- Man Tộc của chúng ta.
Tô Minh nhìn Phong lão, không lên tiếng. Năm chữ này hắn công nhận, nhưng càng nhiều là phức tạp khó tả, đến từ cái tên mới của lão tổ Thái Từ gia.
Man chủng số bốn.
Có số bốn thì có lẽ không có số năm, sáu nhưng chắc chắn tồn tại số ba, hai và… Một.
Bọn họ là ai?
- Lấy tâm kế và thủ đoạn của Liệt Sơn Tu, nếu có lòng tính kế ta thì có lẽ ta chính là một trong một, hai, ba.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra suy nghĩ trong lòng, tất cả chỉ là điều hắn đoán, có lẽ là thật, cũng có lẽ là giả.
Giống như một người không có ý định tổn thương họ hàng, nhưng nhất định sẽ có ý đề phòng. Bởi vì đây là thế giới tu hành, vùng trời mạnh ăn thịt yếu, là thời đại tàn khốc đi sai một bước liền vạn kiếp bất phục.
Phong lão đi trong trời đất, Tô Minh theo bên cạnh, hai người đạp không khí chậm rãi tiến lên. Ngọc Nhu và Xích Hỏa Hầu, còn có hai con chó to một đen một vàng theo sau, một đường lao nhanh.
- Vùng đất này, trên Hắc Mặc Tinh mỗi một gia tộc đều có trên một nửa tộc nhân bị chúng ta trồng man chủng, âm thầm đồng hóa, họ không nhận mình là tu sĩ nữa mà chấp nhận danh hiệu Man Tộc.
Phong lão thản nhiên nói, thanh âm bay theo gió.
- Trong Hắc Mặc Tinh mỗi năm giao dịch cùng bên ngoài, chúng ta khống chế tám phần, có thể quyết định loại vật phẩm nào đó giao dịch nhiều ít. Khống chế chỗ này như khống chế mệnh mạch Thần Nguyên tinh hải và tứ đại chân giới. Tranh đoạt chưa từng giảm bớt, mỗi cách một thời gian sẽ có thực lực bên ngoài đến, cướp đoạt tài nguyên Hắc Mặc Tinh. Ví dụ như Thái Từ gia năm đó là tộc nhân từ ngoại giới đến, chẳng qua ở đây bị chúng ta âm thầm phân hóa đánh tàn phế, mãi đến hôm nay. Cho dù không có việc tộc nhân của nó trêu vào ngươi thì không lâu sau chúng ta sẽ diệt nó.
Giọng của Phong lão vang vọng trong trời đất.
Lão dẫn Tô Minh đi qua từng ngọn núi, lướt qua từng dòng sông dài, vượt qua từng bình nguyên.
- Ngươi không cảm thấy sau khi đi tới Hắc Mặc Tinh không có cảm giác quá xa lạ ư?
Khi đi tới, Phong lão ngoái đầu lại cười với Tô Minh.
Núi sông, bình nguyên, đất đai chỗ này, nếu ngươi nhìn kỹ sẽ thấy đều có dấu vết cải tạo, tạo thành thế giới Man Tộc trong ký ức của chúng ta.
Phong lão nói tới đây thì ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Tô Minh im lặng, lúc trước hắn đã quan sát ra điều này, một đường đi tới có thấy ra manh mối, như lời Phong lão nói, đất đai chỗ này có vài chỗ hắn quen thuộc.
- Phía xa là Mặc Kỳ thành, ở đó tộc quy Mặc gia nghiêm ngặt, cũng là gia tộc chúng ta khống chế yếu nhất, tộc quần trung tâm dị tộc đến từ Thần Nguyên tinh hải. Bọn họ có chỗ kiêu ngạo của riêng họ.
Một đường đi đến, Tô Minh thấy rất nhiều gia tộc, bên tai vang giọng Phong lão, ánh mắt nhìn dọc theo. Tô Minh trông thấy có một thành dị thú hùng vĩ!
Đó là một hắc kỳ lân khổng lồ, kỳ lân đứng trên mặt đất, đầu ngẩng lên nhìn trời, biểu tình có vẻ nhớ nhung, dường như là ngửa đầu nhìn ngôi sao có quê hương. Hắc kỳ lân to mấy triệu dặm, nhìn không thấy cuối, uy nhiếp khổng lồ phát ra từ nó, uy nhiếp mạnh mẽ hơi giống Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Phong lão không dẫn Tô Minh đi mặc Kỳ thành mà là vòng qua nó, dẫn hắn đi gần hết toàn Hắc Mặc Tinh, trong đó có Tinh Phàm thành.
