Khi Tô Minh mượn hơi thở của hòn đá trong hộp ngọc đi về quá khứ xa xôi không biết bao nhiêu kỷ nguyên trước, trong khung trời không tránh né mà đối diện thanh niên áo đen, có gan rút kiếm ra, thanh kiếm ý chí rít gào đâm tới.
Trong Nghịch Thánh trận doanh, đại điện ba vị Nghịch Thánh ngồi, Huyền Lâu Nghịch Thánh nhắm mắt, người run bần bật. Xương thú trước mặt lão vỡ vụn. Trắc tính của Huyền Lâu Nghịch Thánh dường như bị lực lượng mạnh mẽ quấy nhiễu, khiến lão muốn mở mắt ra, biểu tình thống khổ, dường như lực lượng mở đôi mắt không phải đến từ lão mà là hư vô. Trong hư vô có lực lượng nào đó khiến Huyền Lâu Nghịch Thánh không thể trắc tính ra Tô Minh. Nhưng Huyền Lâu Nghịch Thánh dù gì là một vị Nghịch Thánh có tuổi thọ dài nhất trong hai trận doanh Ám Thần, Nghịch Thánh. Huyền Lâu Nghịch Thánh có tu vi thâm sâu, kiến thức rộng rãi, không phải đại năng Bất Khả Ngôn bình thường có thể sánh bằng được.
Khi những xương thú vỡ thành tro bụi, đôi mắt Huyền Lâu Nghịch Thánh sắp bị cưỡng ép mở ra thì bỗng mi mắt khép chặt. Huyền Lâu Nghịch Thánh giơ tay phải lên, năm ngón chộp không gian, miệng phát ra một chữ.
- Đạc!
Thanh âm thốt ra, tay phải Huyền Lâu Nghịch Thánh run lên, hai Nghịch Thánh khác thấy rõ máu thịt tay phải của lão hòa tan trở thành máu loãng, lộ ra xương cốt. Nhưng cái này này chẳng có chút tạm dừng, dường như không cảm giác đau đớn, trực tiếp duỗi hướng hư vô. Khi bàn tay đụng vào hư vô, Nghịch Thánh một trăm tám mươi giới rung lên.
Cùng lúc đó, năm ngón tay phải của ông già như chộp lây vật chất gì trong không gian kéo ra ngoài, xương ngón trỏ của lão vỡ nát, sau đó là ngón thứ hai, thứ ba. Khi ba ngón tay nát vụn, một đoàn sương khói bị Huyền Lâu Nghịch Thánh kéo ra từ hư vô.
Sương khói này là một vòng xoáy, xoay tít trước mặt Huyền Lâu Nghịch Thánh, toát ra từng hơi thở viễn cổ, dường như đến từ quá khứ, khiến người chạm vào toàn thân sắp mục rữa.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán Huyền Lâu Nghịch Thánh, hai Nghịch Thánh khác ở bên cạnh lão, một nam một nữ hiện giờ nhìn chằm chằm vào mọi thứ. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ thấy Huyền Lâu Nghịch Thánh trắc tính thứ gì, nhưng là lần đầu tiên thấy lão thi triển thuật này thê thảm, kinh người như vậy.
Một lát sau, Huyền Lâu Nghịch Thánh mạnh mẽ mở mắt ra, đôi mắt tràn ngập tơ máu, những tơ máu phủ lên con ngươi, như hình thành song nhãn màu máu. Huyền Lâu Nghịch Thánh hộc máu, vòng xoáy khí trước mặt lão có dấu hiệu tan biến.
Bộ dạng của Huyền Lâu Nghịch Thánh phút chốc trở nên già nua, hộc máu xong không ngừng lại mà liên tục phun chín lần, mỗi một búng máu phun ra là lão lại trở nên yếu ớt hơn một chút. Cho đến khi búng máu thứ chín phun xong Huyền Lâu Nghịch Thánh thụt lùi vài bước, già như cái xác không biết bị chôn bao nhiêu năm trong quan tài.
Tuy già nua, tuy phun ra máu tươi, nhưng Huyền Lâu lại cười ha hả. Tiếng cười này khàn khàn, nhưng lại mang theo sự kinh hỉ, tuy suy yếu, nhưng phảng phất muốn qua tiếng cười này nói cho hai vị Nghịch Thánh khác biết… Huyền Lâu hắn tính ra thiên cơ!!
- Hạo kiếp buông xuống!!
- Tang Tương kiếp!!
- Tô Minh kiếp!!!
