Tiểu Hoàng bi thương rít, nó cực kỳ mệt mỏi, đã không còn nhiều sức lực. Nó bị hủy toàn bộ tu vi, ngàn năm nay ở trong Tội Nghiệt phế địa nó sống cực kỳ gian khổ, thậm chí có mấy lần trọng thương sắp chết.
Nếu không phải nhờ vào thân thể mạnh mẽ, nếu không phải nó là tộc nhân của Minh Long Tộc, có ý chí của lão tổ và khi Âm Thánh chân giới đày nó tới đây để lại hậu chiêu thì nó sớm đã chết rồi. Nhưng long cân ngưng tụ toàn thân khí huyết trong người nó đã bị rút ra. Nó không có long cân giống như rồng biến thành rắn, mất hết tất cả.
Hiện tại nó chỉ có thể phát huy ra tu vi Nhân cảnh, tu vi này nhờ tộc nhân âm thầm giúp đỡ mới có. Một ngàn năm nay nó giãy giụa trong thống khổ, nó từ bất khuất rơi vào tuyệt vọng.
Lần lượt bỏ chạy, lần lượt cô độc ngửa đầu rít gào, khiến lòng nó tràn ngập điên cuồng cùng thù hận, điên cuồng này không phải đối với Vũ Huyên, thù hận không phải với Man Tộc Âm Tử Chi Địa mà là Minh Hoàng chân giới, là lão tổ Minh Long Tộc của nó.
Nó rõ ràng liều chết mang Vũ Huyên trở về mà rơi vào kết cuộc như vậy, nó rõ ràng trung thành với Minh Long Tộc nhưng lại bị rút ra long cân, nó rõ ràng tự hào mình là sinh linh của Minh Hoàng chân giới nhưng lại bị chính Minh Hoàng chân giới phế bỏ tu vi.
Nó hận!
Nhưng trừ hận ra nó không còn gì khác, bởi vì tu vi của nó không đủ, tu vi Nhân cảnh ở trong Thần Nguyên phế địa ngay cả tự bảo vệ mình cũng không đủ, càng vì không còn long cân mà ngàn năm nay nó không cách nào tăng tu vi, cho dù có… Cố gắng đến đâu. Chỉ có thể ở trong Thần Nguyên phế địa, trong năm tháng tự sinh tự diệt.
Nếu không phải nó là Minh Long thì có lẽ sẽ đỡ chút, hoặc là nếu có thể biến đổi thì sẽ không có kết cuộc như hiện tại. Nhưng nó không thể thay đổi thân hình, bộ dạng Minh Long chật vật của nó ở trong Thần Nguyên phế địa là bảo vật đối với nhiều người.
Thịt của nó khiến người nuốt vào bổ dưỡng thân thể. Vảy của nó có thể chế tạo thành áo giáp, thậm chí là tế luyện thành pháp bảo. Máu của nó khô rồi có thể so với linh thạch. Nội tạng của nó là vật đại bổ với tu sĩ. Xương của nó càng quý giá hơn, có thể hóa thành pháp khí cực mạnh. Đặc biệt là não của nó có thể khiến người ăn vào cảm ngộ đạt được thuật pháp. Thậm chí hồn của nó cũng có tác dụng, có thể phong ấn trong pháp bảo trở thành khí linh.
Nó lại không có năng lực bảo vệ mình, một ngàn năm nay nó còn sống đã là kỳ tích.
Trong một ngàn năm, Tiểu Hoàng nhiều lần muốn chết, từ lúc bắt đầu sợ hãi tuyệt vọng dần chết lặng, thậm chí đến cuối cùng chết hay sống đối với nó không quan trọng. So với đau khổ sống không bằng chết giải thoát.
Nhưng nó luôn nhớ trước khi bị đày tới đây thì tộc nhân từng giúp đỡ nó, có nói với nó một câu, Thần Nguyên tinh hải tồn tại vô số dị địa, có tạo hóa biến mục nát thành thần kỳ. Còn trong Thần Nguyên phế địa nơi duy nhất có thể khiến tu vi của nó hồi phục là… Hắc Mặc Tinh!
Cho nên ngàn năm nay nó không ngừng bay đi, muốn đi tới Hắc Mặc Tinh, muốn đi tới Thần Nguyên tinh hải.
Nhưng tất cả bây giờ hóa thành bọt nước.
