Điều này đối với bất cứ ai đều tuyệt đối là ý nghĩ điên cuồng!
Nó ở trong đầu Tô Minh uẩn nhưỡng hơn trăm năm, mãi đến giờ phút này hắn rốt cục hành động. Lần này có thể thành công hay không chẳng quan trọng, quan trọng là phải thử, như vậy mới có khả năng thành công.
Hơn nữa Tô Minh muốn kiểm nghiệm một chuyện, mới khiến ý nghĩ điên cuồng này hoàn thiện nhất.
- Đoạt xá, năm đó lần đầu mình đoạt xá thì bị Xích Mãng Phượng làm thân hình vỡ nát, hồn bị hút vào miệng nó thì tự nhiên thành công đoạt xá. Nhưng Xích Mãng Phượng dù gì chỉ là mãnh thú tầng thấp, không thể so với cây màu vàng này được. Chỉ thân hình cái cây đã chiếm cứ hơn một nửa tinh cầu, uy nhiếp thì càng cường đại khủng bố. Nếu bản thân không có lực lượng thần nguyên, người ngoài muốn xông qua biển vàng này là vô cùng khó khăn. Có thể thành công hay không…
Trong mắt Tô Minh lộ dứt khoát, từ tinh cầu phía xa, hắn lao nhanh trong biển vàng.
Hắn không biết có thành công được không nhưng trừ phi cam nguyện bị vây khốn tại đây hơn hai mươi ngàn năm, còn có các chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì hắn đành chọn con đường duy nhất này.
- Cây này cực kỳ cường đại nhưng mình chắc chắn sẽ thành công, nếu có thể đoạt xá cái cây, cuộc đời của mình sẽ thay đổi. Vận mệnh của mình từ nay kinh thiên, tất cả sẽ khác đi ngay từ giây phút thành công!
Tim Tô Minh đập nhanh, loại cảm giác mãnh liệt này khiến máu hắn chảy càng nhanh, hóa thành khát vọng mãnh liệt.
Lần đoạt xá này nói là Tô Minh không muốn lại bị vây khốn hơn hai mươi ngàn năm, không muốn gặp chuyện ngoài ý muốn gì, không bằng nói hắn phản kháng vận mệnh. Sâu trong đáy lòng Tô Minh khẳng định đó là tạo hóa lớn nhất từ khi mình ra đời đến nay!
Tạo hóa này không thể hình dung nhưng mức độ khó khăn là cực kỳ khủng bố, Tô Minh biết rõ điều này.
Trong mắt hắn sự kiên quyết càng đậm, tốc độ ngày càng nhanh, rít gào quanh quẩn. Hắn ở trong biển vàng như sao băng xẹt qua.
Uy nhiếp giáng xuống, phù văn trong mắt phải Tô Minh chợt lóe, lập tức ba ngàn phù văn hiện ra, ở xung quanh hắn hình thành bão tố phù văn, tiếng ầm ầm vang vọng. Những bão tố phù văn cuốn Tô Minh bay càng nhanh, khoảng nửa tiếng sau tinh cầu trước mắt cách hắn chỉ có một triệu trượng.
Hiện tại trong ba ngàn phù văn chỉ còn lại bảy cái, nhưng giây phút này, mắt phải Tô Minh chợt lóe, lại có hai ngàn phù văn xuất hiện. Trải qua ba lần xông biển vàng, Tô Minh thong thả hơn lần đầu nhiều. Hai ngàn phù văn hiện ra, bão tố lại nổi lên, tu vi dốc sức vận chuyển trong người hắn.
Ầm!
Tốc độ của hắn lại bùng phát, bắn vọt ra, tốc độ càng lúc càng nhanh. Khi bão tố phù văn lại bị tan vỡ chỉ còn lại vài chục thì Tô Minh đã bước trên tinh cầu.
Trong mắt hắn lộ ra kích động, lần này hắn hao phí gần năm ngàn phù văn, cuối cùng thì đạp bước đến ngoài tầng khí quyển tinh cầu này. Hắn nhớ rõ lần trước khi hắn đứng tại đây thì phù văn chỉ còn lại năm cái, đừng nói đến trong mắt phải của hắn vẫn còn hai ngàn phù văn nữa.
