Tô Minh trải qua tâm biến bao nhiêu lần không quan trọng.
Quan trọng là lần lượt tâm biến, biến là lột xác. Lần lượt tẩy lễ khiến Tô Minh hiểu ra, gần như là mức độ huyền diệu. Tô Minh không biết là mức độ lột xác này ở trong kỷ nguyên cực kỳ phồn hoa thịnh vượng của thế giới Tang Tương từng có người tính ra nếu bản thân lên tới đỉnh, lại bước ra một bước là có thể đạt tới cảnh giới càng cao. Nhưng đó chỉ là suy tính chứ không phải đã đạt tới hay hiểu ra. Trong kỷ nguyên phồn hoa kia, đại năng có thể thôi diễn gọi mức độ huyền diệu đó là… Đạo.
Thật ra có nhiều kỷ nguyên trong thế giới Tang Tương dù không đặc biệt phồn hoa thịnh vượng nhưng có một số đại năng tính ra cảnh giới cùng loại, tuy không rõ ràng, huyền diệu như kỷ nguyên phồn hoa suy tính. Dù là kỷ nguyên Tô Minh ở cũng luôn lưu truyền đằng sau Bất Khả Ngôn còn có một cảnh giới kỳ dị, tên của cảnh giới này là Đạo Vô Nhai. Cảnh giới đó là tu vi cảnh giới, nhưng trọng điểm là tâm cảnh giới.
Giống như Bất Khả Ngôn, Bất Khả Ngôn là một cảnh giới, cũng là huyền diệu về tâm, là chuyển hóa đẳng cấp sinh mệnh, thể hiện cụ thể chia làm hai phần. Phần thứ nhất chỉ là tu vi đạt đến Bất Khả Ngôn, như ba vị Thần Hoàng của Ám Thần, như ba thánh của Nghịch Thánh. Tu vi của họ là điển hình đạt tới Bất Khả Ngôn, nhưng tu vi thì rồi sẽ có cực hạn, về biểu hiện dù là Nghịch Thánh hay Thần Hoàng, ở trong mắt tu sĩ khác là đã tới đỉnh nhưng tự họ hiểu Bất Khả Ngôn chỉ mới được hình chứ không được thần. Điều này khiến thực lực của bọn họ không đáng là gì trước mặt Tô Minh, sự thật đúng là như vậy, dù bọn họ có thể được gọi là Bất Khả Ngôn nhưng nếu đặt ra Bất Khả Ngôn là sơ, trung, hậu, viên mãn thì sáu người kia mới chỉ là sơ kỳ, chỉ có thể là Bất Khả Ngôn sơ kỳ, thậm chí cả đời vẫn là Bất Khả Ngôn sơ kỳ. Trừ phi bọn họ nâng lên huyền diệu tâm đến trình độ Bất Khả Ngôn thì mới có thể đột phá.
Thương Tam Nô trong ba Thần Hoàng cường đại là bởi vì có mảnh nhỏ cánh của Tang Tương, Huyền Lâu trong ba Nghịch Thánh cường đại bởi vì lão là người duy nhất trong sáu người lần mò tới lằn ranh tu luyện về tâm. Cho nên dù Huyền Lâu tuy cũng chỉ là Bất Khả Ngôn sơ kỳ nhưng lại mạnh hơn người khác.
Phần thứ hai là những Linh Tiên, kỷ nguyên này cũng tốt, kỷ nguyên khác cũng thế, người thành công thăng linh, hễ ai vượt qua ba tầng thì đều được gọi là Bất Khả Ngôn. Không phải tu vi của họ đạt tới Bất Khả Ngôn mà là bổ khuyết thiếu sót sinh mệnh, tăng cao đẳng cấp sinh mệnh mà ra. Loại Bất Khả Ngôn này không cường đại, có vài chỗ không bằng đơn thuần tăng tu vi, trừ phi thăng linh hơn sáu lần mới trở thành đại năng Bất Khả Ngôn có tu vi cường đại càn quét tất cả.
Nhưng người thăng linh sáu lần như lông phượng sừng lân, cực kỳ ít ỏi. Những đại năng Bất Khả Ngôn dựa vào tu vi hoặc nâng cao đẳng cấp sinh mệnh thì tuổi thọ, sự sống cùng tồn tại với kỷ, nghe dường như vô hạn nhưng sự thật chỉ có một kỷ. Đại biểu điển hình cho cảnh giới này chính là… Thiên Linh lão giả.
