Giây phút này Tô Minh vào khoảnh khắc Vu Công bộ lạc Bạch Ngưu và thiếu niên nam nữ tiến vào vùng cấm chế ngoài sơn mạch động phủ thì trên khuôn mặt hắn đã đeo mặt nạ đen, che giấu diện mạo.
Hắn đứng đó, áo đen nổi bật, bởi vì thân thể còn giữ lại khí lạnh, bởi vì đóng băng ngoài Hư Vô Môn khiến nơi này rất lạnh so với bên ngoài nóng bức.
Thiếu niên nam nữ hồi hộp tiến vào đây bất giác rùng minh, thở ra hơi cũng là khói trắng, ánh mắt nhìn Tô Minh ẩn chứa kính sợ. Đối với Tô Minh Nhiếp Hồn Hậu Vu, hai người có ấn tượng quá sâu. Khi ấy Tô Minh tóc đỏ đi bộ lạc Bạch Ngưu bọn họ để lại ấn tượng đủ khắc sâu trong ký ức.
- Đại nhân, chính là hai đứa trẻ này.
Vu Công bộ lạc Bạch Ngưu tiến lên mấy bước, chắp tay cúi đầu trước Tô Minh.
- Ngày mai giây phút giờ hồn chính là mở ra hồn nguyệt, Vu Thần Điện sẽ triển khai thuật pháp cổ xưa, đến khi đó cả đại lục Vu Tộc, tất cả đứa trẻ có thể chất Nhiếp Hồn đều sẽ cảm nhận lôi kéo vô hình. Dựa vào huyết mạch Nhiếp Hồn của họ kêu gọi, mượn hồn thạch làm dẫn có thể được truyền tống đi. Khi đi thì cũng cần hồn thạch.
Ông lão bộ lạc Bạch Ngưu vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra ba hòn đá trắng tinh, ba hòn đá hình tròn nhìn khá lóng lánh nhưng không trong suốt. Ba khối hồn thạch này là vật bộ lạc Bạch Ngưu truyền từ đời này là đời khác, là chuẩn bị cho tộc nhân có thể chất Nhiếp Hồn mở ra Nhiếp Hồn. Ông lão bộ lạc Bạch Ngưu cung kính đặt nó sang bên.
- Sau khi đại nhân giúp đỡ hai đứa nhỏ này hoàn thành Nhiếp Hồn rồi đưa chúng về Vu thành là được. Đại nhân thì phải một mình ra ngoài, mặc kệ lúc nào, trong Cửu Âm giới, nơi có vu tháp đều có thể dùng hồn thạch đưa trở về.
Ông lão bộ lạc Bạch Ngưu lại cúi đầu thật sâu trước Tô Minh, rồi nghiêng đầu nhìn hai thiếu niên nam nữ, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Hai ngươi nghe cho kỹ, trên đường mọi chuyện đều phải nghe theo lệnh của Nhiếp Hồn đại nhân. Nếu có gì làm trái, có ý nghĩ khác thì hãy nhớ đến bộ lạc các ngươi! Đại nhân, hai đứa trẻ này nếu như không nghe nói lời ngài, đại nhân tùy ý giết đi. Nếu không để ý bộ lạc khổ cực gian khó, người như thế chết tại Cửu Âm giới cũng tốt.
Vẻ mặt thiếu niên nam nữ lập tức trở nên cung kính, lòng căng thẳng cúi đầu vâng dạ.
- Đại nhân, xin làm ơn.
Ông lão bộ lạc Bạch Ngưu vẻ mặt phức tạp liếc thiếu niên nam nữ, cuối cùng nhìn về phía Tô Minh, nhẹ giọng nói.
- Bọn họ ở lại, ngươi rời đi.
Tô Minh từ từ nói.
Ông lão bộ lạc Bạch Ngưu lại nhìn thiếu niên nam nữ một cái, xoay mạnh người đi ra ngoài. Nhưng khi lão sắp ra khỏi phong ấn cấm chế thì môi Tô Minh mấp máy.
Ông lão khựng bước quay đầu nhìn Tô Minh.
- Vật đó đã có bao nhiêu năm không thấy người khống chế được nó, nhưng trong điển tịch bộ lạc có ghi chép, nó sẽ tự động lựa chọn chủ nhân. Tác dụng lớn nhất của nó là truy tung. Còn về lai lịch, là ta từ…
Ông lão nói, do dự một lúc từ trong ngực lấy ra khối mộc giản nhẹ nhàng đẩy về phía Tô Minh.
Mộc giản bay về phía hắn, bị cầm lấy thần thức nhìn lướt qua, gật đầu.
