Tô Minh nghe tới đây thì tinh thần chấn động. Hắn mơ hồ biết quan hệ của A Công và Man Công bộ lạc Phong Quyến không giống như mình trông thấy, giữa hai người có thể có khúc mắc xa xưa nào đó.
Cũng chính vì thế, mấy năm nay A Công mới không muốn đến Phong Quyến, chắc là sự việc có liên quan nhau. Cùng lúc đó, Man Công bộ lạc Phong Quyến nhất định cũng có kiêng dè, mới đối với A Công rõ ràng chỉ có tu vi Ngưng Huyết kỳ luôn giữ sự khách sáo.
Tô Minh trong đầu hiện ra hình ảnh A Công cùng người áo tím đạp không khí mà đi, tim không khỏi đập nhanh.
- Sau này ngươi sẽ biết.
A Công không đáp lại mà là chậm rãi bỏ lại một câu, mang theo Tô Minh đi khỏi tế đàn ngũ giác này.
Trong tế đàn, Kinh Nam trầm mặc. Ông nhìn về phía Mặc Tang rời đi, sắc mặt dần âm trầm. Thật lâu sau, từ trong lồng ngực ông móc ra một bình nhỏ. Bình nhỏ màu tím, nhìn cực kỳ huyễn lệ, nhưng vật bị ông luôn mang theo trên mình hiển nhiên rất quý giá với ông.
Mở nắp bình ra, một mùi thuốc ập đến, bên trong rõ ràng là một viên đan dược!
Thanh Trần Đan!
- Đáng tiếc, chỉ có một viên. Một viên đối với ta thì hiệu quả không lớn, nếu có nhiều hơn thì…
Trong mắt Kinh Nam lóe ra tia khát vọng.
- Nhất định phải tìm ra tà man đã luyện ra vật này! Không tiếc trả bất cứ cái giá nào cũng nhất định phải tìm ra người này. Ta đã thầm phong tỏa bốn phương tám hướng xung quanh. Người này, tuyệt không có khả năng chạy ra! Ta có thể cảm nhận được hắn ở gần đây, cách ta rất gần.
Giờ phút này, bên ngoài đã là hoàng hôn, nhưng tộc nhân trong thành đá vẫn rất nhiều, hơi náo nhiệt. Có nhiều chỗ đều đốt ánh lửa, đống lửa đặt trong một số khí cụ Tô Minh chưa từng thấy, bềnh bồng giữa không trung, chiếu sáng toàn bộ thành trì.
A Công đi ở phía trước, Tô Minh theo sau. Hai người một đường đi im lặng không ra tiếng.
- Bảy ngày sau, chính là ngày Phong Quyến Đại Thử. Gọi là Phong Quyến Đại Thử bởi nó do bộ lạc Phong Quyến chủ trì, tất cả bộ lạc nhỏ đến bái lễ đều phái người tham dự, là trận đấu giữa hậu bối các ngươi! A Công hi vọng ngươi tham dự, đừng lo lắng lộ ra tu vi. A Công sẽ có sắp xếp, ngươi cầm vật này, trừ Kinh Nam ra sẽ không ai biết đó là ngươi. Tô Minh, A Công có thể giúp ngươi chỉ có nhiêu đó thôi. Sau này cần xem chính ngươi.
A Công sờ đầu Tô Minh, hiền từ nói.
Ông nâng tay phải lên tùy tiện vung, lập tức từ người A Công có một tia khí huyết yếu ớt xẹt qua. Ngay sau đó, trong tay A Công hiện ra một cái mũ do cỏ dại màu đen bện thành.
- Vật này năm đó A Công ở một bộ lạc lớn đạt được, cũng xem như là một man khí. Dung nhập vào khí huyết có thể hơi biến đổi thân hình và diện mạo của ngươi. Đừng nghĩ rằng biến đổi không nhiều nhưng nhìn tựa như hai người khác nhau. Đây là vật lúc trước A Công khá yêu thích. Vật này làm bạn cùng ta nhiều năm, hiện giờ đối với A Công thì đã không còn tác dụng, đưa cho ngươi.