Tám lần thăng linh khiến Thiên Linh lão giả trở thành người mạnh nhất trong Bất Khả Ngôn sơ kỳ, càn quét Ám Thần, Nghịch Thánh, đứng trên đỉnh khung trời. Nhưng những người đó rốt cục chỉ là Bất Khả Ngôn sơ kỳ, muốn trở thành Bất Khả Ngôn trung kỳ đầu tiên cần phải bất diệt trong tai kiếp.
Trong các đại năng Bất Khả Ngôn sơ kỳ có người đạt được tạo hóa lớn, có thể bước vào Tang Tương đại giới tìm một bản thân khác dung hợp lại là có tư cách sống nhiều kỷ nguyên, nhưng đa số không có tư cách đó, khi tai kiếp giáng xuống chỉ có thể ngửa đầu bi thương cười, tan thành mây khói. Chỉ có tư cách đó mới có thể bước vào Bất Khả Ngôn trung kỳ.
Đây là một cơ sở, có nền móng này mới hiểu sâu hơn cảnh giới về tâm, còn cần tu vi bước vào Bất Khả Ngôn. Có thể nói dù là tinh thần hay tu vi đều phải là cảnh giới Bất Khả Ngôn, bên trong có liên quan đến chuyển đổi đẳng cấp sinh mệnh, như vậy mới trở thành cường giả Bất Khả Ngôn trung kỳ được. Đây là đại biểu điển hình đẳng cấp. Những lão quái ngủ say vài kỷ nguyên trong tai kiếp mà bất diệt, trong số họ có một ít đạt tới cảnh giới này. Nhưng Bất Khả Ngôn trung kỳ đã là cực hạn, đối với nhiều người thì cực hạn này đã là đỉnh, bọn họ không biết nên làm sao vượt qua. Tu vi cũng tốt, đẳng cấp sinh mệnh cũng thế, đã đến tột độ, đúng là không thể bước tiếp nữa. Tựa như búp bê Ngũ Diện Thần Thú là mạnh nhất trong cảnh giới này.
Đa số kỷ nguyên, đến một bước này đã là đỉnh điểm, cho đến khi trong một kỷ nguyên đã từng có một tu sĩ tên là Tam Hoang, đoạt xá Tang Tương, một hơi biến thành mạnh nhất, đột phá bình chướng không biết có từ bao nhiêu kỷ nguyên, như là vĩnh hằng.
Tam Hoang thành công, giây phút thành công y đã vượt qua Bất Khả Ngôn trung kỳ, trở thành đại năng Bất Khả Ngôn hậu kỳ. Sau khi Tam Hoang thành công thì nhiều đại năng Bất Khả Ngôn trung kỳ bắt đầu thử đoạt xá, cắn nuốt nhưng lần lần thất bại. Dần dần họ chuyển sang những bước nhỏ trước, ví dụ như đoạt xá ý chí chân giới. Nhưng từ xưa đến nay không có ai thành công đoạt xá bất cứ ý chí chân giới nào, trừ Tô Minh!
Chỉ có Tô Minh thành công, một mình hắn thành công tranh đoạt với Tô Hiên Y đoạt xá ý chí Đạo Thần chân giới. Giây phút thành công, trước mắt Tô Minh như có cánh cửa thông thiên đã mở. Tô Minh từng suy nghĩ tại sao hắn có thể thành công? Việc này không có đáp án, nếu hắn không thành công thì chắc chắn Tô Hiên Y có thể. Giữa Tô Minh và Tô Hiên Y tồn tại một điểm chung, cùng là tộc nhân của Tố Minh Tộc.
Sau khi đoạt xá ý chí Đạo Thần chân giới, dung hợp vào một bản thân khác. Tô Minh thành công đoạt xá ý chí tứ đại chân giới và nhiều lần thăng linh, cảm ngộ Man Thần Biến, mượn trăm triệu hồn Man Tộc khiến khi thi triển Man Thần Biến thì tu vi chân chính bước vào Bất Khả Ngôn. Tất cả chuyện này cho Tô Minh bước vào cảnh giới mà từ xưa đến nay chỉ có Tam Hoang làm được.
