Đây là lần đầu tiên Hạc Trọc Lông nói như vậy, Tô Minh nghe, lòng có chút khó chịu. Tô Minh nhìn Hạc Trọc Lông, đối với hắn thì nó không phải là thú sủng, nó là bạn bè, thậm chí sánh ngang với Lôi Thần, đại sư huynh, nhị sư huynh, Hổ Tử. Đó là loại hữu nghị như rượu lâu năm, theo năm tháng lắng động ngày càng nồng, mãi khi uống một hớp có thể say cười cả đời.
Tô Minh khẽ hỏi:
- Nàng là…
Hạc Trọc Lông thì thào:
- Hình như tên… Phi Hoa.
Hạc Trọc Lông ở đây nhìn hơn một trăm năm, không biết đối phương có phát hiện ra mình không, nó chỉ biết rất muốn nhìn mãi như vậy, rất, rất muốn. Giống như là từng có đoạn năm tháng Hạc Trọc Lông cũng từng nhìn một nữ nhân như vậy, lúc đó nó chú ý tới sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình. Dường như khi đó nó không phải là một con hạc bị trọc lông, nó có thể biến đổi cơ thể, mặc dù Hạc Trọc Lông là hình dạng thường thấy nhất, nó đã quên bản thân thật sự. Đây là một loại bi thương, đau nhói. Quên đi hình dạng ban đầu của mình, quên tại sao biến thành Hạc Trọc Lông. Hạc Trọc Lông mơ hồ nhớ nó từng không phải như vậy mà là một tu sĩ.
Tô Minh im lặng một lúc sau nhìn Hạc Trọc Lông, khẽ nói:
- Chỗ của ta có thân thể ngươi, nếu muốn thì có thể dung hợp lại, sẽ khiến ngươi nhớ lại nhiều hơn.
Hạc Trọc Lông im lặng, lúc trước nó không chọn dung hợp cùng thân thể là vì có dự cảm nếu dung hợp thì sẽ thức tỉnh ký ức, nhưng phần ký ức khác sẽ bị tán đi. Loại lựa chọn này làm Hạc Trọc Lông phân vân.
Cùng lúc đó trong lòng Hạc Trọc Lông, ở một góc bị đè nén vô số năm qua có một thanh âm thê lương rít gào. Thanh âm càng ngày càng to, như muốn ảnh hưởng tinh thần Hạc Trọc Lông.
- Hãy dung hợp thân thể tìm về ký ức của ngươi! Ngươi là Khổng Ma, là người mạnh nhất trong trời đất này, trong thế giới bươm bướm Tang Tương này, ngươi là… Khổng Ma! Thức tỉnh đi Khổng Ma, thức tỉnh chính ngươi, là Diệt Sinh lão nhân khiến cơ thể ngươi vỡ nát, là đấu với Diệt Sinh lão nhân xong ngươi mới mất đi bản thân. Thức tỉnh đi, lại tìm Diệt Sinh lão nhân đấu một trận!
Mắt Hạc Trọc Lông đầy tơ máu, gầm gừ:
- Cút đi, cút cho Hạc gia gia!
Hạc Trọc Lông đè nén thanh âm trong tinh thần ngày càng mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
- Ta không muốn trở thành Khổng Ma.
Người Hạc Trọc Lông khẽ run, nó ngoái đầu nhìn bà già ngoài nhà gỗ bên hồ nước.
Bà già ngẩng đầu lên, dường như hai ánh mắt giao nhau.
Mắt Hạc Trọc Lông chảy lệ tí tách, tan biến.
Hạc Trọc Lông vụt xoay người:
- Đi, chúng ta đi, chết tiệt, ta vẫn chưa sưa tầm được nhiều linh thạch!
Hạc Trọc Lông biến thành cầu vồng lao đi, Tô Minh yên lặng nhìn nó. Tô Minh cảm nhận được Hạc Trọc Lông bi thương, phức tạp, ngoái đầu nhìn lại bà già. Tô Minh thấy mắt bà già ngấn lệ.
Tô Minh khẽ thở dài, giơ tay phải chỉ về phía bà già ở phía xa, trán bà ta xuất hiện một vòng xoáy, bên trong có ảo ảnh Ngũ Diện Thần Thú dữ tợn lao vọt ra, biến thành cầu vồng rơi vào tay Tô Minh.
Tô Minh lắc đầu, xoay người rời đi.
