Cuộc chiến tranh giữa hai đại tông môn bùng phát, rất nhiều người cảm thấy thật đột ngột, nhưng thường chiến tranh, đặc biệt là giữa tu sĩ với nhau luôn rất đột nhiên.
Phong long đen rít gào lao vào bão tuyết, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa. Nguyên con phong long tan vỡ, gió đen dạt ra ngưng tụ bên ngoài bão tuyết hóa thành một ông lão áo đen. Ông lão tay cầm một cây gậy, tu vi hùng hồn phát ra, là cường giả Đạo Linh.
- Đạo Hàn, vì đệ tử nhập môn trong vòng trăm năm, Thất Nguyệt Tông ngươi cần gì như vậy? Lão phu chỉ là nhóm đầu tiên đến. Sau ta còn có nhiều người nữa. Các ngươi không giao người thì chỉ có kết cuộc diệt tông.
Trong gió lốc hiện ra khuôn mặt Đạo Hàn lạnh nhạt nói:
- Buồn cười, chuyện diệt tông từ xưa đến nay cực kỳ hiếm thấy, các ngươi dám khơi mào đừng nói là tông môn khác ra tay hay không, coi như là hoàng tộc Cổ Táng Quốc cũng sẽ không cho phép việc này xảy ra!
Ông lão áo đen cười to bảo:
- Đạo Hàn, người tu luyện thời gian ngắn nhất trong mười ba đại trưởng lão Thất Nguyệt Tông, được coi là thiên tài, là hi vọng tương lai của Thất Nguyệt Tông, không lẽ ngươi đã quên đây là ba ngàn năm cuối cùng hoàng quyền thay đổi? Ba ngàn năm này hoàng tộc không tham gia mọi cuộc chiến tông môn!
Đạo Hàn biến sắc, ông lão áo đen lại xông về phía gió lốc. Cùng lúc đó, trong Thất Nguyệt Tông, từng khe nứt, đặc biệt là khe hở dài mây chục trượng, rừng bóng người lao nhanh ra, còn có rừng chiếc chiến xa dữ tợn xuất hiện.
Bên ngoài Thất Nguyệt Tông đã bị tu sĩ Nhất Đạo Tông bao vây kín, mười ba trưởng lão ở mười ba hướng cùng đối thủ của mình mở ra cuộc chiến sinh tử trong tiếng nổ ầm ầm. Cuộc chiến này không có đạo lý, chỉ vì tông môn.
Mắt thấy tu sĩ bên ngoài Thất Nguyệt Tông ngày càng nhiều, Đạo Hàn cười lạnh. Trận pháp tồn tại, Đạo Hàn không lo ông lão áo đen có thể công phá trong thời gian ngắn. Trong tiếng nổ, ông lào áo đen lại thụt lùi.
Đạo Hàn ở trong gió lốc lên tiếng:
- Thất nguyệt hàn, vì nghịch thương tuyết, bản viêm quý, mặt trời có bóng, hàng… Thất nguyệt chi ảnh!
Bão tuyết vang tiếng nổ điếc tai, xoay nhanh, khuếch tán ra ngoài, chớp mắt vượt qua phạm vi Thất Nguyệt Tông lan bốn phương tám hướng. Chớp mắt phủ lên phạm vi một trăm ngàn trượng Thất Nguyệt Tông, bao phủ tu sĩ Nhất Đạo Tông trong gió tuyết. Gió sắc bén. Tuyết như lưỡi dao quanh quẩn, tiếng hét thê lương văng vẳng. Sơn môn Thất Nguyệt Tông vặn vẹo. Đệ tử Thất Nguyệt Tông đã chuẩn bị trước vọt ra.
Bọn họ không e ngại gió tuyết, tốc độ không chậm hơn, thần thông cường đại hơn. Gió tuyết thủ hộ bọn họ. Cũng thương tổn người Nhất Đạo Tông rất nhiều. Đặc biệt là mười ba trưởng lão ở trong gió tuyết toàn thân phủ lên bông tuyết, trong phút chốc tăng vọt phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Ông lão áo đen biến sắc, trước mặt lão là một bóng người áo đỏ bước ra từ băng tuyết, người này chính là Đạo Hàn. Nhưng đây không phải là bổn tôn của Đạo Hàn, hiện bổn tôn đang trấn thủ trận này vận chuyển, giờ phút này xuất hiện là đạo ảnh của gã.
