Đây là một song hướng truyền tống trận, liên tiếp hai nơi là có thể ra vào.
Nếu lúc trước Tô Minh bước lên thiên thạch này là trận pháp đang chuẩn bị phát động, hắn sẽ bị cưỡng bức truyền tống đến khu vực đặc định, ở đó sẽ có cường giả Ngọc gia cùng ra tay.
Mặc dù Tô Minh không nhìn ra trong thiên thạch ẩn chứa truyền tống trận, nhưng hắn từ hành động của ông lão đoán ra manh mối. Ông lão che giấu ở trong mắt Tô Minh thì quá giả. Loại che giấu này dù có chỗ kỳ dị nhưng khiến thần thức Tô Minh quét qua, không thể thấy nó tồn tại, giống như không phát hiện ra truyền tống trận.
Nhưng khi Tô Minh dùng phù văn hủy diệt mảng lớn thiên thạch thì trông như ông lão bị buộc đi ra, nhưng sự thật là nếu lão muốn bỏ chạy thật sự thì lúc trước có thể rời khỏi khu vực thiên thạch này. Nhưng ông lão không rời đi mà làm bộ như ẩn núp rồi lại ra ngoài, tất cả là vì dụ Tô Minh ra tay, hủy diệt thiên thạch hơn một chút.
Loại hủy diệt này dường như là một tín hiệu, giống như là vì đạt thành mục đích nào đó.
Nơi này là môn hộ ngoại bộ Ngọc gia, trong câu nói đầu tiên của ông lão đã vội bày tỏ thân phận, nói ra chỗ này thuộc về ai, nhìn như bình thường nhưng sự thật là lão cố ý làm vậy. Thế thì có thể đại khái đoán ra mục đích của người này là cái gì, đó là xác định Tô Minh xúc phạm Hắc Mặc Tinh, làm hành động xúc phạm Ngọc gia.
Nếu chuyện này đã xác định thì tiếp theo càng dễ giải thích hành động của ông lão. Truy sát Minh Long là ý chí cá nhân lão, coi như vì vậy tạo rắc rối cũng không liên quan đến Ngọc gia, vì đó là hành vi cá nhân. Nhưng, nếu Tô Minh hủy đi mớ thiên thạch này thì chuyện sẽ bị ông lão đổi trắng thay đen, khiến chuyện của cá nhân lão biến thành đối kháng giữa Tô Minh và gia tộc lão.
Dù sao một gia tộc cường đại đứng vững ở Hắc Mặc Tinh danh chấn toàn Thần Nguyên phế địa, ngoại bộ mỗi một truyền tống môn hộ là rất quan trọng, càng đại biểu mặt mũi, một khi bị người hủy diệt thì giống tát một bạt tai, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đáng tiếc việc này bị Tô Minh nhìn ra manh mối, hắn không có bước vào thiên thạch mà là xoay người rời đi, điều này khiến ông lão trở tay không kịp. Nếu Tô Minh rời đi, vì thiên thạch bị hủy diệt mà người gia tộc chắc chắn sẽ điều tra, gia tộc nghiêm khắc với tộc nhân chắc chắn sẽ tìm ra sơ hở, đến lúc ấy lão sẽ đối mặt trách phạt nghiêm trọng.
Dù sao tu vi đối phương kém nhất cũng đạt tới Vị Giới trung kỳ đỉnh phong, thậm chí rất có thể là Vị Giới hậu kỳ. Người như vậy nếu không cần thiết thì gia tộc sẽ không dễ dàng kết thù kết oán.
Cho nên lão dùng bản đồ làm mồi dụ, muốn lừa Tô Minh đến, không thành công thì không tiếc dùng linh thạch làm mồi. Tuy nhiên mọi thứ bị Tô Minh liếc mắt một cái như nhìn thấu lòng lão thì lão biết kế hoạch đã sai lầm.
Vậy nên ông lão lập tức thay đổi kế hoạch, nếu đối phương không đến, không thể truyền tống đến bản gia thì tuyệt đối không cho đối phương rời đi. Phải nhân lúc đối phương còn ở kêu gọi người bản gia, thế thì khi bọn họ xuất hiện tranh đấu, việc này sẽ không liên quan gì nhiều đến lão nữa.
Coi như ngày sau bị tra ra lý do, nhưng bản gia cùng đối phương đã kết thù, việc này không còn lựa chọn nào khác.
Trận pháp ầm vang tỏa ánh sáng trắng trói mắt trên thiên thạch quét qua bốn phía, chớp mắt phủ trùm. Trận pháp vận chuyển, có ba bóng người bước ra từ trận pháp.