Ông lão cúi đầu, nhấc chân đi ra khỏi phạm vi cấm chế, song gợn quanh quẩn, bóng dáng lão biến mất. Nơi này chỉ còn lại ba người, Tô Minh, thiếu nam, thiếu nữ.
Tô Minh không thèm để ý thiếu niên nam nữ, ngồi xếp bằng trên mặt đất, cầm mộc giản cẩn thận tra xét.
Thiếu niên nam nữ bộ lạc Bạch Ngưu bộ dạng đều rất đẹp, nhưng bây giờ sợ hãi run cầm cập. Hai người nhìn nhau, ngoan ngoãn ngồi xuống cách chỗ Tô Minh không xa, im lặng như là không biết nên nói cái gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến đêm khuya, bầu trời tối đen, đêm nay không có sao. Ngay cả ánh trăng cũng núp sau mây, đôi khi lộ ra mới khiến mặt đất có ánh trăng dịu dàng.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, Tô Minh cầm mộc giản, nhắm mắt suy tư.
Hai thiếu niên nam nữ có lẽ vì ở nơi lạnh lẽo lâu không hoạt động nên thân thể có chút tê cứng, nhưng không dám đứng dậy, chỉ dùng tay xoa bóp.
Rạng sáng, bởi vì đất lạnh lẽo khiến nơi này càng băng giá. Thiếu niên nam nữ trong sợ hãi và lạnh lẽo tiêu hao nhiều tinh thần, dần buồn ngủ. Nhưng giây phút họ buồn ngủ thì trong sơn mạch truyền ra tiếng kêu quái dị.
Thanh âm đến quá đột ngột, khiến thiếu niên nam nữ bị bừng tỉnh, hồi hộp nhìn qua. Họ trông thấy một bóng đỏ rực trong đêm tối từ sơn mạch không xa xé gió lao đến. Sau khi tới gần, thiếu niên nam nữ thế mới thấy rõ đó là một con vượn lửa đỏ.
Hỏa viên gãi đầu đi vòng vòng bên cạnh Tô Minh tĩnh tọa rồi nhìn thiếu niên nam nữ, nhe răng bộ dáng hung ác, còn phun bãi nước miếng xuống đất, gầm đi về phía bọn chúng.
Thiếu niên nam nữ mặt lập tức tái nhợt, từ người hỏa viên tỏa khí thế hùng hổ khiến thân thể họ vốn lạnh giờ càng run bần bật.
Đặc biệt khi hỏa viên vọt tới thì hai thì thiếu niên hét một tiếng, nhanh chóng lùi ra sau. Bỗng nhiên bên người gã gió lốc nổi lên, hỏa viên đã tới gần, không đuổi sáng mà biểu tình lộ ra khinh thường và trêu cợt đứng cạnh thiếu nữ ngồi đó mặt tái nhợt nhưng không lùi lại, nó quay đầu liếc thiếu nữ.
Thoạt trông thiếu nữ chỉ chừng mười năm, mười sáu tuổi, mặt trắng bệch, mắt như mắt phượng, bây giờ dù hoảng sợ nhưng kiên cường nhìn hỏa viên.
Hỏa viên vọt về phía thiếu nữ há to mồm nhưng thiếu nữ vẫn ngồi yên, chỉ là mặt tái hơn một chút, không có hành động kinh hoàng quá đáng.
Dường như thấy mất vui, hỏa viên nằm xuống tại chỗ, không lâu sau ngủ say. Nhưng theo nó đến, lát sau thiếu nữ cảm thấy không lạnh vậy nữa, có khí nóng từ người con vượn này tỏa ra, khiến người lạnh lẽo dần biến ấm áp.
Đôi mắt cô sáng lên nhìn hỏa viên ngủ say như chết, không cảm giác nó hung ác. Cô vốn rất thông minh, giờ ngẫm nghĩ đã hiểu hỏa viên không có ác ý.
- Cảm ơn tiền bối.
Thiếu nữ đứng dậy nhẹ giọng nói với Tô Minh nhắm mắt tĩnh tọa ở không xa.
Dường như Tô Minh không nghe thấy, vẫn ngồi đó tĩnh tọa.
Thiếu nữ không để ý, nhẹ nhàng bước tới cạnh hỏa viên, nâng tay định sờ lông nó. Thiếu niên bỏ chạy đến phía xa bị hù phát run lập tức trợn to mắt, sốt ruột như muốn nhắc nhở cái gì nhưng sợ con vượn thức tỉnh.
Nhưng khoảnh khắc tay thiếu nữ sắp đụng với hỏa viên thì nó mạnh mẽ mở mắt ra, nhe răng gầm gừ với thiếu nữ, bộ dạng cực kỳ đáng sợ, như muốn cắn người.
