Khi Diệp Long thốt lời thì năm tầng thiên ngoại thiên Thất Nguyệt Tông vang thanh âm trầm thấp:
- Chuẩn, toàn tông chú ý, nếu ngươi không thể chống qua trận thứ ba thì sẽ chết!
Thanh âm thuộc về người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhìn la bàn do vô số phù văn tổ thành. Chợt la bàn do vô số phù văn tổ thành xoay chuyển hoàn thành trận thứ nhất, Diệp Long tĩnh tọa ở bên trong người run lên, ánh mắt cố chấp từ từ khép lại, khoanh chân ngồi trên la bàn không nhúc nhích.
Tô Minh nhìn một lúc rồi thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn lệnh bài màu lam trong tay, không để ý Diệp Long mà suy tư về Thất Mệnh Thuật.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bây giờ trong Thất Nguyệt Tông có nhiều tu sĩ ở thiên ngoại thiên khác nhau chú ý vào Diệp Long khiêu chiến trận. Qua một tiếng sau, la bàn do vô số phù văn tổ thành phát ra tiếng nổ, lại xoay chuyển phức tạp, người nhìn thấy hoa cả mắt.
Đạo Hàn lạnh nhạt nói:
- Trận thứ hai!
Nhiều đệ tử Thất Nguyệt Tông chú ý vào Diệp Long.
Tô Minh như không nghe thấy, tiếp tục trầm ngâm trong Thất Mệnh Thuật. Bốn tiếng sau, Diệp Long ở trên la bàn do vô số phù văn tổ thành người run bần bật, mặt nổi gân xanh, cắn răng phát ra tiếng gầm gừ. La bàn do vô số phù văn tổ thành lại chuyển động, phù văn xoay tít, ánh sáng rực rỡ.
Đạo Hàn lại lên tiếng:
- Trận thứ ba!
Câu nói vang vọng, trên đầu Diệp Long lại xuất hiện một la bàn, hai cái la bàn cùng chuyển động. Khóe môi Diệp Long tràn máu nhưng vẫn cố chống.
Thời gian qua tám tiếng đồng hồ, khi sáng sớm ngày thứ hai buông tia sáng lấp lánh thì Diệp Long phát ra tiếng gầm kinh thiên, la bàn trên đầu y tan biến. Diệp Long run rẩy từ từ đứng dậy. Giờ phút này, Tô Minh nghe thấy các tu sĩ Thất Nguyệt Tông xì xầm.
Diệp Long hít sâu, chắp tay, cúi gập đầu hướng ngọn núi phía xa:
- Không phụ sư phụ dạy dỗ, đệ tử đã thành công chống qua ba trận!
Diệp Long đứng dậy, mắt quét dãy núi bốn phía, lên tiếng:
- Vương Đào, Diệp mỗ đã qua ba trận, ngươi có dám giống như ta khiêu chiến Đạo Thần Hàng Ảnh trận không?
Thanh âm của Diệp Long quanh quẩn, thiên ngoại thiên tầng bốn, chỗ các đệ tử nội môn Thất Nguyệt Tông ồn ào lên, thậm chí là tầng ba, hai, một đều như vậy. Dù là tầng năm nơi Tô Minh ở cũng có nhiều người chú ý việc này.
Tô Minh bình tĩnh liếc Diệp Long, không lên tiếng, nhắm mắt lại. Tô Minh đã mò ra cách tu luyện Thất Mệnh Thuật, một lát sau khi hắn mở mắt ra chợt giơ tay phải lên chỉ vào cái bóng của mình, bóng vặn vẹo như có bóng chồng.
Giọng Diệp Long quanh quẩn nhưng Tô Minh thật lâu không có động tĩnh, y lại lên tiếng nhưng vẫn không ai đáp lại. Cuối cùng Diệp Long xoay người, hóa thành cầu vồng lao về phía ngọn núi phía xa, sau khi y rời đi, la bàn do vô số phù văn tổ thành dần tan biến. Thất Nguyệt Tông trở về bình tĩnh nhưng nhiều đệ tử trong tông môn ghi nhớ cái tên Diệp Long.
Thời gian trôi qua, chớp mắt lại qua một năm, trong một năm nay Diệp Long lại khiêu chiến Đạo Thần Hàng Ảnh trận, lần này y chống qua trận thứ bốn.
Sau ba năm, Diệp Long vượt qua trận thứ năm.