- Kiếp nạn này, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Kiếp nạn này, hắn không thể chạy thoát, kiếp nạn này… Đã xuất hiện. Trong hạo kiếp này, ý chí của hắn hỏng mất, ta thấy hắn… Đã chết… Ân?
Huyền Lâu chưa kịp nói xong, thì thần sắc đột nhiên biến đổi. Dưới biến đổi này, hắn còn chưa kịp làm ra bất kỳ hành động gì, thì thân thể đã run lên. Sương khói trước mặt hắn vốn đang tiêu tán, bỗng nhiên như khô mộc phùng xuân, chợt… Đình chỉ tiêu tán, sau đó nhanh chóng ngưng tụ trở lại.
- Chuyện này không có khả năng, này…
Huyền Lâu hai mắt lộ ra sự điên cuồng, đang muốn thi triển thủ đoạn thì…
Cùng lúc đó, trong Ám Thần trận doanh.
- Linh!!
Tô Minh bỗng nhiên mở hai mắt.
Viêm Bùi Thần Hoàng đang nhìn Tô Minh không chớp mắt bỗng run lên. Không chỉ gã mà tộc công bộ lạc Hùng Đồ cùng với vô số tộc nhân, hiện giờ sắc mặt cũng tái nhợt. Chớp mắt vừa rồi, bọn họ từ trên người Tô Minh cảm nhận được một hơi thở tử vong nồng đậm.
Hơi thở này mạnh mẽ đến mức, tựa có thể bao phủ toàn bộ thế giới, nhưng… khi hơi thở tràn ngập tới cực hạn, nó lại đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, cùng lúc đó, Tô Minh mở hai mắt ra.
Ý chí của hắn lại một lần nữa trở về trong cơ thể, phảng phất sự tình lúc trước chỉ là ảo giác. Nhưng ảo giác này làm Tô Minh phảng phất như trải qua một lần lột xác, trở nên khác biệt so với trước kia, người ngoài không nhìn thấy điều này, chỉ bản thân Tô Minh biết mình đã thay đổi!!
Chữ ‘Linh’ kia, chính Tô Minh cũng không hiểu tạo sao mình lại thốt ra, như là vận mệnh chú định, lấy kia hơi thở làm dẫn, xuyên qua viễn cổ năm tháng, xuyên qua quá khứ cùng hiện tại, ý chí trong quá khứ đã hỏng mất, lại một lần nữa ngưng tụ ở hiện tại, từ miệng Tô Minh phát ra, một âm tiết vĩnh cửu mênh mông.
Âm tiết này chính là linh!
Một chữ ‘Linh’, một âm tiết ‘Linh’ phảng phất ẩn chứa thâm ý chí cao vô thượng nào đó.
Từ trong mắt Tô Minh phát ra ra quang mang, trước đó tâm của hắn không tĩnh, hiện tai đã tĩnh, niệm của hắn không thuận, trong phút chốc đã thuận, thần của hắn lúc trước không yên, đảo mắt hóa thành yên!
Hết thảy đều có liên hệ với âm tiết trên, nhưng liên hệ thế nào, Tô Minh không hiểu. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, khi mình hiểu ra thì tu vi, cảnh giới của hắn có thể lại một lần nữa đề cao, có lẽ có thể đạt tới trình độ của thanh niên áo đen kia!
Đây là phương hướng. Phương hướng này khắc sâu trong lòng Tô Minh. Thanh niên kia có lẽ là nguy cơ, có lẽ là kiếp nạn của Tô Minh, nhưng bởi vì Tô Minh tìm được phương hướng rồi, bởi vì âm tiết vô tình phát ra kia làm Tô Minh như thoát thai hoán cốt, ở trong hồn hắn sinh ra một tín niệm cường đại.
Tín niệm này nếu lúc trước Tô Minh không có quyết đoán đối mặt với thanh niên áo đen kia thì hắn sẽ không có được. Chỉ có quyết đoán đối mặt, chỉ có không sợ hãi, chỉ có tâm, niệm, thần toàn bộ bình thản, mới có thể đổi lấy âm tiết hằng cổ kia, mới có thể… Làm cho một người, chân chính thoát biến.
- Ta có thể đối mặt với ngươi lần đầu tiên, vậy sẽ càng có thể đối mặt với ngươi lần thứ hai…
- Tam Hoang cũng tốt, Tang Tương cũng thế…
Tô Minh lẩm bẩm, rồi đưa mắt nhìn về bốn phía, kẻ nào tiếp xúc với ánh mắt của hắn tâm thần đều run lên, vội cúi đầu xuống.
Tô Minh vung tay, đem hộp ngọc cuối cùng thu vào trong túi trữ vật.
