Oanh!
Khi Tô Minh thất bại trở về không lâu, tòa bia đá đại biểu Chu Khang tỏa ánh sáng chớp lóe kịch liệt, từ hơn chín mươi ngàn trượng dần thu nhỏ lại, mãi đến khi thành mấy ngàn trượng thì trong vòng xoáy Chu Khang thụt lùi ra.
Gã mặt tái nhợt ngơ ngác nhìn bia đá, lát sau cay đắng cúi đầu, nhắm mắt khoanh chân ngồi.
Gã cũng thất bại.
Tô Minh từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Khang, bỗng con ngươi co rút, ngây như phỗng. Bởi vì trong mắt hắn trên tay phải của Chu Khang có một sợi chỉ màu vàng, nó tồn tại trong tay phải, tỏa ra lực lượng mà Tô Minh thấy quen thuộc.
Thậm chí khi Tô Minh nhìn thì chỉ vàng trong tay phải Chu Khang động theo, như là hòa cùng hắn.
Tô Minh do dự một chút, ngoái đầu nhìn người khác còn ở đây. Tô Minh liếc mắt qua tinh thần bị rung động mãnh liệt, nhưng không lộ ra ngoài mặt.
Hắn thấy trong thân thể mỗi người tại đây đều có sợi chỉ vàng đó, đa phần là tay phải, có ở tay trái vài người có trong đôi chân.
Lúc trước hắn chưa từng thấy, sau khi qua một lần thất bại thì thì thấy được sợi chỉ vàng, ai cũng có, chẳng qua có người ánh sáng vàng chói mắt có người thì màu vàng tối tăm.
- Thần nguyên ư…
Hồi lâu sau Tô Minh thì thào. Hắn phát hiện tứ chi có chỉ vàng đều là vị trí đụng chạm bia đá.
Khi hắn suy tư thì bỗng thế giới một trăm ngàn bia đá truyền đến tiếng chấn, không khí không xa xuất hiện khe hở to lớn, từ bên trong liên tục đi ra bảy người.
Bảy người này có mặt khiến tu sĩ xung quanh biểu tình âm trầm, lạnh lùng, còn ẩn chứa địch ý nữa.
Đây là bảy người mới, xem ánh mắt mờ mịt thì hiển nhiên trong tinh thần còn vang giọng của Tuế Trần Tử. Khi họ xuất hiện thì ý chí lạnh lùng giáng xuống quét qua xung quanh, ngưng tụ trên một tòa bia đá cao hơn bảy mươi ngàn trượng. Bia đá ánh sáng chớp lóe, bên trong có tiếng hét thê lương vang, tên trên bia đá bị xóa đi.
Ý chí lạnh lùng còn quanh quẩn nhưng Tô Minh biểu sắc mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trên không trung, ở trong mắt hắn hiện ra hình ảnh trước giờ chưa từng có.
Hắn thấy một cái bóng mơ hồ xuất hiện giữa không trung chỗ một trăm ngàn bia đá, cái bóng hình như là ông lão, từ từ bước quanh bốn phía, mỗi khi lão ngừng lại sẽ giơ tay chỉ vào một bia đá, chỗ đó liền tỏa ra ánh sáng, cái tên bị xóa đi.
- Trải qua một lần thất bại, con mắt mình… Mắt phải mình có biến đổi! Những điều lúc trước mình không nhìn thấy, chưa từng thấy sợi chỉ vàng, càng không thấy cái bóng đó. Lão là ai? Không lẽ là… Tuế Trần Tử!?
Tô Minh thở gấp, hắn nhìn cái bóng liên tục chỉ sáu lần, có sáu bia đá ánh sáng chớp lóe, đại biểu sáu người chết đi.
Mãi đến khi hắn thấy cái bóng đi về phía bia đá của Chu Khang mà gã không hề phát hiện, hay nói chính xác hơn là mọi người tại đây không ai nhận biết!
Chỉ một mình Tô Minh.
Hắn thấy cái bóng giơ tay phải lên định chỉ vào bia đá của Chu Khang, tinh thần Tô Minh rung động, hắn nghĩ đến gã nhắc nhở, sáu mươi năm nay dù hai người không nói nhiều nhưng mỗi lần đều là những lời trợ giúp cả.
- Chu Khang!
Tô Minh bỗng lớn tiếng kêu lên.
Chu Khang mở mắt ra nhìn về phía Tô Minh. Hắn thấy cái bóng người ngoài không thấy cũng ngoái đầu, ở giữa không trung nhìn hắn.