Lại qua bốn năm, Diệp Long thành số người ít ỏi đi qua trận thứ sáu. Có thể nói trong tám năm này cái tên Diệp Long nổi tiếng như cồn trong Thất Nguyệt Tông, gần như không đệ tử nào không biết. Diệp Long dẫn được các đệ tử tông môn xem là thiên tài có tư chất mạnh nhất. Bởi vì Diệp Long chỉ dùng tám năm, còn những người vượt qua trận thứ sáu mất thời gian nhiều hơn Diệp Long.
Còn Tô Minh dường như bị người lãng quên, dù là Lan Lam hay Đạo Hàn đều không xuất hiện trước mặt hắn nữa, trừ…
Mỗi lần Diệp Long kết thúc khiêu chiến đều cố chấp chất vấn Tô Minh có dám khiêu chiến trận này không, thế là nhìn như hắn đã bị quên đi nhưng vẫn rất nổi tiếng trong đệ tử tông môn. Chẳng qua danh tiếng này đa số là mặt trái.
Tám năm qua Tô Minh luôn suy tư Thất Mệnh Thuật, hắn có thử vài lần nhưng không quá vừa lòng. Mãi đến sáng sớm một ngày nào đó của tám năm sau, Tô Minh giơ tay ấn pháp quyết lại chỉ vào cái bóng của mình, bỗng cắn đầu lưỡi phun ngụm máu khiến giọt máu rơi vào cái bóng. Máu hòa tan ngay, cái bóng biến thành màu đỏ. Tô Minh chậm rãi thu lại ngón tay, cái bóng vặn vẹo bóng chồng, tách ra một cái bóng đỏ. Dưới chân Tô Minh giờ có hai cái bóng, một màu đen, một màu đỏ. Cái bóng đỏ có mặt mày, dần hiện bộ dạng giống hệt như Tô Minh. Mắt Tô Minh chợt lóe, giơ tay phải vỗ vào cái bóng đỏ.
Vỗ một cái, bóng đỏ biến mất. Trong thiên ngoại thiên tầng một, trên một vách đá nhô ra, từ trong hư vô vặn vẹo xuất hiện một bóng người. Bóng người kia chính là Tô Minh!
Đây không phải phân thân, cũng không phải đoạt xá, mà là Thất Mệnh Thuật của Tô Minh biến thành, ảnh thân thuộc về hắn. Đó là Tô Minh, có liên hệ chặt chẽ với bản thể. Giờ cái bóng đi ra, ngẩng đầu nhìn lên trời, mỉm cười, xoay người xuống núi. Tô Minh muốn thử xem ảnh thân này có gì khác với phân thân không. Tô Minh mới đi ra vài bước liền hiểu rõ nhiều hơn, mắt chợt lóe, cái bóng dung nhập vào lòng núi, khi xuất hiện đã ở chân núi.
- Không là thân thể thật, tồn tại như hư vô nên khó bị tiêu diệt, lại không phải là hồn. Thất Mệnh Thuật thật bất phàm.
Tô Minh khẽ thì thào, đi xuống chân núi, chợt khựng bước thấy mảnh rừng trúc nằm bên phải. Trong rừng trúc có một nữ nhân khoanh chân tĩnh tọa, thanh âm như Huân khúc bất giác vang vọng.
Tô Minh nhìn bóng người trong rừng trúc, hắn biết cô là một đệ tử khác của người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính, một sư muội cùng tông mà hắn chưa từng gặp mặt. Tô Minh không quấy rầy cô tu luyện, thu lại tầm mắt xoay người đi xa, xuống núi vào sơn môn Thất Nguyệt Tông tồn tại trong mắt thế nhân Cổ Táng Quốc.
- Nghe nói mấy ngày này đại sư huynh Diệp Long sẽ lại xông Đạo Thần Hàng Ảnh trận, ta có nghe sư huynh tầng hai nhắc đến đã có dấu vết phù lục trận xuất hiện rồi.
- Không biết lần này Diệp Long đại sư huynh có thành công không.
- Trận thứ bảy không dễ vượt qua, thời gian ngươi gia nhập tông môn khá ngắn nên không biết. Ta nghe người ta nói là Đạo Thần Hàng Ảnh trận là trận pháp viễn cổ do mười ba đại trưởng lão không biết từ đâu đạt được, tổng cộng có ba mươi tầng. Nghe nói ngay cả mười ba đại trưởng lão cũng không thể vượt qua tầng hai mươi bảy.
