Pho tượng nhật thần ầm ầm tan vỡ, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử Ngọc gia. Trước kia tộc nhân và khách khanh xông Tam Môn Đạo Thiên đa số ôn hòa, nhưng lần này lại khác.
Tiếng nổ ngập trời, vô số mảnh vỡ từ không trung bỗng bắn ra tám hướng, như bầu trời tan vỡ. Mảnh vỡ mạnh mẽ trùng kích, đi qua đâu là gió mây biến đổi, thậm chí có nhiều lầu các Ngọc gia bị mảnh vỡ đụng vào liền sụp đổ.
Tiếng nổ vang vọng chấn động trong ngoài mấy chục ngàn dặm, phút chốc khiến tộc nhân Ngọc gia giật mình, càng khiến nhiều tộc nhân chưa đến đây cùng biến sắc, lao nhanh tới.
Tình hình này tựa như có cường địch xâm nhập Ngọc gia, có tiếng rít sắc bén vội truyền khắp gia tộc. Từng màn sáng xuất hiện, đó là dấu hiệu đại trận phòng hộ Ngọc gia bị mở ra.
Vô số bóng dáng lao nhanh, chớp mắt sau xung quanh Tam Thiên Đạo Môn có gần mười ngàn người, đó là hơn phân nửa tộc nhân ở lại trong Ngọc gia, đưa mắt nhìn bốn phía trên trời còn có nhiều người đang lao đến.
Ngọc Trần Hải ngây ngốc nhìn pho tượng nhật thần trên bầu trời đang tan vỡ, gã quên cả hít thở, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng biến sắc, gã thậm chí không biết mình suy nghĩ cái gì.
Tộc nhân xung quanh ai nấy biểu tình rung động, tùy theo người đến ngày càng nhiều, khi Ngọc Trần Hải từ trong đám người phương hướng khác nhau thấy có bốn tộc nhân tuổi ngang ngửa với gã, thậm chí tu vi cũng giống nhau thì đôi mắt gã lóe tia sáng lạnh, nét mặt sa sầm.
Bốn người này chính là người cạnh tranh lần đấu giá hội này của gã, Ngọc Trần Hải phải nổi bật trong mấy người đó, như vậy mới được gia tộc chú trọng.
Bốn người này đến, lập tức khiến lòng Ngọc Trần Hải vững vàng. Vốn tinh thần gã suy sụp giờ bình tĩnh lại, gã biết dù thế nào thì gã phải đứng bên Tô Minh. Tô Minh càng cường đại thì Ngọc Trần Hải càng có lợi, đây là trời ban cơ hội cho gã vùng lên trong gia tộc!
Trong lúc pho tượng nhật thần tan vỡ, toàn Ngọc gia oanh động thì trong cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, cây Ách Thương màu tím sau lưng Tô Minh biến thành bàn tay khổng lồ nâng lên khỏi pho tượng nhật thần tan vỡ.
Hắn đứng giữa không trung, tóc không gió tự bay, trong đôi mắt lộ tia sáng kỳ lạ, không chút tạm dừng giơ lên tay trái chộp về phía pho tượng nguyệt thần.
- Vỡ cho ta!
Tô Minh quát lạnh.
Phút chốc cây Ách Thương màu tím sau lưng hắn rung lắc dữ dội, tán cây lắc lư, có gió mạnh rít gào. Khoảnh khắc Tô Minh giơ tay trái thì vô số nhánh cây vặn vẹo nhanh chóng kéo dài, chớp mắt biến thành bàn tay khổng lồ, vượt qua hắn chộp về phía pho tượng nguyệt thần.
Pho tượng nhật thần vẫn đang nhanh chóng sụp đổ, pho tượng nguyệt thần tỏa ánh sáng nhu hòa, nhưng ánh sáng này thấy thì nhu hòa nhưng nếu nhìn thời gian lâu thì ánh sáng này sẽ khiến mắt người mù lòa!
Một tiếng ngâm khẽ phát ra từ trong pho tượng nguyệt thần, pho tượng này ngẩng đầu, mặt trăng trong tay bay lên trời đụng mạnh vào bàn tay to Ách Thương đang lao tới.
Va chạm dấy lên tiếng nổ ầm ĩ, khiến nước biển bốc lên cao mười ngàn trượng, khiến mặt biển trong trời đất khoảnh khắc bị nước biển che đậy.