Bất Khả Ngôn hậu kỳ!
Bởi vậy Tam Hoang mới nói là Tô Minh có tư cách đoạt xá y, bởi vì bọn họ cùng một cảnh giới. Cảnh giới này đã là cực hạn trong cực hạn, Tô Minh từng cho rằng dù hắn thăng linh hết, dù hoàn toàn chuyển biến đẳng cấp sinh mệnh, coi như đoạt xá nhiều chân giới hơn thì chỉ trở thành mạnh nhất trong cảnh giới này. Đây đã là tận cùng của tu đạo, trừ phi Tô Minh thành công đoạt xá Tam Hoang, hoặc là Tam Hoang đoạt xá Tang Tương. Tóm lại chuyện này liên quan đến cắn nuốt lẫn nhau, có lẽ chỉ như vậy mới đạt tới Bất Khả Ngôn viên mãn, giống như bươm bướm Tang Tương từng hoàn chỉnh.
Mãi đến khi Tô Minh thông qua thuật năm tháng quá khứ thấy thanh niên áo đen, hắn thông qua mảnh vỡ bươm bướm, bức tranh trong phế tích nhận ra Diệt Sinh lão nhân. Từ giây phút đó Tô Minh chợt hiểu ra, coi như là tới Bất Khả Ngôn viên mãn thì vẫn có cảnh giới càng cao.
Cảnh giới này có lẽ là Đạo Vô Nhai trong truyền thuyết mọi người nói, là đạo được đại năng trong kỷ nguyên phồn hoa thịnh vượng đã tính ra.
Cảnh giới này Tô Minh vốn không thể biết, nhưng vì hắn không cam tâm, vì chiến thắng lòng kính sợ mà ra tay với thanh niên áo đen, từ giây phút tuyển chọn điều đó, hắn liền hiểu ra một chút dấu vết trong cảnh giới đó.
Linh!
Một chữ ‘Linh’ nhưng đối với Tô Minh thì như một hạt mầm trong tinh thần của hắn, hạt mầm đã tồn tại, đây là điều mà Tam Hoang, Tang Tương hay Diệt Sinh lão nhân đều không ngờ tới.
Những điều này là bốn cảnh giới Bất Khả Ngôn hoàn chỉnh.
Bây giờ Tô Minh ở trong đường thịt, khoanh chân tĩnh tọa. Hắn vẫn khoanh chân trong sương hồng, trên người hắn có một thân hình cực kỳ quyến rũ, đẹp không thể tả, khiến mọi sinh mệnh động lòng. Thân thể mềm mại như rắn vặn vẹo thở gấp trên người Tô Minh, như đang cầu hoan. Đôi mắt mê ly dụ hoặc kinh tâm động phách, có thể hòa tan mọi ý thức trong mềm mại.
Khi thân thể mềm mại xuất hiện ngồi trên người Tô Minh, hơi thở lọt vào tai, gió thơm phất vào mặt, dù Tô Minh không mở mắt ra nhưng độc dục vọng trong cơ thể hắn bùng phát mạnh mẽ. Ý thức của Tô Minh rơi vào khoảng không, như có lực lượng dục vọng khống chế cơ thể của hắn. Nhưng tu vi, ý chí, tinh thần của Tô Minh ở trong tình huống này vẫn tồn tại chút tỉnh táo. Tỉnh táo làm đôi mắt Tô Minh chợt mở ra, bắn ra tia sáng như dã thú.
Tô Minh nhìn Tử Nhược mềm mại, trần truồng ngồi trên người mình, cô nở rộ vẻ đẹp. Trong đôi mắt tỉnh táo của Tô Minh có sự giãy giụa.
Thân thể nóng cháy, tiếng thở gấp mê hoặc, màu hồng quyến rũ, Tử Nhược vặn vẹo cầu hoan trên người Tô Minh, nếu vẽ tất cả thành bức tranh chắc chắn là sẽ là hình ảnh hấp dẫn nhất trên đời.
Dù cách quần áo nhưng dục vọng khó tả từ người Tử Nhược đốt cháy thân thể Tô Minh, khiến người hắn run rẩy.