Trong nguy hiểm tìm giàu sang.
Tô Minh đi tới Ngọc gia vốn là vì khi mới vào Hắc Mặc Tinh có chốn đặt chân và càng nhanh dung nhập vào trong Hắc Mặc Tinh, đi điều tra chuyện liên quan đến Hạc Trọc Lông.
Thậm chí nếu có cơ hội hắn định đi tới Thần Nguyên tinh hải một chuyến, đi nhìn xem bên trong cái được gọi là Thần Nguyên tinh hải đến tột cùng có thứ gì, tồn tại bao nhiêu dị tộc chưa từng thấy.
Tiếp đó chờ đợi thời cơ, đợi Ách Thương phân thân hùng mạnh lên thì tìm cách rời khỏi Thần Nguyên phế địa, quay về tứ đại chân giới, về lại quê nhà.
Nhưng cách nghĩ này ở ngoài truyền tống trận Ngọc gia, Tô Minh cảm nhận hơi thở Vu Tộc thì thay đổi. Hắn nhận ra Vu Tộc tồn tại khiến hắn có nhiều liên tưởng, cũng nghĩ đến Liệt Sơn Tu.
Thậm chí sâu trong lòng Tô Minh còn tồn tại một mong chờ, mong đợi có thể tại đây… Nhìn thấy Man Tộc.
Dù sao Vu Tộc ở đây thì Man Tộc không có lý nào không ở đây!
Cho nên Tô Minh lựa chọn giúp Ngọc Trần Hải, xông Tam Môn Đạo Thiên.
Vốn là lần vượt ải không chút bắt mắt, Tô Minh không định làm việc quá nổi nhưng sau cửa thứ nhất của Tam Môn Đạo Thiên, hắn cảm nhận lực lượng khiến hắn động lòng, chỉ cần ngươi tin tưởng thì nó sẽ tồn tại.
Cho nên mới có cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, Tô Minh không chút do dự bước vào. Nhưng trong cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên Tô Minh dùng Ách Thương phân thân đạt được tạo hóa khổng lồ. Mặc dù nói là thế nhưng hắn còn chưa có được lực lượng làm hắn động lòng.
Nhưng cũng đã đủ!
Nếu không phải cô gái đó xuất hiện, nếu không phải Tô Minh ở cửa thứ ba nhận ra hơi thở pháp bảo Thái Bình Hữu Tượng, hắn sẽ không xông cửa thứ ba. Pháp bảo có thể dẫn động thần nguyên, thậm chí chỉ có thần nguyên mới khởi động nó khiến tim Tô Minh đập nhanh.
Vậy nên hắn mới xâm nhập vào cửa thứ ba, liều một phen!
Dù rằng hắn nghi ngờ Ngọc gia có âm mưu nhưng Tô Minh tự hỏi hành động hắn nuốt hai thần nhật nguyệt người ngoài không thể nhìn thấu, hắn có Ách Thương phân thân tồn tại, khiến hắn nắm chắc rất lớn cho lần liều lĩnh này.
Giờ phút này, Tô Minh tới gần, con voi to trong biển mây gào thét cực kỳ rõ ràng. Mắt Tô Minh chợt lóe, tiến tới trước, chớp mắt xuyên thấu biển mây, khoảnh khắc đến gần, hắn nhìn thấy con voi to trong mây.
Đây là một con voi to khổng lồ đầy lông đen. Con voi thân thể cao vài ngàn trượng, tứ chi của nó bị tầng mây trói, cái mũi thống khổ không ngừng vung vẩy, tiếng hét truyền khắp bốn phương, khiến biển mây cuồn cuộn không dứt. Đôi mắt nó đục ngầu, ngà voi khổng lồ toát ra ý dữ tợn. Tùy theo tiếng gầm, ngà voi dường như có lực lượng hủy thiên diệt địa, khiến người sợ hãi.
Dưới thân nó tồn tại một cái bàn tròn to lớn, phạm vi cỡ vài ngàn trượng. Con voi hoàn toàn đứng gọn bên trong, dọc theo cái bàn Tô Minh trông thấy xung quanh có bốn cái xích lan tràn lên đến gần mười ngàn trượng, Tô Minh thấy một cái cây màu đen!
Đây… Chính là một đòn cân!
Cái bàn là cán cân, màu đen là đòn cân, lan tràn vô tận, hiển nhiên phía xa trên đòn cân chắc là còn có một quả cân, vậy mới có thể ước chừng trọng lượng con voi to được.
Tình cảnh này khiến Tô Minh tinh thần rung động, thế nhưng hắn có chút không phân biệt rõ giữa con voi và cân rốt cục cái nào mới là pháp bảo, hay hai cái đều là?