Một mảnh mông lung, tiếng nổ ngập trời, bàn tay to Ách Thương rung lên, bị chấn ra mấy trăm trượng.
Tô Minh mắt chợt lóe, hừ lạnh, cây Ách Thương sau lưng hắn dường như phát ra tiếng gầm, chớp mắt bàn tay to bị bắn ra từ chộp chuyển thành vỗ!
Cùng lúc đó, mắt Tô Minh lộ ra bàn tay to Chưởng Duyên Sinh Diệt, dựa vào phần cảm ngộ này, Phệ Không phân thân thi triển chỉ là hình thái nhưng Ách Thương phân thân thi triển lại có uy thế.
Giây phút ảo ảnh bàn tay chớp lóe trong mắt Tô Minh thì bàn tay to Ách Thương vỗ hướng pho tượng nguyệt thần bị màn nước che đậy.
- Hai tàn linh bình thường cũng dám khoe khoang tu vi trước mặt Tô mỗ, các ngươi dựa vào cái gì cho ta tu vi? Dựa vào cái gì khiến ta tín phụng các ngươi? Các ngươi… Trả nổi cái giá đó không?
Tô Minh ở giữa không trung, tiếng nói như sấm đánh ầm ầm. Bàn tay to Ách Thương đập xuống, từ xa nhìn không phân biệt rõ bàn tay Ách Thương ấn vào nước biển mười ngàn trượng hay là pho tượng nguyệt thần trong màn nước.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang ngập trời liên tục không dứt, như muốn chấn vỡ mảnh trời đất này, tiếng két két quanh quẩn, đó là tiếng pho tượng nguyệt thần tan vỡ. Dưới lực lượng của Ách Thương, hai thần nhật nguyệt không hoàn chỉnh, căn bản không phải đối thủ!
Dù có lẽ họ từng cùng đẳng cấp như Tuế Trần Tử, nhưng trạng thái sinh mệnh Ách Thương vượt qua sự tồn tại của họ, Tô Minh đoạt xá Ách Thương nếu nói mặt sinh mệnh thì càng vượt qua Ách Thương.
Trận này này không có gì bất ngờ!
Hai thần nhật nguyệt ẩn chứa thần nguyên ngoại giới, họ muốn khiến Tô Minh tín phụng, muốn làm Tô Minh trở thành sứ đồ, từ nay nghe lệnh họ, thậm chí có lẽ còn mục đích gì khác. Nhưng, giống như Tô Minh đã nói, họ không trả được cái giá làm Tô Minh tín phụng.
Nếu đã không thể trả giá, lại mưu toan khiến Tô Minh tín phụng, vậy thì kết cuộc chỉ có thể là bị Tô Minh đoạt đi thần nguyên, trở thành lực căn cơ khiến hắn cường đại.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, ở bên ngoài cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, gần mười ngàn người Ngọc gia hô hấp dồn dập, trong đôi mắt trợn to họ thấy rõ trên bầu trời pho tượng nhật thần vỡ nát, pho tượng nguyệt thần ở một bên cũng nứt rạn theo.
Từng khe hở xuất hiện trên thân pho tượng nguyệt thần, từng tơ tím mang theo hơi thở tàn ác, sương mù có cảm giác âm u nhanh chóng lan tràn từ khe hở, chiếm hơn phân nửa bầu trời, khiến người ngẩng đầu nhìn bầu trời biến thành màu tím.
Cảm giác màu tím tà ác càng khuếch tán sâu trong đáy lòng mỗi người chính mắt thấy, khiến họ lần đầu tiên cảm thấy màu tím yêu dị như vậy.
Ầm!
Pho tượng nguyệt thần tan vỡ, đặc biệt là khe hở ở đầu tượng từ xa nhìn như là nước mặt nguyệt thần. Tình cảnh này rung động mọi người nơi đây, vết nứt lan tràn, pho tượng nguyệt thần… vỡ thành bốn, năm mảnh!
Tam Môn Đạo Thiên, cửa thứ hai Nhật Nguyệt Đồng Huy từ nay tan biến trong thiên địa, không còn nữa!
So với tộc nhân khác thì ba trưởng lão càng ở gần Đạo Quỳ Chi Sơn. Giờ phút này, ông lão xuất hiện từ lòng đất biểu tình cực kỳ nghiêm túc, hai người khác thì nhìn chằm chằm.