A Công cầm mũ đen chụp lên người Tô Minh.
Bỗng chốc Tô Minh cảm giác toàn thân chấn động, như là có khí lạnh chui vào người, cái mũ chớp mắt biến mất.
Nhưng mặc dù biến mất, Tô Minh lại có cảm giác vật này giống như trường mâu, đều hòa tan trong người. Ngay sau đó, cách sử dụng mũ này biến đổi thân hình như thế nào cũng từ miệng A Công truyền vào óc Tô Minh.
- Lúc Đại Thử, ngươi đừng đi theo chúng ta. Đợi chúng ta đi rồi, ngươi biến đổi hình dạng, ta sẽ sắp xếp người dẫn ngươi âm thầm tham gia.
A Công mỉm cười.
Tô Minh muốn nói cái gì, nhưng ngập ngừng một chút, không mở miệng. Trong lòng hắn thầm quyết tâm đợt này dù mình dốc hết sức lực cũng không thể khiến A Công thất vọng!
- Bốn mươi hạng đầu. Bốn mươi hạng đầu!
Tô Minh nghiến răng.
- Tô Minh, từ nhỏ A Công đã dạy ngươi phải nghĩ nhiều, suy đoán nhiều, thứ này về sau sẽ giúp ích rất lớn cho ngươi. Hiện tại, A Công lại cho ngươi một câu, xem thử nhóc Lạp Tô nhà ta có thể đoán được không.
A Công nghiêng đầu hiền lành nhìn Tô Minh, nháy mắt cười nói.
- Nghe kỹ, Tô Minh, A Công chỉ nói cho ngươi một lần. Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm bốn mươi tám, ba trăm bảy mươi mốt, năm trăm sáu mươi ba, bảy trăm tám mươi mốt!
Tô Minh ngẩn ra, thì thào sáu hàng số, nhưng nghĩ không ra có ý nghĩa gì. Hắn nhìn nụ cười của A Công, biết là A Công không có ý định trực tiếp nói cho mình biết. Cho nên Tô Minh nhớ kỹ sáu hàng số này, trầm tư.
Ánh trăng chiếu rọi trên người họ, dần kéo dài bóng dáng, như ẩn như hiện, Tô Minh và A Công, càng đi càng xa.
Thời gian nhoáng lên một cái đã là khuya ngày thứ sáu. Phong Quyến Đại Thử sẽ bắt đầu tiến hành vào sáng sớm mai.
Trong sáu ngày này, Tô Minh ở trong nhà đơn bộ lạc Phong Quyến sắp đặt cho bộ lạc Ô Sơn bọn họ, cả ngày tĩnh tu vận chuyển khí huyết trong người. Hắn rất cẩn thận, cứ có cảm giác một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, nhưng lại không cách nào phát hiện.
Dưới ánh mắt mơ hồ đó, Tô Minh tu hành đôi khi gián đoạn. Mỗi lần cảm giác kỳ lạ đó mãnh liệt nhất thì hắn đơn giản nằm im từ bỏ tu luyện, nhắm mắt ngủ, trong đầu suy đoán sáu hàng số, nhưng không thể hiểu rõ.
Mãi đến ngày thứ năm thì cảm giác bị giám thị mới hoàn toàn biến mất. Tô Minh có chút lo âu, hắn từng suy đoán là ai đang âm thầm chú ý mình. Trong đầu hiện ra một số bóng người nhưng cuối cùng không thể xác định.
