị, nhưng trong mấy người giám thị ở chỗ này, ngàn năm qua chỉ có Khổng Hoàn này, không thấy người khác, mỗi lần đổi phiên cũng đều là chỉ đổi chân vệ, còn Khổng Hoàn này vẫn ở lại. Hắn cho rằng người này không được phó tướng coi trọng nên lưu đày chỗ này. Nơi đây cằn cỗi, khó có thể tu hành, sao có thể bằng tu hành trong bản doanh thế lực trấn thủ ngàn năm, nơi đó tu vi đề cao rất nhanh.
Trong lúc ba người mải mê nói chuyện với nhau, bọn họ căn bản là không có nhận ra ở phía trước bọn họ, ở trong dị địa tràn ngập vô số cái khe, giờ phút này có một người đang đứng. Người này ở trong ánh mắt ba người bọn họ như trong suốt, không hề tồn tại.
- Thời gian ngàn năm không ngờ trôi qua nhanh như vậy… Ta vốn tưởng rằng thời gian trong dị địa khác với bên ngoài, nhưng ký ức Triệu gia lão tổ nói rõ cho ta biết chúng giống y nhau.
Tô Minh thì thào.
Ba chân vệ không trông thấy hắn nhưng hắn thì thấy rõ bọn họ, thậm chí Tô Minh sớm biết bên ngoài dị địa có người giám sát, điều này có rõ trong ký ức Triệu gia lão tổ.
Nhưng ba người và ba trăm người sau lưng bị Tô Minh bỏ qua, mắt hắn hiện lên tình hình ngàn năm trước bước vào dị địa, im lặng.
Ngàn năm là một chớp mắt, nhưng tinh cầu vẫn còn, ánh sáng rực rỡ còn đó, nhìn như là tia sáng ngày hôm qua, khiến người ta không phân biệt rõ năm tháng trôi. Tựa như sợi tóc từng sợi tung bay, giao nhau nhìn thì giống nhưng là năm tháng khác nhau.
Tô Minh nhìn tinh không, hắn vốn không cố ý tang thương, nhưng khi ngoái đầu lại nhìn Tây Hoàn dị địa, hắn vô cùng cảm thán, bất giác toát ra vẻ tang thương.
Thời gian một ngàn năm đối với Tô Minh có thể nói là thay đổi nghiêng trời lệch đất, là một tạo hóa lớn nhất của hắn. Hắn thoát khỏi ý chí Âm Tử Chi Địa khống chế, xua tan phong ấn của Đế Thiên, đạt được Ách Thương phân thân, tu vi đạt tới Thiên cảnh viên mãn, cách Vị Giới chỉ còn một bước. Bởi vì bây giờ hắn không có tu vi phân thân, chứ nếu có nó thì Tô Minh có thể lập tức bế quan trùng kích Vị Giới ngay.
Phệ Không phân thân của hắn cũng có được tạo hóa cực lớn, từ Vị Giới sơ kỳ tăng lên đến Vị Giới trung kỳ đỉnh phong, trừ điều đó ra Tô Minh còn có được thần nguyên.
Mắt hắn lóe bóng chồng phù văn, nếu có người ngoài thấy thì chắc chắn sẽ tinh thần rung động, cảm thấy quái dị.
Tây Hoàn dị địa, khu vực tồn tại vô số khe hở, trông như tàn phá không khác gì năm xưa, nếu không biết ngàn năm qua thì chỉ sợ Tô Minh vừa đi ra sẽ không phân rõ được thời gian.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, không thấy ánh sao, không thấy bóng dáng tu sĩ, tựa như chốn này trở thành nước biển gần như tối đen.
- Ta, đi ra.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn không trung gần như vô tận, lạnh nhạt nói. Ánh mắt hắn lần đầu tiên rời vào cổ kiếm thanh đồng cách không xa không trông thấy sự tồn tại của hắn.
Tô Minh thu lại tầm mắt, chắp tay sau lưng cất bước tiến lên. Hắn bước ra khỏi dị địa, đi đến gần cổ kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt… Lướt qua.
Tô Minh không định tiêu diệt ba người này, dù sao nếu có người chết thì sẽ dẫn đến thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới cảnh giác, thế nên hắn bỏ qua họ.
Tuy nhiên, khi Tô Minh lướt cổ kiếm thanh đồng thì thiếu niên Khổng Hoàn khoanh chân tĩnh tọa trên mũi kiếm, thanh kiếm cổ kính gác trên đầu gối y bỗng phát ra tiếng kiếm ngân. Tiếng kiếm ngân rất yếu ớt, như là run rẩy, khi nó phát ra thì Khổng Hoàn bỗng mở mắt. Sau lưng y hai chân vệ ngẩn ra, cùng nhìn về phía thanh kiếm của Khổng Hoàn.
Đây là từ khi hai người trấn thủ chỗ này hơn một trăm năm lần đầu tiên nghe tiếng kiếm ngân, thiếu niên Khổng Hoàn trấn thủ chỗ này cũng giống họ.
Khổng Hoàn biến sắc, y đứng bật dậy nhìn bốn phía, trong đầu hiện ra câu nói ngàn năm trước khi phó tướng đại nhân giao thanh kiếm cho y thì căn dặn.