- Màu tím này khiến ta có loại run rẩy muốn bái lạy, thậm chí trong màu tím ta cảm nhận đến loại cảm giác như có thể hủy diệt khung trời.
- Lần này người được tộc tử chiêu lãm đến rốt cục có tu vi gì?
Ba người liếc nhau, đều thấy ra rung động trong lòng đối phương.
Khi pho tượng nhật nguyệt cùng tan vỡ thì trong cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, màn nước biển mười ngàn trượng dần đổ xuống, tiếng ầm ầm hóa thành dư âm. Tô Minh đứng giữa không trung, biểu tình bình tĩnh. Trước mặt hắn, pho tượng nhật nguyệt thần sụp đổ, trong mảnh vụn tứ tán, một người đàn ông điển trai đến khó tả, một cô gái xinh đẹp đến không có tì vết lộ ra.
Hai người đứng trên mặt biển nhìn chằm chằm Tô Minh, biểu tình lộ ra vô cùng oán hận.
- Sau thời đại chúng linh chết, chúng ta đều tự hồi phục. Nơi này chỉ là phân thần của chúng ta, ngươi đã làm trái ước định năm đó của chúng ta, ngươi sẽ bị linh vương trách phạt!
- Cút khỏi chỗ này, Thần Nguyên tinh hải không phải giới chín thương khung ngươi có thể đến, minh ước linh vương vẫn còn, nếu ngươi dám nuốt thần nguyên của hai chúng ta thì ý chí của linh vương chớp mắt giáng xuống, ngươi… Sẽ chết chắc!
Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng máy động. Sau khi hắn đoạt xá Ách Thương trở thành phân thân, có được ký ức hỗn độn, những ký ức này cần thời gian mới từ từ dung hợp được, bây giờ có rất nhiều chuyện hắn không biết. Tựa như hai người này nói linh vương, nói ước định gì đó hắn không có chút ấn tượng.
- Ngươi không biết minh ước linh vương?
- Ngươi… Không lẽ ngươi là tu sĩ? Ngươi… Ngươi đoạt xá Ách Thương!
Một nam một nữ làm sao không nhìn ra tinh thần của Tô Minh, cùng biến sắc.
Tô Minh hừ lạnh, không lên tiếng. Thân thể hai người này hoàn toàn do thần nguyên tổ thành, hắn cảm nhận được khát vọng mãnh liệt của Ách Thương phân thân. Nếu nuốt hai người này thì Ách Thương phân thân của hắn sẽ càng cường đại.
Cái gì mà minh ước linh vương, Tô Minh không biết, cũng không để ý. Khoảnh khắc hai người biến sắc mặt thì cây Ách Thương sau lưng Tô Minh ầm ầm động, mở rộng vô hạn, bỗng nhiên thay thế vùng trời này. Ở thân cây Ách Thương lộ ra lỗ hổng như cái mồm khổng lồ mạnh hút hai người trong biển.
Dưới cái hút này, toàn thế giới, toàn trời đất, đương nhiên bao gồm cả biển rộng chớp mắt co rụt cùng bị hút vào miệng Ách Thương. Một nam một nữ cay đắng và tuyệt vọng, họ không thể phản kháng, không có thần tượng thì họ chỉ là một đoàn thần nguyên mà thôi.
Trời đất bỗng biến thành màu tím, chốc lát sau đều tan biến, bao gồm Ách Thương phân thân biến thành cây to cũng không còn bóng dáng.
Tây Hoàn tinh vực, trong Tây Hoàn dị địa, trước mặt Ách Thương phân thân xuất hiện hai đoàn lực thần nguyên, một hình mặt trăng, một hình mặt trời. Chúng nó vòng quanh Ách Thương phân thân, dần thu nhỏ. Ách Thương phân thân ngửa đầu gầm lên, nhanh chóng cường đại.
Cùng lúc đó, Phệ Không phân thân trong trời đất bị tổn lại cũng ngửa đầu gầm lên, tu vi của hắn mặc dù trở lại Vị Giới trung kỳ đỉnh phong nhưng bây giờ sau tiếng rống rõ ràng tăng lên.
- Phệ Không phân thân, Phệ Không Ảnh Thuật, kiếp thứ sáu!