- Chuyện ta bảo ngươi làm hãy dùng tốc độ nhanh nhất tìm được kết quả, ngoài ra… đưa cho ta bản đồ của toàn bộ Ám Thần trận doanh.
Thanh âm Tô Minh rơi vào trong tai Viêm Bùi Thần Hoàng. Lập tức viêm Bùi không chút do dự cúi đầu vâng dạ, lúc này nội tâm hắn cực kỳ chấn động. Do tu vi của hắn cao nhất trong đám người chỗ này trừ Tô Minh, cho nên hắn có thể nhìn ra một ít manh mối người khác nhìn không thấy.
Mới vừa rồi trong một cái chớp mắt, hắn có cảm giác mãnh liệt, Tô Minh trước mắt phảng phất như đã tử vong, bị tử khí bao phủ. Tử khí kia đến từ quá khứ, kẻ nào nhìn thấy, dù chỉ liếc mắt một cái cũng sẽ đều cảm thấy bị áp lực thở không nổi.
Nhưng mọi thứ tùy theo Tô Minh phát ra chữ ‘linh’ mà đảo ngược. Như cây khô gặp mùa xuân, biến mục nát thành thần kỳ. Tình cảnh đó quanh quẩn trong đầu Viêm Bùi Thần Hoàng dấy lên sóng to, khiến Tô Minh ở trong mắt gã càng bí ẩn.
Cùng lúc đó, Viêm Bùi Thần Hoàng lấy ra một ngọc giản cung kính đưa cho Tô Minh rồi thụt lùi vài bước, chờ hắn sai bảo.
Tô Minh nhận ngọc giản, ngoái đầu nhìn về phía Viêm Bùi Thần Hoàng, giơ tay phải lên chỉ một cái. Trán Viêm Bùi Thần Hoàng xuất hiện một vòng xoáy, hồn gã bay ra dung nhập vào ngọc giản bị Tô Minh thu lại.
- Ngọc giản này dung hồn của ngươi, sau khi điều tra ra kết quả thì thầm niệm tên ta, vậy thì ta liền biết ngươi ở đâu.
Tô Minh xoay người cất bước đi về phía hư vô, khoảnh khắc biến mất khỏi giới một trăm ba mươi bảy của bộ lạc Hùng Đồ.
Hạc Trọc Lông nhanh chóng đi theo, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn Viêm Bùi Thần Hoàng. Nhưng Hạc Trọc Lông không đắc ý được bao lâu thì hình ảnh mới nãy toàn thân Tô Minh tràn ngập tử khí làm nó cảm nhận bên trong sự sợ hãi, lạnh lẽo cả đời chưa từng có.
Giờ phút này, trong Nghịch Thánh trận doanh, Huyền Lâu Nghịch Thánh giơ tay lên định bắt lấy sương mù. Tay Huyền Lâu Nghịch Thánh đã đụng vào sương mù, nhưng khi đó tay phải lão tan vỡ, người văng ngược ra, lại hộc máu. Lần này Huyền Lâu Nghịch Thánh hộc máu mang theo màu đen, dường như chịu đựng sự phản phệ nào đó. Huyền Lâu Nghịch Thánh thụt lùi, khí tuyền dung nhập vào vòng xoáy, biến mất.
Huyền Lâu Nghịch Thánh thì thào:
- Vòng xoáy khí này là mệnh của hắn, lão phu lấy mạng đổi mạng mới dẫn ra, nhưng cả đời này chỉ có thể dẫn ra một lần. Ta rõ ràng đã nhìn thấy tử kiếp của hắn, trông thấy ý chí hắn tan vỡ, chết dưới kiếp nạn. Nhưng hắn rõ ràng chết trong qua khứ thì tại sao vẫn tồn tại ở hiện tại? Vì sao? Vì sao?
Huyền Lâu Nghịch Thánh lại hộc máu, khi lão hộc máu thì nhắm mắt lại, dù không tới đứt hơi nhưng nguyên khí tổn hại nặng, chìm trong hôn mê. Lòng Tiêu Tùng, Phi Hoa Nghịch Thánh lạnh lẽo, hai người nhìn nhau, im lặng.
Chính lúc này, trong Ám Thần trận doanh, Thần Hoàng mạnh nhất của Ám Thần, Thương Tam Nô từ tĩnh tọa chợt mở mắt ra, lộ ra chiến ý cùng sát khí. Lúc Tô Minh rời khỏi giới một trăm ba mươi bảy thì lão cảm nhận được sự tồn tại của Tô Minh.
- Lão phu muốn đấu với ngươi một trận, sau cuộc chiến này tên của lão phu sẽ là Thương Tứ Nô!