Ba người này hai nam một nữ, trong đó một người đàn ông trung niên biểu tình âm trầm, sau lưng gã nam một nữ đều là thanh niên. Trên thân ba người đều tỏa ra dao động tu vi Vị Giới trung kỳ.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên tu vi đã đến gần Vị Giới trung kỳ đỉnh phong, loại trình độ này có thể đấu với Triệu gia lão tổ, dù rằng tu vi gã kém hơn một chút nhưng cũng đủ trở thành bá chủ một phương.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba người thì Tô Minh lập tức có ấn tượng gián tiếp với Hắc Mặc Tinh. Một Ngọc gia Hắc Mặc Tinh hiện tại Tô Minh thấy hai cường giả Vị Giới trung kỳ, năm cường giả Vị Giới sơ kỳ, tu sĩ Thiên cảnh thì vô số.
Hiển nhiên đây chỉ là một góc núi Ngọc gia.
Mặc dù không biết Ngọc gia ở Hắc Mặc Tinh có đẳng cấp gì nhưng từ một góc này Tô Minh có thể đoán ra Hắc Mặc Tinh là một viên tinh cầu cổ xưa, dù là trước khi chân giới thứ năm không bị hủy diệt nó cũng đã tồn tại, đó là một tinh cầu nhiều năm qua trước khi Tô Minh chưa đến, duy nhất mở ra trận pháp trong tinh cầu khiến sinh linh bên trong đi ra, thoát khỏi tứ đại chân giới phong ấn trấn áp, khiến tinh cầu này từ nay trở thành tinh cầu không bị tứ đại chân giới khống chế! Đây là một tinh cầu ở trong Thần Nguyên phế địa vô pháp vô thiên, ngưng tụ nhiều lão quái, tinh cầu tự do.
Ở trong Hắc Mặc Tinh cường giả vi tôn, không có tứ đại chân giới nhìn chằm chằm, không có chân vệ dám tùy tiện đến, khiến chỗ này nhìn như hỗn loạn nhưng sự thật là tinh cầu bắt mắt nhất trong Thần Nguyên phế địa.
Tại đây ngưng tụ đa phần cường giả trong Thần Nguyên phế địa, tại đây cường giả Vị Giới hậu kỳ, thậm chí là Vị Giới viên mãn, cùng với cường giả Kiếp Nguyệt, Kiếp Dương cũng rất có thể tồn tại.
Nếu so sánh Tội Nghiệt phế địa là một nhà giam thì Hắc Mặc Tinh tồn tại chính là chỗ tối nhất lao ngục, nhưng cũng là nơi duy nhất có ánh sáng.
Vị trí địa lý khiến tứ đại chân giới không thể viễn chinh thu phục tinh cầu, bởi vì chỗ bên kia của Hắc Mặc Tinh chính là nơi khiến tứ đại chân giới kiêng dè, cũng là chỗ chân chính trấn thủ, Thần Nguyên tinh hải!
Bởi vì trong Thần Nguyên tinh hải tồn tại dị tộc, những dị tộc có là năm đó chân giới thứ năm để lại, nhưng càng nhiều là dù chân giới thứ năm còn tồn tại thì nó vẫn bí ẩn, vẫn tràn ngập chấn nhiếp, dị tộc Thần Nguyên tinh hải.
Không ai biết dị tộc Thần Nguyên tinh hải đến từ đâu, cũng rất ít có người biết trong Thần Nguyên tinh hải này rốt cục có bao nhiêu dị tộc. Chỗ này dường như tự hình thành hệ thống, rất ít liên hệ với bên ngoài, nhưng thông qua cuộc nói chuyện với Xích Hỏa Hầu, Tô Minh đoán được năm đó chân giới thứ năm tồn tại trừ Kiếp Chủ, Chân Tổ truyền thuyết ra thì những tu sĩ cường đại bị cho rằng không thuộc về chân giới thứ năm đến từ ngoài tinh không, ngoài tinh không này có thể nghĩ là bên ngoài, cũng có thể cho rằng là Thần Nguyên tinh hải.
Làm chỗ trung chuyển duy nhất giữa Thần Nguyên tinh hải và Tội Nghiệt phế địa tứ đại tinh vực, Hắc Mặc Tinh muốn không bắt mắt là không thể nào.
Tô Minh còn thông qua ký ức một số người ngoài biết được Hắc Mặc Tinh nối liền Thần Nguyên tinh hải và bốn tinh vực, cho nên trở thành chỗ trung chuyển cho người mạo hiểm tiến vào Thần Nguyên tinh hải. Nhiều năm qua, rất nhiều vật phẩm, bảo vật trong Thần Nguyên tinh hải gần như tất cả đều lộ ra trên Hắc Mặc Tinh.
Thậm chí trên Hắc Mặc Tinh còn xuất hiện dị tộc, những dị tộc này có thể tùy ý ra vào Hắc Mặc Tinh, khiến Hắc Mặc Tinh trở thành điểm duy nhất giao dịch lẫn nhau.
Thế là hình thành một truyền thống làm chấn động nguyên Thần Nguyên phế địa, thậm chí chân vệ cũng thay đổi thân phận lẻn tới đây.
Truyền thống đó chính là đấu giá hội.
