Biển rộng mênh mông, cổ thụ bên cạnh, xanh đậm như xưa.
Sóng vỗ dạt dào, mây nước hững hờ, chân trời xa xăm…
Cổ thụ thương, bóng người tang, năm tháng ai ở phía trước?
Có lẽ có người, là thanh niên dưới cây giờ phút này mang theo mỉm cười ấm áp, nhìn Tô Minh đi tới.
Có lẽ, là Tô Minh đang nhìn người dưới cây, dần dần đi tới gần, giống như bước từng bước một đi về kỷ nguyên viễn cổ, mỗi một bước là xuyên qua vô số kỷ, trở về quá khứ, trở về thời điểm đã từng là bao la mờ mịt… Phảng phất trời bất động, thế giới như dừng lại, tất cả… Chỉ vì Tô Minh cùng người ở dưới cây.
Như là đêm tối cùng ban ngày, không nhìn thấy đối phương, chỉ có lúc hoàng hôn cùng sáng sớm mới có thể mơ hồ chứng kiến thân ảnh đối phương, nhưng rất mơ hồ, như đêm tối không nhìn thấy buổi trưa, như ban ngày không nhìn thấy bóng tối lúc nửa đêm.
Có thể có lẽ có một ngày như vậy, đêm tối cùng ban ngày gặp nhau, như giờ khắc này, như lúc này thanh niên dưới cây gặp Tô Minh.
Tô Minh nhìn thanh niên, thanh niên cũng nhìn Tô Minh, hai người hai mắt nhìn nhau, Tô Minh nhìn thấy vô tận tang thương, ở sâu trong tang thương kia tồn tại vẻ mệt mỏi.
Vẻ mệt mỏi kia tựa như là một sinh mạng sống quá lâu quá lâu, nên tự nhiên sinh ra mệt mỏi, người này không muốn che giấu, cũng không cần che giấu, đem cả đời đều bao hàm ở bên trong cái nhìn kia. Nếu như ngươi hiểu, ngươi sẽ nhìn thấy. Nếu như ngươi không hiểu… Ngươi sẽ không nhìn thấy.
Như Vũ Huyên lúc này, nàng không nhìn thấy thanh niên dưới cây, Mặc Tang cũng vậy, thần sắc của hắn nhìn như thường, nhưng tinh thần của hắn trong một cái chớp mắt này, mãnh liệt chấn động, hắn không nhìn thấy thanh niên, nhưng nhìn thấy bên cạnh cái bóng dưới mặt biển của cổ thụ, xuất hiện hai cái bóng thật dài.
- Hiểu không?
Hồi lâu sau, thanh niên dưới cây dáng tươi cười vẫn không tiêu tan, ôn hòa mở miệng, trong thanh âm không có chút lăng lệ ác liệt nào mà vô cùng nhu hòa như là bằng hữu, như là thân nhân, như là trưởng bối.
Đây là một câu hỏi, dưới tình huống này người bình thường sẽ trả lời là không hiểu, hoặc là hiểu, một trong hai đáp án.
Nhưng trả lời không hiểu, tất bị ý chí của thanh niên dưới cây thao túng, trả lời hiểu, đồng dạng cũng không thể nhận ra là ý chí của mình và ý chí của thanh niên dưới cây hòa thành một thể.
Một câu hỏi, một thần thông, sát cơ từ không có bỗng xuất hiện, sát cơ này không dễ dàng phát giác, ẩn giấu trong nụ cười ôn hòa kia, Tam Hoang này thâm sâu khôn lường.
- Ngươi thì sao?
Tô Minh trầm mặc, nửa ngày sau, trên mặt đồng dạng lộ ra nụ cười, nhàn nhạt mở miệng, thanh âm này không có cung kính, cũng không ôn hòa, càng không có tôn kính, chỉ có một loại ngang hàng, rất nhạt, nhưng rất thực.
Một câu hỏi lại, không trả lời hiểu hay không hiểu, nhưng như vậy lại làm cho thanh niên dưới cây kia hai mắt lần thứ nhất lộ ra vẻ tán thưởng, hắn tán thưởng việc Tô Minh không trốn tránh, mà đáp lời mình, có thể không bị ý chí của mình thao túng, mà còn dám hỏi lại.