Mắt ông lào áo đen chợt lóe:
- Đạo ảnh!
Thân thể nhanh chóng rút lui vài bước trong gió tuyết che đi tầm mắt, mắt ông lão áo đen lộ ra sát khí. Đạo ảnh của Đạo Hàn mặt không biểu tình cất bước đi đến. Có lẽ về tu vi thì hai người ngang nhau, nhưng trong trận pháp, ông lão áo đen hoàn toàn ở vào thế yếu. Thật ra cho dù không có trận pháp, Đạo Hàn có hạt châu chí bảo thiên ngoại thiên tầng sáu, lão không thể nào chống lại được. Dù thời gian ông lão áo đen tu luyện hơn Đạo Hàn nhiều, nhưng tư chất của lão không thể sánh bằng thiên tài Đạo Hàn.
Khi cuộc chiến giữa hai đại tông môn hoàn toàn kéo màn, trên bầu trời Thất Nguyệt Tông, màn trời bị băng tuyết càn quét, trong con mắt đường nét pho tượng dường như tồn tại một thế giới khác.
Giờ phút này, trong thế giới kia có một cái hồ, nước lăn tăn gợn sóng, trên bầu trời đổ mưa. Bên bờ hồ có một cái chòi, có ba người đang đứng nhìn giọt nước rơi xuống mặt hồ, từng vòng gợn sóng tràn ra ảnh chiếu trận chiến với Thất Nguyệt Tông.
Ba người ăn mặc kiểu văn sĩ, trong đó một người vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh nói:
- Cuộc chiến này là việc đại hoàng tử giao cho, chúng ta không thể xem thường Thất Nguyệt Tông.
Một người khác cũng ăn mặc kiểu văn sĩ nhưng mày kiếm làm người đó có vẻ sắc bén:
- Nhưng không ngờ Thất Nguyệt Tông thật sự bất chấp tất cả phản kháng.
Văn sĩ cuối cùng trông gầy gò, tay cầm quạt lông chim, mỉm cười nói:
- Vốn nên là vậy, đây là cuộc tranh giành hoàng quyền, nếu Thất Nguyệt Tông không hiểu nắm lấy cơ hội mà dâng ra mới khiến người ngoài ý muốn.
Mắt gã ẩn chứa ánh sao, đầy trí tuệ.
Văn sĩ biểu tình khắc khổ nở nụ cười, chậm rãi nói:
- Nhưng Thất Nguyệt Tông quả nhiên giống như Phùng sư huynh đã đoán, triển khai Thất Nguyệt Phong Tuyết trận. Tam hoàng tử đúng là được sắp xếp không ra ngoài mà ở trong thiên ngoại thiên tầng năm.
Văn sĩ ánh mắt trí tuệ phẩy quạt, cười tủm tỉm nói:
- Chuyện này không khó, dựa theo tính cách của Đạo Hàn tiền bối không khó đoán ra. Bốn mươi năm bị chèn ép, hắn sẽ từ trong thất đại trận của Thất Nguyệt Tông chọn ra Thất Nguyệt Phong Tuyết trận. Tam hoàng tử thì chỉ cần Thất Nguyệt Tông không chắp tay đưa đi thì sẽ không để hắn lộ mặt ra.
Mắt văn sĩ mày kiếm lộ vẻ trông mong:
- Vậy có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội bắt… Tam hoàng tử trước khi đại hoàng tử đến.
Thân phận tam hoàng tử làm văn sĩ mày kiếm có sự xúc động, xúc động hóa thành kích động làm gã phát ra tu vi.
Gã có tu vi nhị trọng Đạo Thần đỉnh phong.
- Cũng được, tu vi của tam hoàng tử này dựa theo đại hoàng tử thôi diễn chắc là khoảng nhất trọng Đạo Thần, ngươi đi bắt người này cũng không sao. Giờ phút này, ta sẽ giúp ngươi trấn áp cường giả ở thiên ngoại thiên tầng năm một lúc, còn mấy đại trưởng lão Thất Nguyệt Tông thì có cường giả trong tông môn từ xa hạn chế, không đáng lo. Điều cần chú ý là vào Thất Nguyệt Phong Tuyết trận rồi thì phải làm theo lời ta dặn, có như vậy mới lẫn vào Thất Nguyệt Tông được. Nên biết hành động của ngươi là khâu mấu chốt cho chúng ta, những người đi ra ngoài đều là giúp ngươi phân tán sức chú ý của Thất Nguyệt Tông. Hơn nữa ngươi chỉ có thời gian là nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng phải bắt giữ tam hoàng tử!