- Pháp khí của hai thần nhật nguyệt, chắc chắn là chí bảo thời kỳ đỉnh cao của họ, vậy xem ra bảo vật có hai cái là chính xác!
Tô Minh con ngươi co rút, không lập tức hành động thiếu suy nghĩ, phóng người lên thuận theo đòn cân lao nhanh.
Nhưng hắn đi đến tận cùng đòn cân cũng không phát hiện quả cân ở đâu, đây là một cái cân không có quả cân!
- Không có hứa hẹn…
Khi Tô Minh phát hiện không có quả cân thì bỗng một tiếng gào thống khổ từ thiên địa ầm vang.
- Không có hứa hẹn… Hứa hẹn ở đâu… Hứa hẹn của các ngươi ở đâu!?
- Ta nuốt vào quả cân, bởi vì… Ta nuốt vào hứa hẹn!
- Không tin vào hứa hẹn, hứa là căn nguyên lực lượng của ta, tin tưởng ta, ta liền tồn tại!
- Ta… Thái Bình Hữu Tượng, ta… Không có hứa hẹn!
- Ta muốn ước lượng trọng lượng của hứa hẹn, ta muốn biết hứa hẹn nặng bao nhiêu, ta muốn biết… Rốt cục cái gì là hứa hẹn!!
Thanh âm kia ẩn chứa vô tận thống khổ, gầm rống vang vọng, chấn động tinh thần Tô Minh. Bỗng thanh âm trở nên dịu dàng.
- Ngươi… Đến rồi…
- Chịu tải thần nguyên của hai thần nhật nguyệt, ngươi… Mang hứa hẹn đến…
- Cho ta một lời hứa… Ta sẽ đi theo ngươi… Tìm hứa hẹn!
- Cho ta… Hứa hẹn…
- Ngươi muốn hứa hẹn cái gì?
Tô Minh hít sâu, khi mở miệng hắn phát hiện truyền ra thanh âm chính là con voi phía xa, nó đang nói chuyện, nó đang thét gào. Nhưng trong mắt nó vẫn đục ngầu, như là ngủ say, dường như lời thốt ra lời hồn của nó.
- Hứa hẹn… Ngươi mang ta đi!
- Cho ta lời hứa này, ta sẽ trở thành… Chí bảo mạnh nhất của ngươi, ta sẽ dùng thân hình của ta giẫm lên tất cả khung trời cho ngươi. Cho ta… Lời hứa!
Thanh âm kia gào thét, một lần này không còn là thống khổ, toát ra điên cuồng.
Trong điên cuồng biển mây ầm ĩ, cuốn động tám hướng khiến biển mây vô tận xoay nhanh, hình thành vòng xoáy to lớn, tiếng ầm ầm khuếch tán. Tùy theo biển mây cuồn cuộn, chúng nó không ngừng khuếch tán, khiến vị trí trung tâm không còn chút mây khói, khiến Tô Minh liếc mắt liền nhìn thấy toàn bộ Thái Bình Hữu Tượng.
Tô Minh không nói lời nào, hắn nhìn Thái Bình Hữu Tượng, nhìn đôi mắt đó, trong mắt hắn lóe tia sáng lạnh.
- Chỉ cần ngươi tin tưởng thì nó sẽ tồn tại.
Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười lạnh.
Thiên phú của Tố Minh Tộc hắn là đoạt xá, bản thân hắn cũng đã đoạt xá hai lần. Hiện tại đôi mắt con voi đục ngầu rõ ràng là ngủ say, như vậy thanh âm này xuất hiện nhìn như không có dụ hoặc nhưng rõ ràng muốn Tô Minh nói lời hứa, giống như tin lời đối phương, tin thì đối phương sẽ tồn tại. Nhìn như hư vô xa vời nhưng sự thật đây chính là căn nguyên của lực lượng này.
- Ngươi muốn đoạt xá ta sao? Vậy thì ta chơi với ngươi một lần!
Tô Minh cười khẩy, mắt lóe tia sáng lạnh.
Tô Minh chậm rãi thốt ra một câu.
- Ta hứa, mang ngươi đi!
Khi Tô Minh thốt ra câu này thì có tiếng tiếng cười điên cuồng đánh vỡ thanh âm của con voi. Tiếng cười kia mang theo tang thương, mừng như điên, còn có bị đè nén mấy chục ngàn năm rốt cục thoát khốn mà điên cuồng.
- Ta… Thỏa mãn ngươi!
Tiếng cười kinh thiên động địa vang lên trong chớp mắt, ý chí khổng lồ bỗng nhiên bùng phát từ người Thái Bình Hữu Tượng.
Ý chí này mạnh mẽ kinh thiên động địa, khoảnh khắc lao về phía Tô Minh, đoạt xá!