Một câu hỏi lại đơn giản, có lẽ người bên ngoài nhìn không ra quá nhiều thâm ý, nhưng ở cái nhìn của thanh niên dưới cây, câu hỏi lại này, có lẽ cũng chỉ có Tô Minh mới có thể nói ra như thế.
Nhìn như bình thường, nhưng tuyệt không tầm thường! Nhìn như phảng phất có rất nhiều người có thể làm được, nhưng… Chính thức dưới hoàn cảnh như vậy, có lẽ cũng chỉ có thể bất giác, bị lời nói của người khác dẫn đạo, đây cũng là do thanh niên dưới cây tận lực làm.
- Ngươi không hiểu.
Thanh niên dưới cây như trước vẫn tươi cười, nhìn qua Tô Minh, mỉm cười lắc đầu, thần sắc ấm áp.
Tô Minh nhìn qua thanh niên dưới cây, không nói gì, mà nhìn về mặt trời phía xa, ánh chiều tà dần dần yếu ớt, giống như toàn bộ mặt trời bị biển rộng thôn phệ, hình ảnh này, làm cho người ta xem sẽ có cảm xúc, nhất định chăm chú theo dõi.
- Khi mặt trời lặn xuống, thiên địa sẽ trở thành màu đen, ngươi không hiểu đêm đen, cũng sẽ không hiểu ở trong đêm tối kia, vì sao chúng sinh sẽ nhắm mắt lại.
- Ngươi cũng không hiểu, vì sao khi mặt trời nhô lên, vì sao chúng sinh lại mở mắt ra.
- Cho nên, ngươi cũng không hiểu vẻ sáng chói dưới hạo kiếp, cho nên ngươi… Sợ hãi, nhưng ngươi càng sợ hãi, ngươi lại càng muốn tận mắt thấy… Thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, kể cả ngươi, trong đêm tối… Rốt cục có thể mở được mắt ra nhìn hay không.
Thanh âm thanh niên dưới cây nhu hòa, nếu như có ngoại nhân ở đây, có lẽ sẽ nghe không hiểu, nhưng Tô Minh thì có thể nghe hiểu.
- Tất cả đã nhất định, như nhất định ta sẽ tới đây, ở chỗ này nhìn thấy ngươi.
Thanh niên dưới cây nhìn thật sâu Tô Minh.
Tô Minh nở nụ cười, hắn nhìn thanh niên trước mắt, dáng tươi cười bình tĩnh, nhàn nhạt như nước.
- Có lẽ, nhất định ta và ngươi phải gặp nhau ở chỗ này, nhất định gặp nhau lúc mặt trời lặn… Nhưng nếu như ta đuổi theo mặt trời, thì ngươi nói xem… Mặt trời trong mắt ta là sẽ lặn xuống chân trời rồi biến mất hay là vĩnh viễn không biến mất?
Nghe Tô Minh nói xong, hai mắt thanh niên kia lần nữa ngưng tụ.
- Nếu nó biến mất, thì là bởi vì ta tốc độ không đủ hay là trong mệnh chú định mặt trời này nhất định phải biến mất? Nếu nó không biến mất còn ta thì cứ mãi đuổi theo, ngươi nói xem… Mặt trời này sẽ là mặt trời lặn trong tối nay, hay là… Mặt trời mọc vào ngày mai?
- Trong quá trình ta đuổi theo, ngươi nói bầu trời này là màu đen hay là màu trắng?
Tô Minh liên tiếp hỏi bốn câu hỏi, làm cho thanh niên dưới cây hai mắt nhíu lại bốn lần.
Bọn họ nói chuyện với nhau, tuy không có sát cơ, nhưng lại là một hồi đấu tranh về ý chí.
- Cho nên, không phải ta không hiểu, mà là ngươi… Không hiểu… Khoảnh khắc khi ta nhìn thấy cái cây này, ta liền biết, khi ngươi cho rằng ngươi là ngươi, ngươi… Không phải ngươi. Khi ngươi cho rằng ngươi không phải ngươi, ngươi mới là ngươi.
Tô Minh nhìn thanh niên dưới cây, chậm rãi nói.
Thanh niên dưới cây trầm mặc, một lát sau than nhẹ một tiếng.