Mấy ngày nay, Lôi Thần có kiếm Tô Minh vài lần, còn lại đều ở cùng Ô Lạp. Có A Công chỉ dẫn, họ tiến hành đợt tu luyện cuối trước khi Đại Thử. Nhưng lấy tính tình như gã, hơi tu luyện chút liền nhịn không được, chạy tới kéo Tô Minh ra ngoài, đi dạo khắp thành đá. Có lúc nếu Tô Minh không chịu ra ngoài thì Lôi Thần tự đi, mỗi khi trở về đều bày ra vẻ mặt kỳ quái.
Biểu tình kia, Tô Minh thấy sao cũng có chút quen quen.
- Tô Minh, ngươi biết không, trong thành đá này lại có một nơi. Ta lớn như vậy nhưng chưa từng thấy nơi nào có nhiều con gái đến thế.
- Tô Minh, nơi này có một loại nước, họ gọi là rượu, vị của nó… Ngươi thử không?
- Tô Minh, ngươi đoán xem hôm nay ta trông thấy cái gì? Ta nhìn thấy người bộ lạc Hắc Sơn đến, dẫn theo tộc nhân bộ lạc họ tới đây. Man Công bộ lạc Hắc Sơn không đến, đầu lĩnh nghe nói là tộc trưởng của họ.
- Tô Minh, đừng ngủ, nghe ta nói đi. Hôm nay ta ở chỗ uống rượu gặp một tộc nhân bộ lạc Hắc Sơn, tuổi gần bằng chúng ta. Thằng nhóc đó rất là kiêu ngạo, nếu không phải nơi này không cho tự tiện ẩu đả, ta thật muốn xông lên đập nó một trận!
- Tô Minh, hôm nay ta thấy Bạch Linh! Ngươi nói có kỳ cục không, cô ấy bị chúng ta lừa vậy mà không hỏi ta về thạch tệ, nhưng trông thấy ta cô ấy còn hỏi về ngươi đó.
- Tô Minh, ta phát hiện mình thích một người. Hôm qua ta nói với ngươi nhớ không, việc ta trông thấy Bạch Linh ấy? Bên cạnh cô ấy có một cô gái, cũng là tộc nhân bộ lạc Ô Long. Thân thể cô rất đầy đặn, còn đẹp hơn cả Bạch Linh.
- Tô Minh, ta rốt cục biết tên cô ấy là gì. Cô ấy tên là Bạch Phượng, thật là cái tên đẹp.
Mấy ngày nay, Lôi Thần hầu như mỗi ngày đều kể hết những chuyện gặp được, lải nhải với Tô Minh. Đặc biệt là mấy ngày cuối, gần như là toàn bộ đều có liên quan đến cô gái tên là Bạch Phượng.
Còn về Bắc Lăng thì thường ra ngoài, coi như là ở lại trong nhà cũng sẽ có không ít thanh niên bộ lạc Phong Quyến đến kiếm y, xem bộ dáng thì rất thân thiết.
Chỉ là ở đêm khuya ngày thứ sáu, Tô Minh đi ra khỏi nhà, nhìn vầng trăng trên trời, chợt trông thấy ở phía xa Bắc Lăng bị kéo đi, vẻ mặt không muốn.
- Hôm nay ta không muốn đi.
Ngoài cửa lớn, Bắc Lăng chần chờ một chút, nhỏ giọng mở miệng.
- Không đi? Cũng có thể, nhưng Bắc Lăng à, ngươi là do Ô Sâm đích thân yêu cầu mới có thể tham dự vào nghi thức của chúng ta. Nếu ngươi không tham gia thì không đạt được khí huyết của Man Công bộ lạc Phong Quyến chúng ta đâu! Đừng quên lần trước ngươi dựa vào cái gì tiến vào năm mươi hạng đầu.
Tộc nhân bộ lạc Phong Quyến kéo Bắc Lăng ra ngoài là một thanh niên mười tám, mười chín tuổi. Giờ phút này gã cười, từ từ nói.
Ở đó còn có hai người, ánh mắt cũng quét qua người Bắc Lăng, có khinh thường.
Bắc Lăng im lặng, chậm rãi gật đầu, đi cùng ba người ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.
