Đối với việc Tôn Côn mỉm cười, bọn người Điền Lâm đa số trầm mặc, hiển nhiên việc này trong mắt bọn hắn không buồn cười chút nào cả.
Nhưng cách đó không xa Hạc Trọc Lông đang hóa thành viên đá, nghe thấy hai chữ ăn ngon, lập tức thân thể nhoáng một cái, biến thành trở lại thành con chó màu vàng, le đầu lưỡi hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ bị Tôn Côn thu hồi, không biết nổi lên tâm tư gì, chỉ thấy bộ dáng chảy nước miếng.
- Con chó nhỏ giỏi biến hóa của Tô đạo hữu thật là thú vị.
Tôn Côn quay đầu lại nhìn thoáng qua con chó màu vàng, cười cười.
- Hạc bà nội nó, ngươi mới là chó, lão tử là rồng!
Hạc Trọc Lông bỗng nhiên mở miệng, còn hướng về Tôn Côn nhe răng, một màn này làm cho Tôn Côn sững sờ, mà ngay cả mấy người bên cạnh cũng nhao nhao nhìn lại.
Tô Minh vội ho một tiếng, hung hăng trừng mắt Hạc Trọc Lông một cái, rồi hướng về phía mọi người mở miệng, đổi cái đề tài khác.
- Nếu trong phong ấn có nhiều tơ thịt hơn nữa thì… việc này sẽ rất nguy hiểm.
Tô Minh nói xong bọn người Long Lệ liền trầm mặc, Gia Thân Đồng lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn về phía Điền Lâm, dù sao tất cả kế hoạch đều là do Điền Lâm bày ra.
- Việc này là Điền mỗ suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới tại đây phong ấn trong đất, còn có hung vật như thế… Như vậy đi, Điền mỗ nguyện ý đi xuống trước xem xét, nếu như không có nguy hiểm, chư vị hãy đi xuống theo, còn nếu như gặp nguy hiểm… Điền mỗ đã là người khởi xướng việc này, có can đảm nguyên thần phản nghịch, tự nhiên cũng sẽ không cứng rắn lôi kéo mọi người cùng nhau mất mạng.
Điền Lâm trầm mặc một lát sau, rồi quyết đoán mở miệng.
Long Lệ cùng Tôn Côn không nói gì, Gia Thân Đồng ánh mắt lóe lên, cũng không mở miệng, Tô Minh thì bảo trì trầm mặc.
Điền Lâm không chút do dự giơ chân phải giẫm mạnh xuống khe hở sơn cốc, sau lưng gã ảo ảnh cây lại huyễn hóa ra, nhánh cây mấp máy, tiếng két két truyền ra từ lòng bàn chân của Điền Lâm. Đất dưới chân gã xuất hiện tảng lớn nứt vỡ, những dấu vết lan tràn, một tiếng nổ vang, chúng sụp đổ hình thành hố sâu. Điền Lâm không chút do dự bay vào trong. Lát sau từ trong hố sau phát ra giọng của Điền Lâm.
- Các vị đạo hữu có thể xuống dưới, chỗ này… Không có tơ thịt sống!
Long Lệ nhoáng người lên bước vào trong hố sâu sụp đổ, sau đó là Tôn Côn. Gia Thân Đồng do dự một chút, nhìn về phía Tô Minh, gã muốn là người cuối cùng vào trong.
Tô Minh không nói gì, mang theo Hạc Trọc Lông nhảy xuống hố sâu. Vào trong hố sâu mắt hắn chợt lóe, sau đó bên tai truyền đến tiếng hít thở của Gia Thân Đồng là người cuối cùng bước vào đây.
Đó là kết cấu to lớn như tổ ong, trừ mặt đất gồ ghề ra, xung quanh tràn ngập chi chít lỗ tròn. Lý do mặt đất gồ ghề là vì trên mặt đất phủ lên tầng tầng tơ ảm đạm, nhìn số lượng thì không dưới mấy trăm ngàn, mùi thối rữa khuếch tán làm người bước vào đây đứng giữa không trung biểu tình trầm trọng.
- Cường giả dị tộc bị phong ấn ở tinh cầu này rốt cục có thân hình… To cỡ nào vậy?
Gia Thân Đồng hít vào một hơi khí lạnh, hoảng sợ nói.
