- Khang Cửu huynh, Ngọc mỗ lại đến quấy rầy, trên đường có chút chuyện nên tới chậm, hi vọng Khang Cửu huynh đừng để bụng.
Ngọc Trần Hải cười ha hả, chắp tay đi về phía gã đàn ông.
- Không sao không sao, Trần Hải huynh có thể đến chỗ này thì tệ xá sáng hẳn lên. Vị này là?
Người đàn ông cười rất hào sảng, nhìn như thô kệch nhưng sự thật là tâm tư cẩn thận như kim châm, chuyển đề tài nhìn về phía Tô Minh.
Khi thấy Tô Minh, gã biểu tình như thường nhưng lòng thầm cảnh giác. Từ vị trí của đám Tô Minh thì gã lập tức đoán ra những người Ngọc gia rõ ràng là lấy hắn dẫn đầu.
Ngọc Nhu che mặt đứng bên cạnh Tô Minh càng khiến gã đàn ông tò mò thân phận của Tô Minh.
- Vị tiền bối này là khách khanh của Ngọc gia ta. Khang Cửu huynh cũng biết đấy, mấy ngày nữa Ngọc mỗ sẽ lần đầu tiên chủ trì đấu giá gia tộc, cho nên cùng Tô tiền bối tới nơi này quan sát một chút. Nếu có vật phẩm nào thấy vừa mắt thì xin Khang Cửu huynh giúp đỡ cho.
Ngọc Trần Hải cười nói.
- Không ngờ là khách khanh của Ngọc gia, vãn bối là Liệt Sơn Khang Cửu, bái kiến Tô tiền bối.
Gã đàn ông lập tức nghiêm sắc mặt, lùi hai bước, chắp tay, cúi đầu trước Tô Minh, biểu tình rất chân thành.
Tô Minh nhìn gã đàn ông trước mắt, thân hình vạm vỡ của gã có lẽ ở trong mắt người khác rất hơi kỳ lạ, nhưng Tô Minh nhìn qua lại thấy quen thuộc, đây là thân hình người Man Tộc, đây là người có huyết mạch Man Tộc.
- Vượt qua Man Hồn kỳ.
Tô Minh liếc mắt liền nhận ra tu vi của gã đàn ông này là Vị Giới trung kỳ, nhưng tu luyện không phải công pháp của tu sĩ mà là thuật pháp Man Tộc tràn ngập cảm giác khí huyết bàng bạc. Tô Minh thậm chí từ người gã đàn ông thấy hơn chín trăm sợi máu ẩn náu, còn có man văn ẩn người ngoài không thấy ra, nhưng ở trong mắt hắn thì rất rõ ràng.
- Lấy lửa làm văn.
Tô Minh thu lại tầm mắt, thầm nhủ.
Dù Tô Minh không lên tiếng nhưng mới nãy ánh mắt nhìn sang khiến Liệt Sơn Khang Cửu tinh thần chấn động mãnh liệt, biến sắc, trong mắt có kinh hoàng. Lúc nãy Tô Minh nhìn chằm chằm khiến Liệt Sơn Khang Cửu có cảm giác toàn thân bị lột sạch, từ trong ra ngoài tất cả bí ẩn đều bị đối phương phát hiện.
Điều này chưa khiến Liệt Sơn Khang Cửu sợ nhất, khiến gã không dám tin là ánh mắt Tô Minh làm sợi máu của gã không thể khống chế muốn vươn ra khỏi người. Còn có man văn bị Liệt Sơn Khang Cửu che giấu, có dấu hiệu lộ ra ngoài.
Càng vì ánh mắt của Tô Minh, Liệt Sơn Khang Cửu có cảm giác ngừng thở, người run rẩy, có cảm giác huyết mạch sôi trào, muốn đi bái lạy. Loại cảm giác mãnh liệt này cả đời gã chỉ cảm nhận một lần, bây giờ là lần thứ hai!
Lần đầu tiên có cảm giác như vậy là năm đó Liệt Sơn Khang Cửu nhìn thấy lão tổ, bị lão tổ liếc mắt thì tinh thần rung động.
- Ngươi rất khá.
Tô Minh bình tĩnh nói.
Tô Minh không cố ý làm gì nhưng lời nói tự nhiên hình thành uy nghiêm và tang thương, như là trưởng bối thấy vãn bối có thành tựu thì nói giọng điệu đó.
Hắn, dù sao cũng là Man Thần! Là thần linh của toàn Man Tộc.
Liệt Sơn Khang Cửu theo bản năng cúi đầu, biểu tình không tự chủ được lộ ra cung kính, nhưng gã rất nhanh phản ứng lại, lòng chấn động mãnh liệt, không dám nhìn mắt Tô Minh.
- Đi thôi, đi xem phòng đấu giá của đời thứ nhất.
Tô Minh mỉm cười, rất vui vẻ đi về phía trước.