Khi ánh mắt Tô Minh giao nhau với bóng người đó, đầu óc ù vang, đau đớn mãnh liệt như đâm xuyên não hắn.
Thời gian không dài lắm, khi cái bóng thu lại tầm mắt, tay phải giơ lên do dự một chút không chỉ vào bia đá Chu Khang mà rơi vào bia đá bốn mươi ngàn trượng kế bên. Tùy theo ánh sáng bia đá chớp lóe, cái tên bên trên bị xóa đi, cái bóng liếc Tô Minh, dần biến mất.
Khi lão biến mất thì tinh thần Tô Minh vang vọng thanh âm tang thương, lạnh lùng, nó thuộc về Tuế Trần Tử nhưng lại hơi khác, không có tình cảm, phần nhiều là cứng ngắc.
- Chỉ có một lần này!
Tô Minh tinh thần rung động, mãi đến khi cái bóng biến mất, Chu Khang nhìn sang, hắn nhắm mắt lại, thật lâu mới đè ép nỗi lòng kinh ngạc. Hắn biết trải qua một lần thất bại năm tầng hư, hắn đã có được lực lượng không ai ngờ.
Hắn cũng biết vợ của Chu Khang, Tư Mã Nguyệt suy đoán xác suất người luyện năm tầng hư chết nhỏ chút là chính xác!
Bởi vì người luyện năm tầng hư có thể thấy cái bóng kia, thậm chí thay đổi vận mệnh của một số người.
- Từ xưa đến nay người tu luyện năm tầng hư dù không nhiều nhưng trong năm tháng vô tận chắc chắn là lắng đọng không ít. Những người này…
Tô Minh ngẩng đầu, mở mắt ra nhìn những bia đá hơn một trăm ngàn trượng, hắn không biết bên trong có bao nhiêu người tu luyện năm tầng hư giống như hắn.
- Có chuyện gì vậy?
Câu hỏi của Chu Khang đánh gãy suy nghĩ của Tô Minh.
Tô Minh biểu tình phức tạp nhìn Chu Khang, lắc đầu, không mở miệng.
Chu Khang ngẩn ra, mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm bia đá bên cạnh lúc trước bị xóa, trong mắt dần lóe tia sáng lộ suy tư.
Gã không hỏi Tô Minh gì thêm, lại nhắm mắt tĩnh tọa.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong mắt dần lóe tia sáng âm u, cũng nhắm mắt lại. Mấy ngày sau, hắn lựa chọn tiến vào thế giới bia đá.
Thời gian lại trôi qua, mười năm, hai mươi năm, mãi đến sáu mươi năm cứ vòng đi vòng lại từ từ trôi qua. Trong sáu mươi năm nay Tô Minh hai lần khiến bia đá trở thành chín mươi chín ngàn trượng, nhưng hai lần thử thách đều thất bại.
Lần đầu tiên thì hắn chỉ còn lại cái đầu, xuất hiện tinh cầu. Lần thứ hai hắn có một nửa thân hình.
Nhưng dù là vậy vẫn không thể thành công vượt qua thử thách. Bởi vì Tô Minh dần phát hiện, nếu muốn khiến bia đá lên đến một trăm ngàn trượng thì chẳng những phải thân hình hoàn chỉnh bước vào tinh cầu, quan trọng hơn là từ trong cây to kỳ lạ có được thần nguyên!
Trong hai lần này vì hắn có mắt trái kỳ lạ, thấy trong cây tồn tại vô số ánh sáng vàng, ánh sáng vàng đó là tơ vàng mà hắn thấy trong thân thể mỗi người.
Đây, chính là thần nguyên, loại lực lượng kỳ lạ đến nay Tô Minh không hiểu rõ nhưng cảm nhận được nó cường đại.
Sáu mươi năm hai lần khiến bia đá đạt đến hơn chín mươi chín ngàn trượng, khiến Tô Minh ở trong thế giới ký ức, khiến phù văn mắt phải của hắn từ năm đó mấy trăm, gần một ngàn lên đến năm ngàn.
Nhưng dù là năm ngàn phù văn vẫn không thể cho bia đá của Tô Minh thành công lên đến một trăm ngàn trượng. Tuy nhiên, Tô Minh không bỏ cuộc, trong đầu luôn vang vọng giọng của Tuế Trần Tử.
- Ngươi có thể dùng hết thủ đoạn, chỉ cần… Lấy được thần nguyên!
- Tất cả mọi thủ đoạn, cái này rõ ràng ám thị…
Tô Minh thì thào, nhìn bia đá chỉ có hai ngàn ba trăm trượng trước mặt mình.