Tô Minh ở phía xa nhìn hình ảnh này, hơi nhíu mày. Hắn trầm tư, nhìn vầng trăng trên trời, chầm chậm bước ra khỏi cửa.
- Ô Sâm.
Tô Minh nhớ mang máng tên này từng nghe Bắc Lăng nhắc tới.
Nghe nói là trong bộ lạc Phong Quyến, hiện giờ là một trong ba người hậu bối mạnh nhất. Lần này Đại Thử gần như được mọi người thừa nhận, nhất định ở trong ba hạng đầu.
Giới thiệu về người này Bắc Lăng chỉ nói đơn giản, không kể rõ mà là mau chóng nói tới người tiếp theo.
Đi ở chỗ tối đèn lửa u ám trong thành đá, thân hình Tô Minh chậm rãi biến đổi. Chốc lát sau, thể hình hắn đã cao hơn một tấc, cường tráng hơn phân nửa, ngay cả tóc cũng dài không ít. Diện mạo từ thanh tú biến thành chất phát, cả người lộ sự mạnh mẽ, thoạt nhìn khác hẳn với tộc nhân gầy yếu bình thường.
Thậm chí ngay cả đồ đạc cũng vô hình biến đổi, hơi kỳ lạ.
Cử động thân thể, Tô Minh không có cảm giác khó chịu, giống như lúc bình thường. Hắn vận chuyển khí huyết trong người, bốn mươi chín sợi máu ở trên làn da không hiện ra nhưng khí thế cường đại bùng phát từ người hắn.
- Dưới đêm trăng, xem như là man sĩ Ngưng Huyết tầng năm cũng không phải đối thủ của mình, lại thêm trường mâu. Cho dù là man sĩ Ngưng Huyết tầng sáu thì cũng có thể làm gì được ta chứ!
Mắt Tô Minh chợt lóe, ngẩng đầu liếc vầng trăng, tiến lên.
- Tu vi của Bắc Lăng là mới bước vào Ngưng Huyết tầng sáu, còn về Liệu thủ và Khôi thủ có tu vi Ngưng Huyết tầng tám. Trong đám hậu bối có thể đạt tới Ngưng Huyết tầng tám là cực kỳ hiếm hoi, nhất định sẽ vượt xa cùng thế hệ. Ô Sâm và hai người kia đặt song song, ta ra kết luận tu vi sẽ không đạt tới Ngưng Huyết tầng tám!
Bước chân Tô Minh không nhanh, nhưng bước đi kỳ lạ, chỉ tìm góc âm u, theo sát phía sau Bắc Lăng không xa.
- Ba người này tu vi chỉ khoảng Ngưng Huyết tầng năm, nhưng xem Bắc Lăng sắc mặt kiêng dè thì chắc là tu vi của Ô Sâm cao hơn hắn. Cao hơn Ngưng Huyết tầng sáu nhưng yếu hơn Ngưng Huyết tầng tám. Ô Sâm này, mình có tám phần chắc chắn có tu vi Ngưng Huyết tầng bảy!
- Ngưng Huyết tầng bảy, tuy mình chưa từng chiến đấu qua nhưng dưới đêm trăng, dù phát sinh mâu thuẫn hắn cũng đừng mơ giữ lại mình được.
Tô Minh vô cùng tự tin tốc độ của mình.
Hắn theo phía sau không phải bởi vì tò mò, mà là lúc trước Bắc Lăng làm vẻ mặt không muốn, khiến hắn nhớ tới lúc nhỏ xưng hô Bắc Lăng đại ca. Dưới cảm xúc phức tạp kia, hắn chậm rãi theo sau.
Thời gian dần trôi qua, trăng treo trên trời. Chỉ thấy bốn người Bắc Lăng ở đằng trước biến mất trong gian nhà đá bình thường. Nơi này là góc khuất, một góc thuộc về thành đá.