Ngọc Trần Hải, Liệt Sơn Khang Cửu không hiểu ‘đời thứ nhất’ trong lời của Tô Minh là sao, nhưng theo bản năng đi theo sau hắn, đặc biệt là Liệt Sơn Khang Cửu, gã nhìn Tô Minh thì kính sợ, một đường khách sáo chỉ dẫn phương hướng.
- Phòng đấu giá của Liệt Sơn gia tộc có đại sảnh vòng tròn, ở đây cũng có các phòng riêng của mỗi gia tộc. Chỗ này là các phòng của Ngọc gia.
Không lâu sau Liệt Sơn Khang Cửu dẫn đám Tô Minh đi tới một loạt căn phòng, cung kính nói.
Tô Minh không nhìn các phòng của Ngọc gia mà nhìn về phía xa.
- Đổi tới đó.
Liệt Sơn Khang Cửu nhìn theo ánh mắt của Tô Minh, biểu tình lộ vẻ khó xử.
- Tô tiền bối, chỗ đó là phòng của Liệt Sơn gia tộc ta không mở ra cho người bên ngoài, cái này…
- Có thể không?
Tô Minh ngoái đầu, lạnh lùng liếc Liệt Sơn Khang Cửu.
Liệt Sơn Khang Cửu theo bản năng cúi đầu, im lặng không lâu sau cười khổ gật đầu. Trong lòng Liệt Sơn Khang Cửu dao động mãnh liệt, bởi vì gã phát hiện khi Tô Minh hỏi ba chữ ‘có thể không’ thì gã có cảm giác không thể từ chối, dường như là áp chế đến từ huyết mạch, thậm chí là linh hồn, khiến gã ở trước mặt hắn không thoải mái, tự nhiên như dĩ vãng.
Đó là một loại cẩn trọng, uy nghiêm, không liên quan đến tu vi. Bởi vì Liệt Sơn Khang Cửu là một trong số người phụ trách phòng đấu giá này của gia tộc, gã từng tiếp đãi lão quái Kiếp Dương, dù có căng thẳng nhưng không giống cái loại hoàn toàn bị áp chế này. Sâu trong lòng, trong huyết mạch, trong linh hồn Liệt Sơn Khang Cửu theo bản năng muốn nghe theo, không thể chống đối.
- Hắn… Hắn là ai?
Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng Liệt Sơn Khang Cửu.
Sau khi Liệt Sơn Khang Cửu gật đầu nhìn Tô Minh đi về phía căn phòng hắn lựa chọn, Ngọc Trần Hải vội tiến lên đẩy cửa. Đó là một căn phòng rất lớn, trang trí tuy đơn giản nhưng có đại khí, đặc biệt là vách tường trong phòng hư ảo, có thể thấy bên ngoài tiếng người ồn ào, có đại sảnh ngàn người. Chính giữa là một bình đài, bên trên có một tu sĩ khoảng bốn mươi tuổi cười tủm tỉm giới thiệu vật đấu giá tiếp theo cho mọi người.
Tô Minh đứng bên tường ảo, nhìn bên ngoài náo nhiệt, lặng im không nói. Lý do Tô Minh chọn gian phòng này vì lúc trước hắn ở bên ngoài kiến túc vòng tròn bản đồ Man Tộc thì chỗ này là vị trí Đệ Cửu Phong.
Liệt Sơn Khang Cửu e ngại liếc bóng lưng Tô Minh, chắp tay với Ngọc Trần Hải rồi rời đi. Sau khi Liệt Sơn Khang Cửu đi, biểu tình lập tức biến đổi, nhanh chóng chạy tới chỗ tộc nhân Liệt Sơn gia tộc ở.
- Thanh niên họ Tô này rất quái dị, phải mau báo chuyện này lên tông tộc, người này… Sâu không lường được, không ngờ suýt làm thân phận Man Tộc của ta bị lộ!
Sau khi Liệt Sơn Khang Cửu rời đi, trong gian phòng Tô Minh ở, Ngọc Trần Hải cung kính đứng một bên, ánh mắt nhìn hắn càng tăng sự kính sợ. Ngọc Trần Hải đương nhiên nhìn thấy Liệt Sơn Khang Cửu biến đổi, tất cả đều là Tô Minh ảnh hưởng, khiến Ngọc Trần Hải nổi lên nhiều suy đoán.
Ngọc Nhu vẫn là bộ dạng trang nhã, đứng cạnh Tô Minh nhìn phòng đấu giá náo nhiệt, không nói tiếng nào.
Hạc Trọc Lông thì hoàn toàn phớt lờ đám Tô Minh, nó nhìn chằm chằm con chó màu vàng, bộ dạng hứng thú dạt dào.
Sau khi con chó đi vào phòng thì lắc mạnh người, nước văng khắp nơi. Không biết tại sao Hạc Trọc Lông thấy cảnh đó thì cảm thấy rất là uy vũ.
