Tuy nói dù là Đế Thiên không ra tay thì khả năng Tô Minh thành công trùng kích Man Hồn kỳ cũng rất xa vời, điều này trước kia hắn đã dự đoán được, trong quá trình đột phá càng cảm nhận sâu sắc hơn.
Nhưng mặc kệ có thành công hay không thì Tô Minh sẽ không tránh né, coi như thất bại cũng phải từ đấy tìm ra ánh sáng thành công. Nhưng mà lần này thất bại không phải vì lý do cá nhân mà bởi Đế Thiên phong ấn!
Cái loại bị người đánh gãy trùng kích khiến Tô Minh tăng thêm sát khí với Đế Thiên!
Tô Minh lau đi máu nơi khóe miệng, mắt tràn ngập tơ máu lát sau mới từ từ tán đi. Nhưng dù sát khí trong mắt bị che giấu lại thấy rõ từ biểu tình âm trầm của hắn.
- Không giết Đế Thiên thì ta khó mà trùng kích Man Hồn kỳ!
Tô Minh gằn từng chữ, mỗi chữ lộ ra lòng quyết tâm giết Đế Thiên.
Lần này thất bại không phải Tô Minh không có thu hoạch, ít nhất hắn biết trùng kích Man Hồn kỳ có thể buông lỏng phong ấn vô hình về ký ức. Phong ấn thả lỏng sẽ khiến Đế Thiên chú ý, sẽ bị can thiệp!
Vậy thì nếu không giết Đế Thiên, lần thứ hai trùng kích Man Hồn kỳ cũng sẽ giống vậy, lần thứ ba tương tự, đây là điều Tô Minh không thể chấp nhận. Bày trước mặt hắn chỉ có một con đường, đó chính là… Giết Đế Thiên!
Nhưng Đế Thiên tu vi cực kỳ cường đại, Tô Minh… Không nắm chắc.
Biểu tình âm trầm, Tô Minh nhắm mắt lại bình phục tu vi, khiến lực lượng vì thất bại trùng kích Man Hồn kỳ mà hỗn loạn dần bình ổn xuống. Trong người trạng thái từ hỗn loạn dần biến bình thường, cuối cùng dung hợp một chỗ di chuyển toàn thân Tô Minh.
Người Tô Minh chớp lóe ánh sáng vàng, đó là biểu hiện toàn thân máu thịt xương tất cả man hóa, khí thế mạnh mẽ phát ra làm bùn đất bốn phía co rút lại, khiến linh mạch dưới thân Tô Minh vỡ ra từng tấc thành bụi phấn.
Hơn thở này, còn có từ người Tô Minh toát ra lực lượng mạnh mẽ so với trước khi trùng kích Man Hồn kỳ mạnh hơn một chút, làm tu vi vận chuyển mấy vòng trong người hòi phục như thường, khảnh khắc hắn mở mắt ra lóe tia sáng đủ xuyên qua cửu u đại địa. Lòng đất nhẹ run, dường như không thể chịu đựng uy nhiếp Tô Minh mở mắt thì tản ra.
- Trùng kích Man Hồn kỳ thất bại nhưng tu vi của ta chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng một chút. Ta hồi phục tu vi tám, chín phần có thể đấu với Man Hồn viên mãn mà không rơi vào thế yếu, lực lượng tương đương! Tu vi hồi phục hết, trước khi trùng kích Man Hồn kỳ thì chắc ta có thể chiến thắng Man Hồn viên mãn! Bây giờ…
Tô Minh đôi mắt lạnh lẽo, lầm bầm.
- Nửa bước… Mệnh cảnh?
Tô Minh im lặng giây lát, lắc đầu.
- Thành công trùng kích Man Hồn kỳ rồi mới xem như nửa bước Mệnh cảnh, bây giờ chỉ có thể xem như vô hạn gần sát mà thôi. Nhưng dưới Mệnh cảnh, người có thể chiến thắng không nhiều!
Tô Minh chậm rãi đứng dậy, nhoáng một cái đã biến mất, khi xuất hiện vẫn ở trong lòng đất, mấy lần thuấn di xuất hiện trong động phủ. Sâu trong lòng hắn bỗng vang tiếng kêu gọi vội vàng của Bảo Thu.
Xem tình hình chắc không chỉ một lần kêu gọi nhưng vì Tô Minh ở dưới lòng đất hồi phục tu vi, trùng kích Man Hồn kỳ, dưới dao động và uy nhiếp làm triệu hoán này bị che giấu.