Trước khi đi, Tô Minh để lại câu nói:
- Giải nguyền rủa của ngươi, hồi phục tu vi của ngươi.
Thanh âm vang vọng bên tai bà già dần hồi phục khuôn mặt thiếu nữ.
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn bên kia bờ hồ, nơi Hạc Trọc Lông thường ở trăm năm qua, cô không để ý nguyền rủa đã tan biến, không quan tâm khuôn mặt thay đổi. Trăm năm qua… Làm sao cô không biết người cô đợi chờ luôn ở đó, yên lặng nhìn cô. Dù người kia đã biến đổi hình dáng nhưng cô không quên cảm giác kia, sẽ không quên mình chờ đợi nhiều năm qua. Cô không mong chờ xa vời đối phương đi tới trước mặt mình, cách hồ làm bạn trăm năm đã làm cô rất thỏa mãn rồi.
Đây là trăm năm ấm áp nhất từ khi Phi Hoa trở thành đại năng Bất Khả Ngôn.
Thiếu nữ khẽ thở dài, cúi đầu, giơ tay phải lên, có một quyển tranh cổ mở ra trước mặt cô.
Tờ giấy đã khô vàng, có dấu vết năm tháng nhưng không thể che đậy hình ảnh một Thiếu niên đắc ý đầy sức sống đứng cạnh hai nữ nhân, nụ cười thật rạng rỡ và một chút xấu xa.
Thiếu nữ khẽ thì thầm:
- Chỉ là điêu lan tại…
Thiếu nữ nhìn Thiếu niên trong tranh, dần khép mi mắt.
Tô Minh rời đi.
Tô Minh mang theo Hạc Trọc Lông trở lại lỗ hổng Tam Hoang, bước vào, về thế giới Tam Hoang.
Tinh không quen thuộc, hơi thở quen thuộc, Đạo Thần quen thuộc.
Tất cả nơi đây đều quá quen thuộc với Tô Minh, chỗ này là nhà của hắn, Đệ Cửu Phong vẫn huy hoàng, phát triển hơn trăm năm khiến Đệ Cửu Phong trở thành kinh thiên. Kẻ xâm nhập Ám Thần, Nghịch Thánh từ nhiều năm trước bởi vì ba người áo đen biến thành Tô Minh giết chóc mà quay về giới của họ, sau đó không còn ai quay lại.
Tứ đại chân giới Tam Hoang khó được bình tĩnh, tu sĩ còn sống sót tự hồi phục lại, tứ đại chân giới đã trở lại như xưa. Nhưng có nhiều người không biết tai kiếp sắp đến, nhiều người không hiểu sau mấy trăm năm họ sẽ không còn.
Bên ngoài Thiên Hương Trận, bên ngoài Thiên Hương đã biến mất, Tô Minh đứng đó, yên lặng nhìn chốn này. Thật lâu sau Tô Minh xoay người, mang theo Hạc Trọc Lông vẫn có chút ủ rũ đi tới bên ngoài sơn môn Đệ Cửu Phong, nhìn tinh không trông rất bình tĩnh. Nơi này bình tĩnh, yên tĩnh, dường như tinh không biến thành hồ nước không gợn sóng, không thấy mặt hồ lăn tăn sóng gợn. Tô Minh đứng ở đây thật lâu.
Tô Minh nhìn Hạc Trọc Lông:
- Ta muốn gặp hai người cũ.
Hạc Trọc Lông gật đầu nhìn Đệ Cửu Phong.
Hạc Trọc Lông buồn bã nói:
- Ta nhớ Tiểu Hoàng, hẹn gặp lại ở Đệ Cửu Phong.
Hạc Trọc Lông xoay người rời đi.
Hạc Trọc Lông biến mất, Tô Minh nhìn tinh không bình tĩnh, khẽ thở dài. Tô Minh phát hiện từ khi hắn thức tỉnh khỏi cảm ngộ Đạo Vô Nhai, dường như tiếng thở dài trăm năm qua trút hết vào mấy ngày nay. Biểu tình Tô Minh phức tạp tiến tới trước, một bước đạp xuống, tinh không vặn vẹo. Khi tất cả trở lại như thường thì Tô Minh đã bước vào tinh không khác, một tinh không do ý chí Đạo Thần vặn vẹo, cách ly ra.
Khoảnh khắc Tô Minh bước vào nơi này, có ba người áo đen ở trong tinh không khoanh chân ngồi vụt ngẩng đầu.