- Kiếm này tên gọi Thanh Viêm, khi nó phát ra tiếng kiếm ngân chính là lúc người chúng ta chờ đợi xuất hiện. Ban cho ngươi kiếm này, trấn thủ dị địa. Nếu kiếm ngân thì lập tức buông tay!
Chính vì mấy lời này khiến Khổng Hoàn đi tới đây, khoanh chân ngàn năm, đôi tay vẫn luôn cầm kiếm không thả lỏng. Hiện tại đã qua ngàn năm, kiếm lần đầu tiên ngân lên, Khổng Hoàn đứng dậy nhìn xung quanh, không chút do dự thả lỏng bàn tay cầm kiếm.
Khi y buông tay thì trên kiếm hiện ra ngọn lửa màu xanh, bùm một tiếng kiếm hóa thành vệt xanh lao về phía không khí mé bên chỗ Tô Minh đứng.
Tô Minh xoay người nhìn vệt xanh lao đến, một luồng kiếm khí lao về phía phần eo hắn, hắn khẽ cười.
- Kiếm có linh tính như vậy ta không gặp nhiều, nhưng xem bộ dạng của nó không giống như phát hiện ra mình mà là…
Tô Minh cúi đầu nhìn phần eo mình, ở đó có một túi trữ vật.
Tô Minh lắc đầu, khi vệt xanh đến hắn giơ tay phải lên chỉ tới trước, mắt phải của hắn liền xuất hiện bóng chồng phù văn ngưng tụ trên ngón tay, đầu ngón tay hắn điểm vào vệt xanh.
Ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa, thanh kiếm run rẩy thụt lùi, thân kiếm hòa tan, thành hai luồng tơ xanh, một cái lao vào trán Khổng Hoàn, cái kia lấy tốc độ cực nhanh lao vào không trung như là định bỏ chạy.
Tình hình này khiến người trên cổ kiếm thanh đồng trợn to mắt, biểu tình rung động, trong mắt họ là thấy kiếm xanh đâm vào không khí, phát ra tiếng nổ, thanh kiếm bật ra biến thành hai lũ tơ xanh, họ thấy không khí trước mặt có sóng gợn như nước, bên trong dần lộ ra một thân hình cao ráo.
Thanh niên có mái tóc dài màu xám, áo dài đen, khuôn mặt điển trai có sự tang thương, mắt phải phù văn chớp lóe khiến người nhìn thấy sinh ra cảm giác quái dị.
- Mặc Tô!!
- Ngươi là Mặc Tô!
Gã đàn ông và ông lão lập tức nhận ra thân phận của Tô Minh, trong mắt họ lộ vui mừng, phải biết rằng giải thưởng Tô Minh hiện tại vẫn còn, họ là chân vệ nên không để ý tự do gì nhưng kiếp bảo ẩn chứa một hơi thở Kiếp Dương lại khiến họ cực kỳ khao khát.
- Vốn không định làm khó dễ các ngươi.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn không khí bên trên, bóng chồng phù văn ở mắt phải chợt lóe, lập tức có mười ngàn phù văn xuất hiện khuếch tán, vòng quanh tám hướng, mỗi một phù văn lóe lên khiến một khu vực như là bị phong ấn, gần như đông lại. Tơ xanh lao đi định bỏ chạy cũng bị thần nguyên phù văn đông lại, nó đang vùng vẫy.
- Nhưng nếu đã phát hiện ra ta thì các ngươi trở thành cống phẩm của ta vậy.
Tô Minh lạnh nhạt nói, tiến lên một bước.
Một bước đạp xuống, hắn đứng trên cổ kiếm thanh đồng, nắm đấm tay phải đánh xuống.
Trước mặt hắn là gã đàn ông có tu vi Vị Giới trung kỳ, gã không kịp xem xét tu vi của Tô Minh nhưng nổi lên cảm giác nguy hiểm. Gã gầm lên, hai tay ấn pháp quyết, toàn thân hiện ra áo giáp, còn có trận đồ to lớn hiện ra trước mặt gã, xoay tròn lao về phía Tô Minh.
Ầm!
Nắm đấm của Tô Minh đánh vào trận đồ, nó tan tành bốn, năm mảnh. Trong sự kinh hoàng của gã đàn ông, người gã không lùi được mấy trượng thì nắm đấm đã đánh vào ngực gã.
Máu phun ra, áo giáp vỡ, gã đàn ông tinh thần ù vang, toàn thân xương cốt vỡ nát, máu tươi ọc ra, biểu tình không thể tin.
- Vị Giới hậu kỳ!!
Thân thể gã bị bắn ngược ra sau rơi vào một khe hở trong phạm vi dị địa, chớp mắt biến mất, bị hút vào trong.
- Người tiếp theo là ngươi.
Tô Minh biểu tình như thường, xoay người, đánh một đấm vào ông lão mặt đầy kinh sợ đang vội thụt lùi.
Tiếng nổ vang vọng, một đấm dung hợp thần nguyên, trong ngắn ngủi phát ra lực Vị Giới hậu kỳ có thể hoàn toàn trấn áp Vị Giới trung kỳ, trừ phi ông lão có kiếp bảo, trừ phi lão có tạo hóa giống như Tô Minh, nếu không thì không có khả năng đối kháng.
Ông lão hộc máu, người nổ bùm bùm, mặt trắng bệch, thân thể bị đánh ngược rơi vào khe hở dị địa, biến mất.