Đệ tử tinh anh của bộ lạc Phong Quyến, hiện giờ ở trước mặt Tô Minh đã không có chút uy hiếp nào, hơn nữa Tô Minh sau khi cân nhắc kỹ một phen, rồi mới to gan lớn mật đi tìm Ô Sâm.
- Sáng mai, khi Đại Thử tiến hành cửa thứ hai, thừa dịp phần lớn tộc nhân bộ lạc Phong Quyến đem tinh lực đặt ở cửa thứ hai, ta muốn đi đổi lấy đầy đủ thảo dược.
Tô Minh nội tâm thầm nghĩ, sau đó đem thạch tệ để vào trong ngực, tuy việc này làm ngực căng phồng, nhưng cảm giác trong lòng thỏa mãn làm hắn không thèm để ý đến việc này.
Thu thập thạch tệ xong, Tô Minh lấy ra hộp gỗ, nhìn cây thảo dược bảy màu bên trong, hai mắt hắn sáng ngời, vật này còn quan trọng hơn cả thạch tệ. Hắn không nghĩ tới Ô Sâm lại có thứ này, đây là một trong hai loại thảo dược luyện chế Nam Ly Đan mà hắn chưa từng thấy.
- Nguyên lai nó gọi là Thất Diệp Thảo… Đáng tiếc còn thiếu một loại thảo dược khác nữa, nếu không nói ta sẽ có thể thử luyện chế Nam Ly Đan, không biết so với Sơn Linh Đan, nó có hiệu quả tốt hơn không.
Tô Minh quan sát một lúc, sau đó mới đem nó để vào hộp gỗ rồi để vào trong ngực. Giờ phút này ai cũng có thể nhìn ra trong ngực hắn ẩn dấu không ít đồ vật.
Việc này Tô Minh cũng rất bất đắc dĩ, đồ vật quá nhiều, mà chỉ có thể mang theo trên người.
Sửa sang xong, Tô Minh khoanh chân ngồi xuống, nhắm lại mắt, nhưng không tu luyện khí huyết mà thử tu hành man thuật Ô Huyết Trần.
Đây là loại man thuật thứ hai hắn hiện giờ có thể tu hành, nó khác Phệ Linh Thuật ở chỗ có lực sát thương rất lớn, thi triển lại không rườm rà.
Thời gian chậm rãi trôi đi, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau khi ánh mặt trời từ không trung chiếu xuống, toàn bộ Phong Quyến thành cũng dần trở nên ồn ào.
Hôm nay là ngày tiến hành cửa thứ hai của Đại Thử!
Cơ hồ ngay từ sáng sớm, các bộ lạc cư trú trong Phong Quyến thành đã lần lượt tới quảng trường, bộ lạc Ô Sơn cũng không ngoại lệ, Sơn Ngân dẫn đầu, mang theo Bắc Lăng, Lôi Thần cùng Ô Lạp đi tới nhưng không có A Công.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Minh cũng từ trong phòng đi ra. Hắn không nhìn thấy A Công xuất hiện, không biết A Công đi nơi nào, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn liền không để ý tới việc này nữa. Hắn đoán A Công hẳn đang ở cùng Man Công bộ lạc Phong Quyến.
Đi ra khỏi chỗ ở, Tô Minh không thay đổi tướng mạo. Hắn phát hiện man khí biến hóa bộ dáng mà A Công cho hắn không phải là có thể hoàn toàn biến hóa tùy ý, mà chỉ có thể duy trì bộ dáng Mặc Tô và bộ dáng trong đêm cướp đoạt nguyên huyết trong tay Ô Sâm.
Còn bộ dáng thứ ba, mặc dù là có thể biến ra, nhưng không thể biến hóa quá lâu, hiển nhiên là vật ấy cũng có cực hạn. Vì thế hắn không thay đổi tướng mạo nữa, mà lấy bộ dáng của mình hành tẩu trong Phong Quyến thành, chẳng qua hắn cũng có chuẩn bị, mua vài cái áo da thú bao bọc lấy thân hình, đem diện mạo bao phủ ở bên trong, chỉ lộ ra hai mắt.
Bộ dáng tuy có chút quái dị, nhưng trong Phong Quyến thành cũng có không ít người làm như thế, hiển nhiên đều là không muốn khi giao dịch bị người ta nhớ kỹ tướng mạo.
Hôm nay trong Phong Quyến thành, người đi đường rất ít, do phần lớn người đã đi tới quảng trường quan sát Đại Thử cửa thứ hai.
Tuy Tô Minh không quen thuộc với Phong Quyến thành cho lắm, nhưng cũng biết chỗ mấy cửa hàng.
Đặc biệt là các cửa hàng chuyên môn buôn bán thảo dược. Lúc này Tô Minh đang đứng trước một của hàng không có tên và cũng không lớn lắm, bên trong chỉ có một tộc nhân bộ lạc Phong Quyến đang lau chùi, thấy Tô Minh tiến vào, người này vội vàng chạy tới.
Không chờ người này nói chuyện, Tô Minh liền dùng thanh âm khàn khàn, chậm rãi mở miệng.
- Ta muốn La Vân Diệp, một trăm lá!
Tô Minh nói, sau đó ném một thạch tệ trắng lên bàn.