Văn sĩ mày kiếm cười to bảo:
- Không cần nửa tiếng, mười năm phút là đủ rồi!
Mắt văn sĩ mày kiếm bắn ra tia sáng, cất bước đi về phía hồ ngoại giới cái chòi, biến thành cầu vồng biến mất trong một giọt mưa rơi xuống hồ, hình thành gợn sóng, xuất hiện ở Thất Nguyệt Tông.
Sau khi văn sĩ mày kiếm biến mất, hai người trong chòi, văn sĩ mặt khắc khổ nhíu mày nói:
- Tính tình của Tôn sư đệ hơi cuồng ngạo, chuyện này… Mong là đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Văn sĩ mắt đầy trí tuệ chậm rãi nói:
- Nếu không phải trận này có sơ hở tối đa chỉ chịu được lực lượng nhị trọng Đạo Thần thì ta đã không chọn Tôn sư đệ. Dù gì hắn cũng là người có tu vi nhị trọng Đạo Thần đỉnh phong. Yên tâm đi, dựa theo ta suy tính sẽ không xảy ra vấn đề, ta đã tính hết rồi!
Trong Thất Nguyệt Tông, giờ đây gió tuyết gào thét tràn ngập thiên địa, bao phủ bốn phương tám hướng. Trên bầu trời, trong gió tuyết có thêm một bông tuyết, nếu nhìn kỳ sề thấy bông tuyết bay ra khỏi mắt phải pho tượng trên trời, rơi xuống hòa cùng bông tuyết xung quanh. Bông tuyết rơi theo gió, trong gió tuyết không ngừng truyền đến chết chóc, nó rơi vào trong sơn môn Thất Nguyệt Tông.
Dường như trận pháp này chẳng có chút trở ngại với bông tuyết, mọi bình chướng bị bông tuyết xuyên thấu theo đường bay nhìn như không có quy luật nhưng dựa theo quỹ tích nào đó. Mãi khi bông tuyết rơi vào thiên ngoại thiên tầng hai, rơi vào tầng ba, tầng bốn, cuối cùng bay đến thế giới thiên ngoại thiên tầng năm.
Bông tuyết rơi xuống, hòa tan, hóa thành văn sĩ mày kiếm, gã không lập tức hành động mà nhắm mắt, bềnh bồng như đang chờ điều gì.
Khi văn sĩ mày kiếm xuất hiện ở thiên ngoại thiên tầng năm thì nơi này ầm vang, trên bầu trời xuất hiện một bàn tay vô hình. Không biết bàn tay to này xuất hiện như thế nào, ấn xuống mặt đất. Thiên địa thiên ngoại thiên tầng năm vang tiếng nổ điếc tai, áp lực khống lồ bao phủ bốn phía, khiến các tu sĩ tại thiên ngoại thiên tầng năm Tinh thần run lên, người căng cứng không thê nhúc nhích. Thế giới thiên ngoại thiên tầng năm xuất hiện từng khe nứt, tràn ngập tám hướng, phong ấn mọi khu vực. Những khe nứt tìm đến mép thiên ngoại thiên tầng năm, phong ấn. Dù cho Đạo Hàn và những người khác lập tức phát hiện ngay nhưng không thể đuổi về kịp. Dù có chạy về kịp cũng không thể trong vòng nửa tiếng phá phong ấn thiên ngoại thiên tầng năm.
Bởi vì phong ấn thiên ngoại thiên tầng năm, trấn áp tu sĩ tầng này là một người có tu vi họ không thể đối kháng được. Người này ở thiên ngoại thiên tầng bảy chậm rãi giơ lên bàn tay lúc nãy phong ấn thiên ngoại thiên tầng năm, mỉm cười nhìn mười hai đại trưởng lão Thất Nguyệt Tông biểu tình lạnh băng trước mặt mình.
- Các vị đạo hữu, nhiều năm không gặp, có khỏe không?
Trong mười hai đại trưởng lão, sư phụ của Tô Minh ở Thất Nguyệt Tông, người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xanh da trời nhìn người mặc áo trắng, khuôn mặt điển trai trông như thiếu niên trước mặt mình.
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xanh da trời chậm rãi nói:
- Sâm Mộc Đại Đạo Tôn!