Phòng đấu giá lớn nhỏ trên Hắc Mặc Tinh là nơi cực kỳ long trọng, mỗi phòng đấu giá do một gia tộc quản lý. Lấy quy mô phòng đấu giá lớn nhỏ quyết định địa vị, thế lực giữa các bên gia tộc phập phồng lên xuống nhiều năm qua trong Hắc Mặc Tinh.
Bởi vì mỗi phòng đấu giá đều cần uy tín, cẩn thận nên mỗi gia tộc kinh doanh phòng đấu giá nhiều năm qua dần hình thành tộc quy của riêng mình. Những tộc quy này đa số phục vụ vì phòng đấu giá, đối với tộc nhân ngang ngược cũng có bao che và trừng phạt khác nhau.
Những ký ức lấy được về Hắc Mặc Tinh xẹt qua óc Tô Minh, hắn nhìn ba người bước ra khỏi trận pháp, biểu tình như thường.
- Ta là Ngọc Trần Hải, xin chào đạo hữu, không biết nên xưng hô ra sao?
Người đàn ông trung niên đi ra khỏi trận pháp, biểu tình âm trầm nhìn Tô Minh.
Mặc dù gã nhìn không thấu tu vi của Tô Minh, càng cảm nhận được sát khí, uy nhiếp từ người hắn nhưng gã vẫn không rung động, chắp tay hỏi.
- Tô Minh.
Tô Minh từ từ nói.
Hắn không dùng cái tên Mặc Tô, dù sao ở Thần Nguyên phế địa nó hơi nổi tiếng, hắn chưa biết gì về Hắc Mặc Tinh, không tiện quá rêu rao.
- Thì ra là Tô đạo hữu, không biết Ngọc gia ta có chỗ nào đắc tội đạo hữu?
Người đàn ông trung niên âm trầm hỏi.
Ông lão trấn thủ nơi này đứng một bên, lòng rất hồi hộp. Lão biết tộc quy của gia tộc nghiêm khắc, vốn tưởng người gia tộc đến trông thấy thiên thạch vỡ hơn phân nửa sẽ lập tức ra tay ngay, chỉ cần ra tay thì mọi chuyện đơn giản. Nhưng người gia tộc đi ra mà không vội xuống tay mà nói chuyện với đối phương.
- Không thể để họ nói chuyện!
Ông lão cắn răng, liếc cô gái Ngọc La hôn mê ở một bên, gầm lên, vọt tới bên cạnh cô, khi ngẩng đầu thì mắt đỏ rực trừng Tô Minh, giận dữ ngập trời.
- Ngươi tiêu diệt gần trăm đệ tử trong tộc, càng khiến Ngọc La sinh tử không rõ, hủy diệt hơn phân nửa thiên thạch nơi đây, muốn giết chết ta. Việc này lão phu quyết không bỏ qua, ngươi muốn chiến thì chiến đi!
Ông lão nói xong, lắc người lao về phía Tô Minh.
Ông lão hành động khiến người đàn ông trung niên nhíu mày. Gã nhìn không thấu tu vi của Tô Minh, nhưng khi gã tới đây thần thức quét xung quanh, trông thấy thiên thạch và phản ứng của ông lão, lòng có phán đoán.
Vốn gã do dự, nhưng hôm nay tộc nhân đã ra tay thì vừa lúc gã cùng theo thăm dò hư thực của Tô Minh. Mắt gã chợt sáng lên, bước chân vừa nhấc chợt khựng lại.
Gã trông thấy Tô Minh chỉ đứng đó vung tay lên, lập tức có nhiều phù văn chớp lóe xuất hiện, xoay quanh bên ngoài thân thể ông lão vọt về phía hắn, hình thành từng vòng tròn rồi mạnh co rút, giống như phong ấn bao bọc lấy ông ta, khiến thân thể lão bềnh bồng giữa không trung, mặc kệ có giãy giụa cỡ nào cũng không thể nhúc nhích mảy may.
- Phong ấn có thể khiến một cường giả Vị Giới trung kỳ không thể tránh thoát!
Mắt người đàn ông trung niên sáng ngời, nhìn chằm chằm phù văn trên người ông lão, chắp tay, cúi đầu trước Tô Minh.
- Lấy tu vi của Tô đạo hữu thì chắc chắn là tộc nhân chi nhánh tộc ta trêu chọc trước, việc này xin Tô đạo hữu thứ lỗi, Ngọc mỗ nhất định sẽ báo lên gia tộc trách phạt người này và có câu trả lời cho đạo hữu.
Lần này thì biểu tình gã không còn âm trầm, tiếng cười sang sảng chất chứa nhiệt tình.
- Không biết Tô đạo hữu đến Hắc Mặc Tinh có chỗ ở không? Nếu không chê thì đến Ngọc gia ta làm làm khách khanh cung phụng có được không?
Ngọc Trần Hải biểu tình chân thành cười hỏi.