Ba người áo đen là trong bốn sứ giả, theo lệnh của Diệt Sinh lão nhân đã sớm giáng xuống Tam Hoang. Khi Tô Minh ở tinh cầu của mục đồng, dưới cây phong thi triển thần thông, lúc đó hắn nhắm mắt nhìn như bình thường nhưng thật ra khi đó hắn đã xuất hiện tại đây, không thi triển thuật pháp kinh người gì, chỉ vặn vẹo mảnh tinh không này vây khốn ba người áo đen.
Bây giờ Tô Minh bước vào, ba người áo đen nhìn về phía hắn, đứng dậy, hắn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tô Minh xuất hiện ở trước mặt mỗi một người áo đen, bởi vì trong tinh không bị ý chí của Tô Minh vặn vẹo nhìn như ba người áo đen đứng chung một chỗ nhưng thật ra bọn họ không thấy đối phương, giống như là thế giới bị chia làm ba tầng, mỗi tầng giam giữ một người. Tô Minh đến, biến thành ba bóng người, mỗi tầng một người.
Trong tầng tinh không thứ nhất, người áo đen thân hình to lớn vạm vỡ nhìn Tô Minh xuất hiện trước mặt mình, hừ lạnh một tiêng, thanh âm chất chứa bá đạo, khi truyền ra như khiến tinh không run lên.
Tô Minh nhìn thân hình vạm vỡ, chắp tay, khẽ thở dài nói:
- Tô Minh Man Thần đời thứ bốn bái kiến Man Thần đời thứ nhất, Liệt Sơn Tu tiền bối.
Khi Tô Minh lên tiếng thì người áo đen cao to im lặng giây lát sau lấy xuống mũ trùm đầu lộ ra gương mặt anh tuấn bất phàm, khuôn mặt có tang thương, thô kệch, chính là Liệt Sơn Tu.
Liệt Sơn Tu nhìn Tô Minh, biểu tình phức tạp, nhưng lý trí của gã tỉnh táo hệt như Tố Minh lão tổ, không hề bị khống chế tinh thần.
Hai người ánh mắt giao nhau thật lâu sau Liệt Sơn Tu khàn giọng nói:
- Năm đó ngươi không nên từ chối trở thành sứ giả thứ năm.
Trong thanh âm mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ, có sự bá đạo trong tính cách của gã.
Người từng là Man Thần đời thứ nhất của Man Tộc, dẫn theo Man Tộc vùng lên, sáng tạo quốc gia Man Tộc, thậm chí từng đấu với Tiên Tộc, thành tựu bá nghiệp khoáng thế, sáng lập ra Man Thần ca.
Giờ phút này, người đàn ông đứng trước mặt Tô Minh, một câu đơn giản dường như quy tắc tinh không phải thay đổi.
- Ngươi không nên đối địch với chủ công Diệt Sinh. Ngươi không hiểu đạo của hắn, nhưng nếu ngươi thừa nhận ta là Man Thần của Man Tộc thì hãy theo ta đi gặp chủ công, ngươi sẽ hiểu đạo của hắn mới là đạo mà chúng sinh chúng ta muốn truy tìm.
Liệt Sơn Tu quay đầu nhìn hư vô, dù không thấy Đệ Cửu Phong nhưng gã mơ hồ cảm giác chỗ đó tồn tại rất nhiều huyết mạch Man Tộc.
- Chúng ta không phải là kẻ địch, đi đi, cùng ta gặp chủ công Diệt Sinh một lần.
Tô Minh nhìn Liệt Sơn Tu, từ từ hỏi:
- Đạo của hắn là gì?
Liệt Sơn Tu nhìn Tô Minh, lập tức đáp:
- Là khung trời sắp hủy diệt, là Tang Tương nhất định diệt vong, là trước khi diệt vong để lại một đường sự sống cho chúng sinh. Nếu bắt được đường sống này thì dù là Man Tộc hay tộc khác đều có thể tiếp tục tồn tại trong người một Tang Tương khác!
Tô Minh nhìn Liệt Sơn Tu, khẽ hỏi:
- Bao gồm… Dùng bộ dạng của ta, lấy tên của ta dấy lên gió tanh mưa máu trong Ám Thần, Nghịch Thánh, đó cũng là vì một đường sống sao?
Liệt Sơn Tu im lặng, ba giây sau ánh mắt kiên quyết nói:
- Đúng vậy.