Mãi đến cuối cùng, sắc trời dần tối, Phong lão dẫn Tô Minh đi tới một sơn mạch trên Hắc Mặc Tinh, đó là một sơn mạch như rồng, giống như rồng nằm ngủ, núi một mảnh tối đen. Từ trên trời nhìn xuống mơ hồ thấy đỉnh ngọn núi có một người đứng, thân thể rất vạm vỡ. Người này đứng đó, có vẻ đáng sợ hơn ngọn núi dưới chân y. Dường như bất cứ nơi nào y ở thì xung quanh đều lấy y làm trung tâm, ngay cả vùng trời này dường như khác với bốn phía, có cảm giác lõm xuống như đang bái người này.
Tô Minh chỉ mơ hồ thấy bóng lưng người đó, nhưng khi hắn cùng Phong lão tới gần, bóng lưng từ từ rõ hơn cho đến khi hoàn toàn rõ ràng, biểu tình của hắn lộ phức tạp.
Bởi vì đây không phải người sống mà là tượng đá.
Tượng đá Liệt Sơn Tu!!
Phong lão giáng xuống, đứng bên cạnh tượng đá. Tô Minh yên lặng đứng đó, ánh mắt nhìn tượng đá, không lên tiếng.
- Ngươi đến chậm.
Thật lâu sau Phong lão khẽ thở dài, bình tĩnh nói với Tô Minh.
- Đây không phải tượng đá mà là tám ngàn năm trước, Liệt Sơn Tu đại nhân đứng tại đây, nhìn mặt trời mọc và lặn, như đang suy ngẫm điều gì. Ba năm sau, thân thể của hắn biến thành tượng đá, không biết hồn đi về đâu, sức sống cũng biến mất.
- Nhưng trước khi hồn hắn biến mất, lão phu và Vũ lão có nghe thấy thần niệm của hắn. Hắn nói cho chúng ta rằng hắn đi một nơi có thể quyết định vận mệnh của Man Tộc chúng ta, có lẽ đời này hắn không thể trở về. Nếu mười ngàn năm sau hắn không về thì tất cả điều hắn sáng tạo đều thuộc về Man Thần Man Tộc sau này đến. Nếu Man Thần mới muốn đi tìm hắn vậy… Sẽ là cuộc chiến Man Thần! Lão phu không hiểu rõ ý của Man Thần đại nhân, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ hiểu.
Phong lão im lặng giây lát sau đầy ẩn ý nhìn Tô Minh, lùi mấy bước cách mấy trăm trượng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Tô Minh biểu tình như thường, người ngoài không biết hắn đang nghĩ gì, khi Phong lão thụt lùi thì hắn ngẩng đầu nhìn pho tượng trước mặt. Tô Minh đi qua, ở trước mặt pho tượng, hắn thấy bộ dạng của Liệt Sơn Tu.
Đó là khuôn mặt tràn ngập tang thương mang theo chính khí hạo nhiên, mắt sâu thẳm dù có hóa thành tượng đá thì vẫn như vực sâu. Tô Minh nhìn pho tượng kia, cảm giác được sự bi thương.
Liệt Sơn Tu nhìn bầu trời như đang suy nghĩ điều gì.
Nhìn Liệt Sơn Tu, nhìn y bộ dạng như vậy mới phù hợp ấn tượng trong lòng Tô Minh, chứ không phải lúc trước hắn thấy những gì đê tiện, thủ đoạn man chủng toát ra âm trầm.
- Đem quyền lợi lựa chọn giao cho ta sao?
Hồi lâu sau Tô Minh thì thào, thanh âm chỉ mình hắn nghe thấy.
Liệt Sơn Tu để lại lời nói không phức tạp, rất thẳng thắn. Phong lão nói không hiểu là đang nói xạo, là lão không muốn hiểu, đáp án như thế nào không phải lão có thể quyết định, đó là con đường người có tư cách quyết định mới có thể lựa chọn.
Con đường này có tư cách đi chỉ một mình Man Thần.