Tô Minh nhìn vách đá trên đầu, ngẫm nghĩ, đi về phía cửa động, dần biến mất.
Trong Thiên Thủy Cốc, bây giờ có nhiều người Tà Linh Tông đều nhìn lên trời, mãi đến khi rất nhiều hiện tượng lạ dần biến mất trở lại bình thường họ mới thầm thắc mắc, im lặng. Đa số người đoán ra trời đất biến đổi là vì có người trùng kích Man Hồn kỳ, mà không phải đơn giản trùng kích, bên trong có biến đổi người ngoài không biết. Nhưng mặc kệ thế nào thì trời đất biến dị không còn, thần tượng Man Hồn không xuất hiện, chứng minh người trùng kích Man Hồn kỳ kia thất bại. Tại Man Tộc, Man Hồn kỳ là giữa lằn ranh sống chết, một khi thất bại là hình thần câu diệt, việc này hiếm có ngoại lệ. Tại đây đa số người cho rằng kẻ trùng kích Man Hồn kỳ thất bại, đã chết rồi.
Thân Đông nhíu mày, do dự, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy nhưng đó chỉ là cảm giác của gã, giờ không có nhiều thời gian xem xét, đành lắc đầu mặc kệ.
Trên bầu trời lục tục có mấy cầu vồng ở phía xa mới khựng lại giờ tiếp tục lao về phía Thiên Thủy Cốc. Trong cầu vồng đều là đệ tử Tà Tông, trong thời gian này nhận được mệnh lệnh gì mới đi về phía Thiên Thủy Cốc.
Hiện tại trong Thiên Thủy Cốc đệ tử Tà Linh Tông không dưới mấy ngàn, nhưng đa số là tu vi sửa đổi huyết mạch Man Tộc, những người này có gần mười ngàn!
Khiến Thiên Thủy Cốc trong mấy ngày nay hơi náo nhiệt, tiếng người ồn ào nếu quan sát kỹ sẽ thấy ra chút manh mối. Những đệ tử Tà Linh Tông tụ tập ở trong Thiên Thủy Cốc đa số biểu tình nghiêm trọng, có sát khí ẩn hiện. Tiếng ồn ào theo thời gian trôi qua từng ngày chậm rãi biến mất, thành im lặng. Im lặng tu hành, lau pháp bảo kiếm bén, nhìn trời đất, trong mắt ngưng tụ màu máu giết chóc.
Bảo Thu ở trong một thiên điện trên đỉnh núi Thiên Thủy Cốc, ngồi xếp bằng, xung quanh bị cô bày nhiều cấm chế. Bình thường cô biến thành bộ dạng bà lão, biểu tình âm trầm không để ai tới gần khiến thiên điện chỗ cô rất vắng vẻ. Bây giờ sâu trong lòng cô không ngừng kêu gọi Tô Minh, quá trình này đã kéo dài một tuần nhưng mỗi lần tiếng gọi tựa đá chìm vào biển, không chút đáp lại, dường như Tô Minh đã rời đi, quên chốn này.
Bảo Thu biểu tình chua xót, thầm than.
- Lại hai ngày nữa là tới lúc xuất phát nhưng hắn vẫn không đáp lại, mà ta cảm giác rõ ràng hắn không rời xa nơi này mới đúng.
Bảo Thu biểu tình âm trầm, tâm hồn bị phong ấn, sống chết không do mình nắm giữ nữa, đặc biệt là nghĩ đến đại chiến hai ngày sau, bản thân cô là một trong người bày Tà Linh Tông Thôn Thiên trận, phải tản ra linh hồn. Tất cả người tổ thành Thôn Thiên trận đều cần linh hồn dung hợp mới thi triển trận pháp cường đại này được.
Bảo Thu cười khổ, cô không biết khi đó linh hồn mình dung hợp cùng người khác có bị thấy ra manh mối gì không. Cô phân tích thì khả năng bị nhìn ra không nhỏ, dù sao người chủ trì Thôn Thiên trận là Cấp Ảm đại nhân, tu vi vượt qua cả Thân Đông.
Cho nên trong khoảng thời gian này cô vội vã kêu gọi Tô Minh, tìm cách phá giải, dù gì nếu thi triển Thôn Thiên trận bị phát hiện có vấn đề, hậu quả không thể tưởng tượng.
- Thôi, nếu trước khi đi hắn còn không đáp lại ta kêu gọi thì chỉ có thể đi tìm Thân Đông trưởng lão, nói thật sự việc. Nhưng phong ấn của hắn trên người ta…
Bảo Thu giãy giụa một lúc, bất đắc dĩ thở dài.