Chờ con chó lắc người xong, Hạc Trọc Lông liền biến thành một con chó màu đen, cũng bắt chước lắc người.
Trong phòng đấu giá, sau khi tiến hành đến một nửa, không khí đang sục sôi. Mấy ngàn người tuy không nhiều, chỉ là đấu giá loại nhỏ nhưng nhìn thì gần như là biển người.
- Ta không nói nhiều nữa, các vị đạo hữu, vật đấu giá này là ba khối Thương Tùng Mộc, giá thấp nhất một trăm ngàn linh thạch!
Trên bình đài phòng đấu giá, người đàn ông trung niên mỉm cười vung tay áo, lập tức không khí sau lưng gã vặn vẹo, bên trong có ba cô gái đi ra. Ba cô gái này khá là xinh đẹp, mỗi người tay nâng một cái khay màu lam, bên trên đặt ba khối gỗ màu trắng thô cỡ ngón tay. Từng đợt hơi thở tang thương phát ra từ ba khúc gỗ, rất đậm đặc nhưng không có chút cảm giác mục nát, ngược lại tồn tại sức sống dào dạt.
- Một trăm ba mươi ngàn!
- Một trăm bảy mươi ngàn!
- Hai trăm ngàn, lão phu nhất định phải có được ba khối Thương Tùng Mộc này!
- Chưa chắc đâu, Thương Tùng Mộc có thể khiến phụ nữ bảo trì dung mạo ba trăm năm, loại bảo vật này Hứa mỗ có chỗ cần dùng, ta ra ba trăm ngàn!
Tiếng đấu giá liên tiếp.
- Chỉ có phòng đấu giá của Liệt Sơn gia tộc mới có thể lấy ra Thương Tùng Mộc trong đấu giá hội loại nhỏ. Gần như Thương Tùng Mộc trong toàn Hắc Mặc Tinh có hơn phân nửa đấu giá ở Liệt Sơn gia tộc.
Ngọc Trần Hải ở một bên khẽ nói.
- Khúc gỗ này có tác dụng gì?
Tô Minh lạnh lùng hỏi.
- Tô tiền bối, khúc gỗ này không có công dụng đặc biệt gì, chỉ là khiến khuôn mặt con gái đẹp hơn.
Ngọc Trần Hải vội đáp.
- Thương Tùng Mộc tẩm bổ dung nhan, luyện hóa, hấp thu lực năm tháng bên trong nó, dung nhập vào pháp khí tẩm bổ khí hồn, dung vào người khiến thân hình dạt dào sức sống nhưng không có tác dụng trị thương. Nếu có nhiều Thương Tùng Mộc thì có thể luyện ra túc độc, độc này khiến người ta già đi, không thể giải.
Ngọc Nhu bình tĩnh nói.
Ngọc Nhu thốt lời khiến Ngọc Trần Hải ngẩn ra, gã chưa từng nghe nói Thương Tùng Mộc có tác dụng này, về túc độc thì gã có nghe nói, đó là loại độc tố cực kỳ khủng bố, nhưng không ngờ là luyện hóa từ Thương Tùng Mộc.
Trong khi Ngọc Nhu thốt lời thì ba khối Thương Tùng Mộc bị người ta dùng giá cao mua đi. Trong phòng đấu giá, tộc nhân Liệt Sơn gia tộc chủ trì lần đấu giá này lên tiếng.
- Thiên địa có kỳ, có thể sinh dị vật. Trong lần đấu giá hội này của Liệt Sơn gia tộc ta có một người bí ẩn ủy thác bán một vật đấu giá lấy được từ trong Thần Nguyên tinh hải, trong một khu vực gần như không tu sĩ nào có thể xâm nhập, một dị vật độc nhất vô nhị trong thiên địa! Vật này vốn không nên đấu giá tại đây mà nên xuất hiện ở đấu giá hội cỡ lớn của Liệt Sơn gia tộc ta, nhưng do người bí ẩn sốt ruột nên mới xuất hiện tại đây. Ta không nói nhiều nữa, vật này giá một triệu linh thạch!
Khi tiếng nói vang vọng, trong phòng đấu giá lặng ngắt như tờ, chỉ thấy sau lưng tộc nhân Liệt Sơn gia tộc chủ trì đấu giá có một ông lão bước ra từ không khí.
Ông lão xương khớp rất thô to, lão đi ra khiến mặt đất như chấn động. Ông lão mặt không biểu tình, sau khi xuất hiện liền vung tay áo, phút chốc trước người lão xuất hiện một pho tượng cao ba trượng. Pho tượng kia có hai cái đầu, một khóc một cười, trông rất cổ xưa.
Ở mặt trên không có sức sống, hiển nhiên là vật chết, xem bộ dạng dường như ở giữa hư ảo và chân thật, mơ hồ.
Tô Minh con ngươi co rút.