Tuy nhiên, sâu trong lòng nó không cam tâm, không cam tâm là dù cho năm tháng trôi qua cũng không thể mang đi chấp niệm. Nó hận Minh Hoàng chân giới, nó phải trả thù Minh Hoàng chân giới, nó phải quay về Minh Long Tộc chiến thắng Minh Long lão tổ.
Nó còn muốn… Lại nhìn tiểu chủ nhân của mình, nghe cô gọi tên mình.
Nhưng giờ đây nó biết đó là điều không thể, trước không nói nó có thể rời khỏi Thần Nguyên phế địa hay không, chỉ tính đến tu sĩ sau lưng đang truy kích thì nó đã chạy không thoát.
Sau lưng tiếng hét không ngừng truyền đến, tiếng hú hét và sát khí bắt chặt nó. Tốc độ của nó vốn không nhanh, người phía sau chân đạp bươm bướm, nó trốn không thoát được.
Ý thức của nó dần mơ hồ, cơ thể đau đớn đã không phân biệt rõ đau ở đâu, dường như toàn thân chỗ nào cũng đau. Máu tràn ngập, bên tai là tiếng tu sĩ hú hét trở thành bùa đòi mạng, đặc biệt là tiếng chuông vang vọng như mang đến cái chết.
Nó còn nhớ là ba ngày trước đi qua một thiên thạch bềnh bồng trên tinh không hơi nghỉ ngơi một chút, không hề lộ ra ác ý. Nhưng nó không ngờ thiên thạch là động phủ của một đám tu sĩ. Khi đám tu sĩ chân đạp bươm bướm xuất hiện thì nó đã định khuất nhục cầu xin để rời đi. Nhưng đổi lấy là liên tục ba ngày truy sát, nó từ ánh mắt khát vọng và hung ác của họ có thể thấy được họ nhận ra nó là một con Minh Long, họ muốn nuốt sống nó.
Trong đám tu sĩ có bốn cường giả Vị Giới, thậm chí có một người đạt tới Vị Giới trung kỳ, cho dù Tiểu Hoàng ở giai đoạn đỉnh cao cũng không đạt đến trình độ đó. Coi như nó ở Minh Hoàng chân giới cũng chỉ có tu vi Vị Giới sơ kỳ đỉnh phong, phối hợp thân thể Minh Long có thể miễn cưỡng đấu với cường giả Vị Giới trung kỳ nhưng không cách nào chiến thắng.
Nhưng cường giả Vị Giới trung kỳ kia không đích thân truy kích mà là ba cường giả Vị Giới sơ kỳ mang theo gần trăm tu sĩ triển khai truy sát ba ngày với nó.
Thật ra Tiểu Hoàng cảm giác căn bản không cần gần trăm người, tùy tiện một trong ba cường giả Vị Giới sơ kỳ đều có thể nhanh chóng giết chết nó, thậm chí trong gần trăm người có hơn phân nửa đều làm được điều này. Nhưng họ không làm vậy mà có vẻ trêu đùa, chỉ truy sát, buộc nó không ngừng bỏ chạy, không ngừng hao phí thể lực. Mãi đến giờ phút này, nó đã dầu hết đèn tắt, theo bản năng bỏ chạy, mất đi tất cả sức phản kháng.
Bên tai tiếng hú như là cười nhạo, tiếng chuông kêu như hư ảo khiến ý thức của Tiểu Hoàng càng thêm mơ hồ.
Nơi nó đi qua máu rơi rụng tinh không, đôi mắt mơ hồ tùy thời nhắm chặt, sau lưng nó tiếng rít gào đến gần. Hễ máu nó vẩy ra lập tức có gần trăm tu sĩ lập tức bay ra dùng bình ngọc hứng lấy.
- Ngọc La đại nhân, ý chí của con Minh Long này sắp tan biến, lần này săn bắn này cực kỳ thú vị.
Sau lưng Tiểu Hoàng gần trăm tu sĩ phát ra tiếng cười, đó là của thanh niên mới hứng máu, cười nói với cô gái dẫn đầu tu sĩ, cổ tay có chuông ngân.
- Loại Minh Long này ở Minh Hoàng chân giới cực kỳ quý giá, khó thấy con nào ra ngoài, càng đừng nói trong Thần Nguyên phế địa. Chắc là nó chọc phải quyền quý Minh Hoàng chân giới cho nên mới bị đày tới đây.
- Đúng vậy, tu vi của nó chỉ so được với tu sĩ Nhân cảnh, trong ba ngày nay chúng ta đã nhìn ra long cân của nó bị rút đi, tương đương với phế vật.