Trong sáu mươi năm nay hắn luôn nghĩ đến lần đầu tiên thất bại thì não hiện ra một ý nghĩ điên cuồng.
- Dùng cách bình thường độ qua thử thách, khiến bia đá của mình lên đến một trăm ngàn trượng thì quá khó hoàn thành. Mặc dù mình không biết người ta làm cách nào nhưng từ xưa đến nay hiếm có người được như thế. Chắc là mỗi người thực hiện được đều rất biến thái. Cộng thêm sẽ cần thời gian rất dài, con đường này mình biết nên đi như vậy, vì bia đá của mình vốn chỉ là hai ngàn trượng, mặc dù giống như người khác nhưng cũng có điểm khác biệt. Tuy nhiên, quan sát một trăm hai mươi năm qua, ban đầu kích cỡ bia đá chắc có liên quan đến tính toán nơi này, nếu không thì tại sao có người ban đầu là mấy ngàn, có gần mười ngàn, có chỉ cỡ vài trăm. Sau lần thất bại đầu tiên, bia đá từ hai ngàn trượng biến thành hai ngàn một trăm trượng, từ nay trong sáu mươi năm mình thất bại hai lần, hiện tại là hai ngàn ba trăm trượng. Chính là nói mỗi lần thất bại thì độ cao vốn có của bia đá sẽ tăng lên một trăm trượng, mãi đến khi nó cao đến một trăm ngàn trượng thì thành công qua thử thách. Mình cần thất bại hơn chín trăm lần, nếu dựa theo sáu mươi năm mình tiến hành hai lần thì cần ít nhất gấp bốn trăm lần thời gian, cũng chính là hơn hai mươi ngàn năm. Cái này còn chưa tính tới ngoài ý muốn, mọi chuyện thuận lợi mới được. Hơn hai mươi ngàn năm, mình không chờ được, cũng không thể chờ.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, mắt phải động năm ngàn bóng chồng phù văn chớp lóe. Hắn hít sâu, mắt dần khép.
- Chắc là có thể, không tính lần đầu thiên thất bại, hai lần kia mình quan sát, cái cây đó chẳng những ẩn chứa thần nguyên mà còn có sức sống, nó là một sinh linh sống, một sinh mệnh cường đại! Lần tới khi bia đá của mình lên đến hơn chín mươi chín ngàn trượng thì phải tiến hành kế hoạch này!
Tô Minh khép mắt, thầm nhủ.
- Có thể dùng mọi thủ đoạn, vậy thì dùng thủ đoạn duy nhất chỉ mình ta có, một lần… Khiến bia đá lên đến một trăm ngàn trượng!
Trong đôi mắt đã khép che đi ý điên cuồng.
Thời gian lại trôi qua, một năm, một năm, hai mươi bảy năm, phù văn trong mắt phải của Tô Minh đạt đến hơn bảy ngàn thì bia đá của hắn lần thứ tư lên đến hơn chín mươi chín ngàn trượng.
Tô Minh đứng trước bia đá, biểu tình bình tĩnh, quay đầu nhìn xung quanh. Chu Khang ở trong thế giới bia đá còn chưa xuất hiện, mấy người bốn phía đa số hắn quen mặt. Hắn nhìn nơi trói buộc mình gần một trăm năm mươi năm, mắt lóe ý kiên quyết. Mãi đến khi ánh mắt hắn rơi vào bia đá, trong tấm bia xuất hiện vòng xoáy, thân thể Tô Minh dần mơ hồ, biến mất không còn bóng dáng. Sau đó hắn xuất hiện trên tinh không quen thuộc, ở bên ngoài biển vàng.
Xung quanh tĩnh lặng, Tô Minh đứng trên tinh không nhìn tinh cầu bên trong biển vàng, mắt lộ dứt khoát.
- Chỉ cần ngươi là sinh mệnh sống thì có thể bị ta… Đoạt xá trở thành phân thân!!
Trong mắt Tô Minh có sự điên cuồng, đây là kế hoạch sau lần đầu tiên hắn thất bại.
Nếu đã không thể trực tiếp lấy thần nguyên từ thân cây thì hắn đoạt xá nó, khiến sinh mệnh cái cây thành phân thân của hắn, nếu thành công thì sẽ là một phân thân trước nay chưa từng có, thậm chí là vị tổ tiên Tố Minh Tộc kia cũng không có!
Dùng phân thân này chuyên môn tu luyện thần nguyên, tương lai của Tô Minh sẽ không thể tưởng tượng!
Với điều kiện là thành công!