Tô Minh đi trong Thất Nguyệt Tông, gặp khá nhiều đệ tử bản tông, bọn họ xì xầm chuyện liên quan Diệp Long. Dù sao tám năm nay cái tên Diệp Long nổi tiếng như cồn trong Thất Nguyệt Tông, tám năm xông sáu trận, tốc độ kinh khủng, có nhiều đệ tử cuồng nhiệt sùng bái. Cộng thêm thân phận của Diệp Long là đệ tử của Đạo Hàn, một trong mười ba đại trưởng lão. Mặc dù không phải đệ tử chân truyền, chỉ là đệ tử bình thường, không có tư cách ngụ ở thiên ngoại thiên tầng năm, chỉ có thể tại tầng bốn, nhưng cho dù là như vậy cũng đủ làm tu sĩ Thất Nguyệt Tông hâm mộ.
- Có gì đâu, chỉ là trận thứ sáu, có lẽ rất kinh khủng với chúng ta nhưng trong đệ tử tầng hai có một số người xông qua trận thứ sáu. Đặc biệt là mấy sư huynh, sư tỷ tầng ba, gần như mỗi người đều xông qua trận thứ sáu, càng đừng nói các sư huynh tầng bốn.
- Không thể so sánh được, bọn họ mất bao nhiêu năm mới xông qua còn Diệp Long thì chỉ tám năm. Tám năm làm được điều này, ngươi xem có ai được như vậy không?
- Chẳng phải còn có Vương Đào sao? Ha ha ha! Mỗi lần Diệp Long xông trận thành công đều khiêu khích người đó, thật muốn xem người lúc trước còn mạnh hơn Diệp Long bây giờ có bộ dạng thế nào.
- Nói đến Vương Đào này thì khá quái dị, không có tin tức gì về hắn. Năm đó hắn và Diệp Long cùng bước vào nội môn, nhưng Diệp Long trở thành đệ tử của Đạo Hàn đại trưởng lão, còn Vương Đào thì dường như mất tích.
Tiếng bàn tán không ngừng truyền vào tai Tô Minh, hắn không thèm để ý, cứ đi tới. Tô Minh nhìn thấy nhiều người, thấy mình đi qua thì cái bóng họ vặn vẹo dường như ảm đạm nhiều, bản thân mạnh mẽ hơn ban đầu một chút. Tuy nhiên, Tô Minh phát hiện dưới chân mình không có cái bóng.
Tô Minh đi một vòng, có điều hiểu ra, xoay người định trở về núi thì sau lưng có thanh âm ân cần vang lên.
- Vị sư huynh này xin dừng bước!
Thanh âm vang từ sau lưng Tô Minh, hắn ngừng lại, xoay người nhìn thấy sau lưng có một bóng dáng chạy tới. Đó là một ông lão, mặc quần áo đệ tử bình thường, ông lão ngoại hình xấu xí. Ông lão vừa chạy tới vừa vẻ mặt ân cần kêu lên.
Ông lão thở hổn hển tới gần Tô Minh, bắt đầu tràng giang đại hải:
- Sư huynh dừng bước, dừng bước. Ha ha ha! Vừa nhìn đã thấy sư huynh diện mạo bất phàm, hiển nhiên không phải vật trong ao, sau này sẽ huy hoàng bay lên cao, đứng trên vô số người!
Ông lão nói:
- Sư huynh, sư đệ cảm thấy hai ta có duyên, vầy đi, ta có một ít linh đan diệu dược tăng tiến tu vi, có thể cho sư huynh vọt lên tận trời. Bình thường ta không bán cho người khác, nhưng ai bảo ta hợp ý với sư huynh chứ. Nào nào nào, nhìn thử xem.
Ông lão tới gần Tô Minh, vạch áo lộ ra bên trong có mấy chục cái chai lọ.
Ông lão giới thiệu:
- Thế nào, có thích không? Biết Diệp Long không? Ta nói cho sư huynh hay, năm đó nếu không phải Diệp Long mua linh đan diệu dược của ta thì không thể nào xông qua trận thứ sáu!
Ông lão liên tục lấy ra các chai lọ, giới thiệu với Tô Minh.
Ông lão nước miếng tứ tung khoe hàng:
- Ta còn có chút thảo dược, sư huynh xem cái này, cái này nữa. Ta nói cho sư huynh biết, không thể bán cho sư huynh cái này, đây là Diệp Long đặt hàng. Còn có cái này… Ai dà, không được, đại trưởng lão không cho phép ta bán, nhưng nếu sư huynh thích thì do chúng ta có duyên nên bán cho sư huynh vậy!
Ông lão phát hiện Tô Minh không lên tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn. Dường như đây là lần đầu tiên ông lão nghiêm túc nhìn mặt Tô Minh, đầu tiên là lão ngẩn ra, sau đó biến sắc.
- Ngươi… Ngươi…
Ông lão lộ vẻ mặt kinh khủng và không thể tin, dường như gặp phải chuyện gì làm lão rung động nhất trong đời.