Tô Minh lập tức lắc người mang theo vài chục phù văn khổng lồ bước trên tầng khí quyển tinh cầu. Gió cắt như đao, phù văn tan vỡ, thân hình hắn đã đạt đến cực hạn, mắt thấy sắp bị xé rách da thịt thì phù văn trong mắt phải lại lóe lên.
Hai ngàn phù văn ra hết, vòng quanh Tô Minh thành gió lốc cuốn hắn lao nhanh. Tiếng ầm ầm không dứt. Lát sau, khi Tô Minh lao ra khỏi tầng khí quyển thì phù văn bên cạnh hắn vẫn còn lại kha khá, thân thể không chịu nhiều tổn thương, dù lúc này hắn không ở đỉnh cao nhưng tốt mấy lần trước nhiều.
Ầm!
Tô Minh lao ra khỏi tầng khí quyển, đứng trên bầu trời tinh cầu. Bầu trời có màu vàng, mặt đất cũng màu vàng. Một cây màu vàng khổng lồ to cỡ nửa tinh cầu đứng sừng sững ở trong trời đất, so sánh với cái cây thì Tô Minh nhỏ bé tựa con kiến.
Trên thân cây bóng dáng trong ký ức Tô Minh tựa đóa hoa, bọn họ mỉm cười với hắn, dịu dàng, ấm áp, như đang kêu gọi hắn đến.
Chính lúc này, một nhánh cây không có hoa từ phía xa quất đến, lao về phía Tô Minh, tiếng chói tai rạch phá không gian, khiến tinh thần người rung động. Tình hình này Tô Minh rất quen thuộc, mấy lần trước hắn đều là bị nhánh quất trúng, thử thách thất bại.
Lần này, mắt Tô Minh chớp lóe. Hắn hít sâu, toàn thân phù văn khuếch tán ra ngoài, đụng vào nhánh cây quất đến.
Tiếng ầm ầm vang vọng, phù văn ngoài người Tô Minh đều vỡ ra, yếu ớt như là không có chút sức đánh lại nhánh cây vậy, đây mới chỉ là một trong vô số nhánh cây, từ đó thấy ra sự cường đại của cây này.
Tùy theo phù văn tan vỡ, nhánh cây quất tới đụng vào người Tô Minh. Lúc nó va chạm vào hắn thì người Tô Minh máu thịt nhầy nhụa, bắn ra sau, thời gian lại đảo ngược.
Nhưng khoảnh khắc này, khi thời gian đảo ngược đến gần, nhánh cây đụng chạm vào thân thể Tô Minh thì hồn hắn lần đầu tiên rời khỏi thân thể, mặc kệ phân thân đảo ngược, hồn hắn tựa đoàn khí vô hình nhào về phía nhánh cây.
Lực lượng thời gian không giáng xuống phân thân Tô Minh, hồn hắn cũng nằm trong năm tháng đảo ngược. Tuy nhiên, Tô Minh là tộc nhân Tố Minh Tộc, hắn có thiên phú khống chế thời gian, khi năm tháng đảo ngược quấy rầy hồn hắn thì lực lượng thời gian đảo ngược tương tự bùng phát từ hồn hắn, đối kháng. Hồn Tô Minh rốt cục đụng phải nhánh cây.
Hắn điên cuồng dung nhập vào trong nhánh cây, hắn nhìn thế giới màu vàng, mông lung, có vô số mạch lạc, chính giữa mạch lạc nhiều vô số kể, Tô Minh thấy… Một trái tim màu vàng!!
Trái tim không đập, như là đã chết, mạch lạc vàng vòng quanh, tử khí đậm đặc tỏa ra từ trong trái tim. Tử khí xa xưa, tang thương, mục rữa, không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng lắng đọng.
- Mau, mau, mau lên!!
Lòng Tô Minh thét gào.
Hồn hắn lan nhanh dọc theo nhánh cây, trong cảm giác của hắn vô số mạch lạc có một phần nhỏ bị hồn phủ lên, hắn có cảm giác rằng khi hồn có thể phủ lên hết mạch lạc thì hắn thành công đoạt xá.
Nhưng cái này dù sao là đoạt xá, nhất định sẽ gặp phản kháng, càng mau thành công thì càng tốt.