- Sự xuất hiện của ngươi, hoàn toàn chính xác vượt quá dự liệu của ta, ngủ say quá lâu, sẽ làm cho người ta quên mất rất nhiều chuyện… Ngươi xác định, muốn cùng nó hợp tác, đối phó với ta sao.
Thanh niên nhìn Tô Minh, thanh âm trước sau như một, ôn hòa, nhưng nụ cười trên mặt đã dần tiêu tán.
Tô Minh trầm mặc.
- Đường đi của ngươi, không giống ta…
Tô Minh nhẹ giọng nói.
- Không cùng đường, nhưng chỉ cần có đường, như vậy tất cả đường cuối cùng cũng gặp nhau cùng một chỗ, trở thành… Đạo.
Thanh niên nhàn nhạt mở miệng.
- Thiên địa bất nhân, hạo kiếp chúng sinh không thể tránh khỏi, nếu như thế, hủy thiên diệt địa cũng là chuyện phải làm, nếu ngươi là ta thì cũng sẽ làm như vậy.
Thanh niên dưới cây vung tay lên, lập tức toàn bộ Minh Hoàng chân giới, bầu trời tối sầm lại, hết thảy tất cả đều bất động, trên bầu trời xuất hiện một cái vòng xoáy, chỉ có hai người Tô Minh cùng thanh niên này có thể chứng kiến, kẻ bên cạnh không có ai phát giác.
Cái vòng xoáy này vô thanh vô tức chuyển động, trong đó mơ hồ có tia chớp bay múa, những tia chớp này giao thoa va chạm, mỗi một lần điện quang hình thành tia lửa, giống như ẩn chứa quy tắc thiên địa, theo điện quang tia lửa liên tiếp, phảng phất ở bên trong vòng xoáy, nở rộ một đóa hoa tràn đầy thịnh thế.
Tô Minh ngẩng đầu, nhìn từng tia lửa bên trong vòng xoáy, khi ánh mắt của hắn ngưng tụ tại một cái trong đó, hắn nhìn thấy một cái kỷ nguyên sinh diệt, thấy chúng sinh tử vong, thấy mọi người không cam lòng gào rú, còn có oán khí cùng phẫn nộ đối với thiên địa này, từng cái tia lửa thình lình chính là một kỷ nguyên!
- Ngươi thấy đấy, mỗi một hạo kiếp kỷ trước chúng sinh đều tuyệt vọng giống nhau, cái này là thiên địa bất nhân, chỉ có đem thiên địa triệt để hủy diệt, mới có thể không còn hạo kiếp!
Thanh âm thanh niên dưới cây không sục sôi, từ đầu đến cuối đều là bình tĩnh nhu hòa, mặc dù là trong lời nói ẩn chứa ý sắc bén, vẫn như trước là ngôn từ nhẹ nhàng, không khiến người ta có chút phản cảm nào, mà sẽ phải lắng nghe cẩn thận, sẽ thưởng thức chân ý trong lời nói hắn.
- Trên con đường này, một mình ta đi về phía trước, đường dài cô độc, ngươi… Có muốn đi cùng ta không… Đi trên con đường này, đem thiên địa này đoạt xá, từ đó về sau không còn hạo kiếp, làm cho chúng sinh không bị trời tiêu diệt, mà có thể nắm giữ sinh mạng của mình, đây là lời thề ta phát ra ở dưới đại thụ này, đây là ý chí thủy chung không thay đổi giúp ta đoạt xá Tang Tương, hóa giới này thành Tam Hoang!
- Ta là Tam Hoang! Là chủ giới này, là ý chí bao trùm tất cả, nếu ngươi… Đi theo cước bộ của ta, cho dù hạo kiếp có hàng lâm, ta cũng có thể giúp Đạo Thần chân giới của ngươi bất diệt!
Thanh niên dưới cây nhìn Tô Minh, chậm rãi mở miệng, lúc hắn ngẩng đầu lên, một cổ uy áp khó có thể hình dung, trong chốc lát từ trên người hắn khuếch tán ra, uy áp này phảng phất là chúa tể toàn bộ thế giới, phảng phất vào lúc hắn lật tay thì bầu trời chính là đêm tối, hắn phất tay thì tinh không sẽ tan vỡ.
Hai mắt Tô Minh bỗng nhiên co rụt lại, câu nói sau cùng thanh niên dưới cây nói ra làm cho Tô Minh phải ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gã…