- Ha ha, cái này mà gọi là Minh Long gì, chẳng qua là một con rắn to thôi. Vẫn là Ngọc La đại nhân cao minh, khiến nó không ngừng bỏ chạy, để máu vận chuyển, mỗi một giọt có hiệu quả tốt hơn cả cứng rắn rút đi. Thậm chí lấy loại truy sát này buộc ý chí nó tan biến, càng tiện cho đại nhân khống chế, luyện hóa nó trở thành pháp khí phi hành, sau này chúng ta càng tiện ra ngoài hơn.
Tiếng cười vang vọng, gần trăm tu sĩ thấy Tiểu Hoàng ở đằng trước tốc độ đã chậm lại, biết nó tới cực hạn rồi.
Cô gái đi ở phía trước mọi người vẻ mặt đắc ý, cái chuông trên cổ tay rung lên, mắt chợt lóe nhìn đám tu sĩ xung quanh. Con Minh Long này do cô phát hiện, cũng là cô đề ra kế hoạch trêu đùa truy sát, bây giờ xem ra rất hữu hiệu.
- Truy đuổi thêm nửa tiếng nữa thì hồn con Minh Long này sẽ tan biến. Khi đó lấy bí thuật khiến hồn nó ngưng tụ trong người, vậy thì khi tra xét sẽ tiện hơn nhiều.
Cô gái mắt lộ hưng phấn nói.
Cô không cần long huyết, pháp khí, thứ cô để ý là ký ức của con Minh Long này. Từ khi cô sinh ra đã ở Thần Nguyên phế địa, rất hướng về tứ đại chân giới nhưng bên cạnh cô đều là người giống như cô, chưa từng rời khỏi Thần Nguyên phế địa. Cô thấy con Minh Long này chắc là bị đày đến đây, vậy thì ký ức trong hồn nó chắc chắn ẩn chứa hình ảnh bên ngoài, đây mới là chỗ làm cô tò mò.
- Thiếu chủ, không thể đùa nữa, phía trước là lãnh địa của Huyền Ý lão quái. Lão tổ từng nói không cho phép chúng ta đi vào lãnh địa của người khác.
Trong khi cô gái hưng phấn thì hai người đàn ông trung niên luôn đi theo sau cô trong đó một người lạnh nhạt nói.
Tu vi của hai người đều là Vị Giới sơ kỳ, giống như cô gái, nhưng cảm giác lại như trải qua cuộc chiến sinh tử, có sát khí tràn ngập.
Mặc dù cô gái không muốn, do dự một lúc nhưng vẫn bất đắc dĩ gật đầu, cổ tay rung, tiếng chuông ngân vang, gần trăm tu sĩ phía sau cô tăng tốc độ, vượt qua Tiểu Hoàng, bao vây nó.
- Săn bắn kết thúc, giết nó đi, nhưng hồn phải để lại cho ta!
Cô gái lạnh lùng nói, trong mắt có hưng phấn cùng tàn nhẫn.
Xung quanh vang tiếng vâng dạ, gần trăm tu sĩ ai nấy mắt lộ tham lam, Tiểu Hoàng ở trong mắt họ biến thành một bữa tiệc thịnh soạn, có thể khiến cảnh giới tu vi của họ tăng lên.
Ý chí của Tiểu Hoàng đã hoàn toàn mơ hồ, nó biết mình sắp chết, dù không cam lòng nhưng… Có thể làm sao đây?
Nó cười thảm, nhắm mắt lại. Nhưng khoảnh khắc mắt nó khép thì một thanh âm dịu dàng vang vọng trong linh hồn nó.
- Tiểu Hoàng…
Khi thanh âm này vang trong linh hồn thì người Tiểu Hoàng chấn động mạnh, chấn động cực kỳ mãnh liệt, thậm chí linh hồn nó cũng rung động theo, ý chí tan rã bỗng đông lại. Như có vô số tiếng sấm vang trong tâm hồn nó, hai chữ Tiểu Hoàng là thứ quý giá nhất sâu trong ký ức của nó. Trên đời chỉ có một người gọi nó như vậy, là một thiếu nữ tên gọi Vũ Huyên, là tiểu chủ nhân của nó. Hai chữ này đã hơn một ngàn năm nó không nghe thấy, hai chữ này như thức tỉnh ký ức của nó, khiến nó run rẩy, mắt chảy lệ. Nhưng nó biết hiện tại người gọi tên nó không phải chủ nhân nó mà là một thanh âm quen thuộc khác.
- Tiểu Hoàng…