Khoảnh khắc cô thở ra thì bỗng thân thể Bảo Thu lạnh lẽo, vì bên tai có thanh âm lạnh lùng quanh quẩn.
- Nhiều lần kêu gọi vì cớ gì?
Người Bảo Thu run lên, quay đầu lại thấy cách mình không xa chẳng biết thì khi nào xuất hiện Tô Minh. Hắn mặc đồ trắng, tóc rất dài, Bảo Thu lập tức chắp tay cúi đầu.
- Bảo Thu kính chào công tử.
- Công tử, Tà Tông truyền lệnh tổng tấn công, hai ngày sau toàn bộ sức chiến đấu Tà Tông ta và các tông Đại Diệp Tiên Tông dẫn đầu quyết chiến, đến khi đó Tà Linh Tông ta sẽ tổ kiến Thôn Thiên trận…
Bảo Thu cúi đầu, nhanh chóng nói ra việc khiến cô lo lắng trong khoảng thời gian này.
Nhưng đợi cô nói xong thì không thấy Tô Minh đáp lại, Bảo Thu do dự ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn lộ suy tư, không biết suy nghĩ cái gì.
Đặc biệt là trong suy tư lóe sát khí khiến Bảo Thu trông thấy thì tinh thần run lên, không dám nhìn thẳng. Cô mơ hồ cảm thấy bây giờ Tô Minh không giống như lúc trước gặp, nhưng cụ thể khác ở đâu thì nói không ra, nhưng cảm giác đối mặt Tô Minh hồi hộp như khi đối diện Cấp Ảm đại nhân vậy.
- Mới nãy cô nói… Đại Diệp Tiên Tông?
Một lúc sau Tô Minh từ từ nói, ánh mắt rơi vào mặt Bảo Thu.
Đại Diệp Tiên Tông này không phải lần đầu tiên Tô Minh biết, theo thời gian trôi qua, tiếp xúc ngày càng nhiều, từ chút dấu vết hắn thấy ra tại Đông Hoang và Nam Thần trừ Tà Tông ra còn tồn tại mấy tông môn Tiên Tộc khổng lồ. Tàng Long Tông hiển nhiên thuộc về bên Vu Tộc là chủ yếu, trên Đông Hoang đại lục cũng chiếm thế lực rất lớn. Thiên Lam Tông, từ cái tên có thể thấy dính dáng đến Thiên Lam lão tổ, có Thiên Lam Mộng.
Còn về Đại Diệp Tiên Tông thì chiếm phạm vi chủ yếu Nam Thần đại lục, Man Tộc, Đông Hoang. Năm đó người hầu của Đế Thiên là người tông này, hiển nhiên Đế Thiên cũng vậy!
- Đúng thế, đối thủ chủ yếu cuộc chiến này chính là Đại Diệp Tiên Tông, dù sao đế giả của Tàng Long Tông, Thiên Lam Tông không thể giáng trần. Trên Đông Hoang đại lục trừ Tà Tông ta có Cấp Ảm đại nhân thì chính là Đại Diệp Tiên Tông chiếm hết nguyên tố thiên thời địa lợi, khiến Đế Thiên trong Ngũ Đế giáng xuống hai phân thân. Bọn họ mới là kẻ địch lớn nhất!
Bảo Thu vội nói, nói đến Đại Diệp Tiên Tông chiếm thiên thời địa lợi thì bản năng liếc Tô Minh.
- Hai phân thân!
Mắt Tô Minh chợt lóe, lòng càng trầm xuống, hắn có thể thấy ra Bảo Thu không nói dối, việc này cũng không cần nói xạo. Như vậy là phán đoán của hắn hơi sai lầm, lần này Đế Thiên giáng xuống không phải một phân thân mà là hai cái!
- Tà Tông các ngươi có mấy phần nắm chắc phát động lần quyết chiến này?
Tô Minh trầm ngâm một lúc sau đôi mắt lóe tia sáng kỳ lạ, bỗng hỏi.
- Có có đại nhân ở thì ít nhất nắm chắc năm phần!
Bảo Thu do dự một lúc, thấp giọng nói.
- Cấp Ảm…
Tô Minh thì thào, tại Tà Linh Tông Đông Hoang đại lục hắn không chỉ một lần nghe cái tên này. Dần dần khóe môi hắn nhếch nụ cười âm u.