Đời thứ nhất cũng tốt, đời thứ hai cũng thế, đời thứ ba, bốn, chỉ cần được Man Tộc đại địa thừa nhận, chỉ cần có lòng của tộc nhân Man Tộc, vậy thì kẻ đó có tư cách đi con đường này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh luôn nhìn pho tượng Liệt Sơn Tu. Mãi đến đêm qua đi, bầu trời lại sáng ngời, Tô Minh đứng bên cạnh pho tượng Liệt Sơn Tu, cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hành động của hắn giống y như pho tượng Liệt Sơn Tu, dù hắn không cao to như y, nhưng hắn đứng đó, vẫn có loại cảm giác trời đất bị giẫm dưới chân.
Tô Minh cứ nhìn lên trời, yên lặng nhìn.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Trên sơn mạch dần có từng bóng người lặng lẽ đến. Người đến thứ nhất là người Tô Minh từng thấy trong màn sáng, ông lão ngồi khoanh chân trên đầu bạch tuộc khổng lồ, đó là Vũ lão trong Phong, Vũ, Lôi, Vụ.
Bộ dạng già nua của lão rất giống với Phong lão. Lão bình tĩnh đến, yên lặng ngồi cạnh Phong lão. Hai người không nói câu nào, ngồi đó như đang chờ Tô Minh làm ra lựa chọn.
Thời gian trôi qua, sau lưng họ xuất hiện rất nhiều bóng người, đều là người già, là hạng đức cao vọng trọng trong Liệt Sơn gia tộc. Bình thường họ rất ít đi ra ngoài nhưng bây giờ đều tới đây, phức tạp nhìn bóng lưng Tô Minh, lựa chọn khoanh chân ngồi, chờ đợi.
Nửa tháng sau, có gần trăm người đang chờ, ánh mắt họ tập trung vào người Tô Minh, nhưng hắn không hề phát hiện. Tô Minh nhìn bầu trời, hắn suy nghĩ là năm đó Liệt Sơn Tu trông thấy cái gì?
Liên tục nhìn nửa tháng, Tô Minh thấy mặt trời mọc và lặn hơn mười lần, nhưng hắn không có đáp án. Mãi đến qua nửa tháng, Tô Minh nhìn bầu trời, hoảng hốt chợt hiểu ra.
Trên bầu trời không có cái gì, năm đó Liệt Sơn Tu nhìn không phải trời mà là… Y, là lòng đang do dự, suy tư một việc.
- Cuộc chiến Man Thần…
Tô Minh khẽ nói.
- Nhưng ta không muốn đấu.
Tô Minh nhìn bầu trời.
- Nếu không tranh đấu, nếu hai ngàn năm sau ngươi không trở về, vậy tất cả nơi đây đều để lại cho ta. Đây là lựa chọn mà ngươi cho ta biết sao? Nhưng sao ta cảm thấy tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước? Tất cả không phải là lựa chọn thật sự của ngươi, lựa chọn cuối cùng là khiến ta đi đấu với ngươi.
Tô Minh thở dài, từ từ cúi đầu xuống, xoay người, ánh mắt rơi vào gần trăm tộc nhân Man Tộc đứng ngoài mấy trăm trượng.
Tô Minh nhìn họ, bọn họ cũng đang nhìn hắn.
Hai bên đều im lặng.
- Nói cho ta, man chủng số ba là ai?
Tô Minh chậm rãi nói.
- Thần Nguyên tinh hải, Đoạt Thiên Tộc, hai mươi ngàn năm trước thiên tài một đời.
Đáp lời Tô Minh là Phong lão.
- Số hai là ai?
Tô Minh hỏi.
- Trong thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới, một tu sĩ đến từ Đạo Thần chân giới.
Vũ lão khàn khàn nói, đây là lần đầu tiên lão mở miệng, thanh âm đi qua đâu như có hơi nước lan tràn.
- Số một, là ai?
Tô Minh im lặng không bao lâu sau lạnh nhạt hỏi.
Lời thốt ra, Phong lão và Vũ lão cùng nhìn vào Tô Minh, nhưng hắn đứng bên cạnh pho tượng Liệt Sơn Tu, vậy là khiến ánh mắt không biết có phải trùng hợp cũng bao trùm pho tượng Liệt Sơn Tu.