Thời gian trôi qua từng giây phút, chớp mắt đã là bảy giây. Hồn Tô Minh lan tràn, giờ mới chỉ có một phần nhỏ, chính lúc đó trong cây phát ra tiếng gầm tức giận. Cùng với tiếng gầm, cây trong tinh cầu lắc lư, thậm chí là tinh cầu chớp mắt bùng phát ra tiếng kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, Tô Minh có thể thấy mạch lạc chớp lóe ánh sáng vàng, vặn vẹo, những mạch lạc bao phủ trái tim vàng càng kín kẽ hơn, hợp thành một phù văn màu vàng.
Phù văn chợt lóe.
Tô Minh cảm giác có lực lượng vô hình khổng lồ không thể hình dung cường đại đủ tiêu diệt hắn từ phù văn chợt lóe bắn về phía hắn. Có ý chí cực kỳ tức giận, thậm chí có chút sợ hãi vươn đến.
- Chết, chết chết!!
Ý chí này cực kỳ mãnh liệt, ầm ầm rơi vào người Tô Minh, hóa thành sát khí điên cuồng muốn diệt hồn hắn. Bỗng nhiên lực lượng này cực kỳ đột ngột hóa thành lực thời gian đảo ngược.
Dường như có quy tắc trong vô hình khống chế mọi thứ, đem lực lượng có thể tiêu diệt Tô Minh chuyển biến thành thời gian đảo ngược, kéo theo hồn hắn rời khỏi thân cây, thụt lùi, đuổi theo thân hình, lại dung nhập vào.
- Tuế Trần Tử chết tiệt, dù ngươi chết rồi thì quy tắc của ngươi cũng muốn ngăn cản ta ư? Ta phải giết hắn, giết hắn! Hắn là kẻ uy hiếp, là kẻ thứ ba ngàn bảy trăm bốn mươi hai dám đoạt xá ta nhưng là duy nhất khiến ta thấy nguy hiểm!!
Đó là thanh âm cuối cùng Tô Minh nghe thấy, khi hồn dung nhập vào thân hình thì bên tai vang tiếng nổ, khi mọi chuyện yên tĩnh lại, hắn mở mắt ra thì đã đứng ở chỗ một trăm ngàn bia đá, bia đá trước mặt hắn trở thành hai ngàn bốn trăm trượng.
- Thất bại…
Tô Minh khẽ thì thào, nhưng rồi mắt lóe tia sáng âm u.
- Nhưng cũng thành công!
Tô Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bia đá của mình.
- Có thể sử dụng tất cả thủ đoạn, mình đoạt xá cây vàng cũng được cho phép, dù là cây vàng cuối cùng định tiêu diệt mình cũng bị quy tắc của Tuế Trần Tử ngăn cản, không thể tổn thương mình chút nào, chỉ khiến thời gian đảo ngược mình trở lại nơi đây.
- Như vậy xem ra năm đó trước khi chết Tuế Trần Tử đặt ra quy tắc là ý chí cao nhất, coi như là cây vàng đó cũng bị ý chí hạn chế, nó không thể tiêu diệt mình, cho mình vô hạn cơ hội đoạt xá!
Mắt Tô Minh chớp lóe, dù có thất bại nhưng nếu chuyện dễ dàng công mới là kỳ quái, thất bại một lần có đáp án khẳng định, hắn có niềm tin rất lớn.
- Mình nhất định có thể đoạt xá cây vàng, trải con đường thần nguyên cho mình đi về phía… Hiên Tôn!
Trong mắt Tô Minh lóe tia sáng tràn đầy tự tin. Hắn hít sâu, mắt dần khép kín.
- Trước mình có ba ngàn bảy trăm bốn mươi mốt người từng đoạt xá cây vàng nhưng không ai thành công, bởi vì cách họ đoạt xá khác với mình. Đoạt xá trở thành phân thân là thiên phú của Tố Minh Tộc ta! Bảy giây đối phương mới phát hiện mình đoạt xá, hoặc là lúc trước nó lơ là, nhưng không chừng là có thời gian đặc biệt nào đó. Mình phải thử lại mấy lần mới khẳng định được!
Bất giác khiến bia đá trở thành một trăm ngàn trượng không còn là trọng điểm mà Tô Minh chú ý, mục tiêu của hắn trở thành đoạt xá cây vàng.
Một lần thất bại khiến Tô Minh càng cố chấp việc đoạt xá hơn, không thành công đoạt xá hắn quyết không bỏ qua.