Tiếng gầm gừ của hỏa viên dần yếu đi, liếc thiếu nữ một cái, đơn giản nằm xuống mặc kệ đối phương vuốt lông mình. Không lâu sau nó lộ bộ dáng thoải mái khiến thiếu nữ vui vẻ phát ra tiếng cười như chuông ngân.
- A Hổ, ngươi lại đây đi, đừng sợ, nơi này ấm áp.
Thiếu nữ nói với thiếu niên.
Thiếu niên do dự một chút, nhấc chân định đi đến thì hỏa viên ngẩng đầu nhe răng với gã. Thiếu niên chân run lên, không dám tới quá gần. Dù là vậy thì vị trí gã đứng dần không lạnh nữa, trong người cũng ấm hơn.
Thời gian một đêm cứ thế trôi qua. Thiếu nữ tựa vào hỏa viên ấm áp, ngáp dài, nằm ngủ trên người nó. Thiếu niên trong đêm thầm hâm mộ rồi lại lo âu hốt hoảng, không thể ngủ.
Lần này hỏa viên đến, dù không nhìn ra hoàn toàn tâm tính hai người nhưng cũng thấy ra được. Khi tia nắng sớm thứ nhất chiếu rọi thì Tô Minh mở mắt ra, ánh mắt quét hướng thiếu niên và thiếu nữ.
- Thiếu niên chỉ là hâm mộ chứ không ghen tị, dù nội tâm yếu đuối nhưng thấy đồng bạn làm hành động mạo hiểm thì tỏ ra sốt ruột, bản tính đơn thuần nhưng cần rèn luyện.
- Còn thiếu nữ, đứa bé này can đảm cẩn thận, có thể từ chi tiết thấy ra tại đây chỉ cần không phạm sai lầm thì tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, cũng thấy ra là mình khiến hỏa viên đến vì để họ tán đi khí lạnh. Một khi có quyết định thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, nếu có thể vẫn giữ như vậy, đứa bé này trên con đường tu hành có lẽ sẽ đi xa hơn thiếu niên. Nhưng tính cách như vậy hơi cố chấp, sẽ xuất hiện cực đoan, dễ dàng tin tưởng người khác, hơi ấu trĩ. Đắn đo về mạng sống thì có lẽ cô ấy xác suất chết sớm nhiều hơn thiếu niên. Lần này bộ lạc Bạch Ngưu đưa tới hai người tạm được.
Tô Minh thu lại tầm mắt, lại nhắm mắt. Hắn phán đoán một người lấy tiêu chuẩn là bản thân.
Thời gian lại trôi qua, khi giữa trưa thì thiếu niên, thiếu nữ đã tỉnh, không biết hỏa viên lại đi đâu. Khoảnh khắc Tô Minh lại mở mắt, trước người hắn đặt ba khối hồn thạch trắng bỗng tỏa ra ánh sáng nhu hòa như là hấp thu ánh nắng trên bầu trời, chỉ là ánh sáng không tính mãnh liệt. Tô Minh liếc một cái, nâng tay phải lên vung trên bầu trời. Lập tức phong ấn cấm chế trên trời mở ra lỗ hổng, khiến ánh nắng trực tiếp giáng xuống chiếu trên hồn thạch.
Hai người thiếu niên nam nữ cùng đứng lên, căng thẳng nhìn ba khối hồn thạch.
- Tiền… Tiền bối, chúng ta có thể đi không?
Lên tiếng là thiếu nữ. Giọng cô yếu ớt, hiển nhiên trong mắt cô vẫn luôn kính sợ Tô Minh.
Tô Minh gật đầu, thiếu nữ tiến lên mấy bước đi tới cạnh hồn thạch. Thiếu niên theo sát, đôi chân run run ngồi xuống. Hai người cùng nhắm mắt, không biết thi triển thủ đoạn gì, ba khối hồn thạch lập tức tỏa ánh sáng chói mắt. Ánh sáng chói lòa khuếch tán cũng bao phủ lấy Tô Minh, hướng không trung bắn ra luồng sáng rực rỡ!
Ánh sáng kéo dài mười năm phút thì từ từ tán đi. Theo ánh sáng tan biến, Tô Minh và thiếu niên nam nữ đều biến mất, hỗ hổng trên không trung phong cấn cấm chế dần khép lại, nơi này lại lần nữa hồi phục bình tĩnh.
Khi ánh sáng bắn lên không trung thì trong bộ lạc Bạch Ngưu ông lão ngẩng đầu nhìn trời, biểu tình mong chờ.
- Hi vọng của bộ lạc Bạch Ngưu ta, nằm trên người khác ngươi.