Tộc nhân bộ lạc Phong Quyến kia hai mắt lập tức sáng ngời. Khách nhân như Tô Minh hắn đã thấy nhiều rất nhiều, biết người như vậy phần lớn không muốn bị người tìm hiểu thân phận, càng không cần mình phải giới thiệu thảo dược, bọn họ thường biết bản thân cần mua gì.
Không có chút nào chần chờ, tộc nhân bộ lạc Phong Quyến kia lập tức gật đầu, xoay người đi vào trong phòng, không bao sau liền mang tới một cái túi da, đặt ở trước mặt Tô Minh.
Tô Minh cầm lấy mở ra xem qua một cái, xác định bên trong đều là La Vân Diệp, số lượng cũng khoảng một trăm lá. Kiểm tra xong, Tô Minh cầm túi da, xoay người rời khỏi cửa hàng. Cứ như vậy, trong nửa ngày này, Tô Minh liên tục đi tới mười mấy cửa hàng, từ mỗi cửa hàng mua được rất nhiều La Vân Diệp và một ít dược thảo phụ trợ khác.
Ba ngàn thạch tệ trong một thời gian ngắn liền chỉ còn lại có hơn một ngàn. Tốc độ tiêu tiền thế này làm Tô Minh rất là đau lòng, nhưng cũng chẳng có cách nào. Lần đầu tiên Tô Minh cảm giác được, việc luyện đan nếu không có đủ tiền bạc chống đỡ, sợ là rất khó hoàn thành.
- Ai… Tiền tiêu nhanh quá.
Tô Minh vẻ mặt đau khổ, trên người đeo rất nhiều túi da, mấy thứ này quá nhiều, làm hắn rất là đau đầu, nhưng không có biện pháp.
- Mua cũng đủ rồi, về chỗ ở đem đống thảo dược này cất đã, sau đó đi dạo trong thành một phen.
Tô Minh thầm nhủ, sau đó vội vàng hướng về chỗ ở đi đến.
Mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên Tô Minh ngừng lại, lông mày nhíu lại một chút, nhưng rất nhanh giãn ra, thần sắc như thường, tiếp tục đi về phía trước.
Ở hắn phía trước, có một ông lão mỏ chuột tai khỉ, lão giả này cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý, miệng lẩm bẩm, tay phải bấm đốt tính toán.
Tô Minh bình tĩnh đi tới, lúc đi ngang qua ông lão này, hắn nghe được mấy lời mà ông lão lẩm bẩm.
- Kiếm lời, lần này kiếm lớn rồi, phải cảm ơn Mặc Tô kia, nếu không ta sao có thể kiếm lời thế này, người tốt, hắn đúng là một người tốt.
Tô Minh thanh sắc bất động, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng ông lão kia bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng dáng Tô Minh một cái, ánh mắt lập loè đảo qua mớ túi da trên người Tô Minh.
- Tộc hữu, xin dừng bước.
Ông lão kia lập tức mở miệng.
Tô Minh lông mày nhăn lại, làm bộ không nghe thấy gì, chẳng những không dừng lại, mà còn bước đi nhanh hơn.
- Ai, vị tộc hữu này, xin dừng bước!
Ông lão kia vội vàng chạy tới, ngăn cản trước người Tô Minh, trên mặt mang theo vẻ tươi cười mà Tô Minh quen thuộc.
Tô Minh hai mắt hàn quang chợt lóe, không nói gì, đi vòng qua hắn.
Ông lão kia vội vàng lui lại phía sau vài bước, trên mặt tiếng cười không giảm chút nào, chạy theo nói.
- Tộc hữu, nghe ta một câu, chỉ một câu thôi! Ta thấy tộc hữu mua nhiều đồ vật như vậy, chắc hẳn là đi tới rất nhiều cửa hàng rồi, nhưng nơi này ta có một ít đồ tốt mà những cửa hàng đều có!
Tô Minh không để ý đến hắn, tiếp tục về phía trước, nhưng ông lão kia lại kiên trì đi theo bên cạnh, không ngừng líu lo như chim hót.
- Tộc hữu, đừng lạnh lùng như thế chứ, ta thực sự có đồ tốt, ngươi xem cây thảo dược này xem, tuy bộ dáng nó bình phàm, nhưng Mặc Tô ngươi biết chứ, ta nói cho ngươi biết, nhờ ăn cây thảo dược này mà Mặc Tô mới có thể ở cửa thứ nhất thanh danh hiển hách đó!
Ông lão kia vừa nói, vừa từ trong ngực lấy ra một cây dược thảo, giơ trước mặt Tô Minh.
Tô Minh bị này ông lão này làm cho đau đầu, nhức óc.
- Tộc hữu không tin sao? Hắc hắc, ngươi không tin thì thôi, bất quá ta nói với ngươi, ta còn có thứ khác, ngươi xem thảo dược này, màu sắc rực rỡ, Diệp Vọng kia đã dùng loại thảo dược này đó.
- Còn có cái này, ngươi nghe nói qua Tất Túc chứ, người này trước đây yên lặng vô danh, ngươi biết hắn vì cái gì có thể xếp hạng bốn chứ? Ta nói cho ngươi biết, chính là bởi vì…
Ngực của ông lão dường như một cái động không đáy, hắn từ trong đó lấy ra rất nhiều thảo dược, lượt lấy giới thiệu cho Tô Minh.
- Chính là bởi vì ăn thảo dược của ngươi, đúng không?
Tô Minh cắt ngang lời nói của đối phương, lạnh giọng mở miệng.