- Có điều không đúng, mặc dù chúng ta không trông thấy dị tộc bị phong ấn nhưng đa số có thấy trong Thần Nguyên phế địa đôi khi xuất hiện những dị tộc ẩn hiện ở vùng sâu xa, bộ dạng của họ giống như chúng ta vậy, chưa từng thấy ai to lớn như mãnh thú…
Điền Lâm do dự một lúc, chậm rãi nói.
Khi mọi người kinh sợ thì Tô Minh nhìn chằm chằm nhiều lỗ trò đằng trước, mới nãy có một chớp mắt hắn bỗng cảm thấy bị ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm, loại cảm giác này chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất nhưng Tô Minh tuyệt đối không cảm giác sai. Bởi vì đó không phải do thần thức phát hiện, cũng là thân hình cảm ứng, mà là… Hồn của hắn!
Hồn của hắn là hồn Tố Minh Tộc, mới nãy trong phút chốc có dao đọng. Nhìn người xung quanh thì hiển nhiên chỉ mình Tô Minh phát hiện ánh mắt kỳ lạ đó thôi.
- Lão phu có biết chuyện này.
Giọng của Long Lệ hấp dẫn tất cả chú ý.
Tô Minh thầm cảnh giác nhưng biểu tình không lộ ra chút gì.
- Không phải thân hình dị tộc khổng lồ cỡ nào mà phong ấn chỗ này chắc là loại nhục thân phong trong một kiếp tam la lục đạo phong của tứ đại chân giới! Đó là mười loại phong ấn khác nhau, là thuật tứ đại chân giới chuyên môn dùng để trấn áp cường giả dị tộc ở Thần Nguyên phế địa. May là chúng ta chỉ gặp lục đạo phong chứ không phải tam la ấn, nếu không thì lão phu lập tức chạy ra xa nhất, không dám đụng chạm chút nào.
Long Lệ chậm rãi nói.
Tô Minh chưa từng nghe chuyện như vậy, ngay cả đám Điền Lâm cũng chưa bao giờ nghe thấy.
- A? Xin Long đạo hữu nói kỹ hơn đi, Điền mỗ không hiểu nhiều lắm về thuật phong ấn này.
- Lục đạo phong là sáu phong ấn cùng cảnh giới, cũng là ấn trấn áp dị tộc tồn tại trên nhiều tinh cầu Thần Nguyên phế địa. Uy lực của phong ấn này rất lớn, trấn áp cường giả đại tướng trong dị tộc, dựa theo sự mạnh yếu của người dị tộc, dù là lục đạo phong ấn cùng cảnh giới thì cũng có phân biệt. Nhiều nhất là lục đạo phong cùng xuất hiện, yếu nhất là chỉ tồn tại một đạo.
Long Lệ từ tốn nói, nhìn xung quanh, mắt chợt lóe.
- Chỗ này chắc chỉ có một đạo phong ấn, xem ra cường giả Xích Hỏa Hầu trong dị tộc này hơi khác với điển tích đồn đãi, chắc người này thể xác mạnh mẽ thôi chứ không phải pháp lực siêu phàm, nếu không thì sẽ không xuất hiện nhục thân phong. Nhưng có lẽ ở sâu trong còn có lục đạo phong tồn tại, tóm lại phong ấn càng nhiều thì ngươi này càng mạnh.
Long Lệ chỉ vào nhiều tơ thịt trên mặt đất.
- Cái gọi là nhục thân phong nói đơn giản thì cũng đơn giản, mọi người đều biết khổ hình lăng trì chứ? Cắt từng miếng thịt tội nhân xuống, ngàn đao ngàn mảnh mới là hoàn mỹ. Nhục thân phong chính là đạo lý này, lấy phong ấn lăng trì máu thịt cường giả dị tộc, từng mảnh từng mảnh, cộng thêm cường giả dị tộc còn có sự sống, có thể từ từ hồi phục, cho nên lăng trì không có tận cùng. Thế là xuất hiện điều mọi người hiểu lầm thân hình cường giả dị tộc khổng lồ có nhiều tơ thịt. Các người xem những tơ thịt có cảm giác năm tháng, rõ ràng phải cùng một thời gian mà do vô số năm từ từ tích lũy.
Long Lệ thản nhiên nói, nghe vào tai bốn người biến thành im lặng.
Tô Minh nhìn tơ thịt dưới đất, dù hắn mất đi cảm giác đau nhưng vẫn rung động vì điều cường giả dị tộc trải qua, càng câm nín trước sự tàn ác của tứ đại chân giới.
- Long đạo hữu, mới nãy ngươi nói đến một kiếp tam la lục đạo phong, trừ lục đạo phong thì tam la ấn là cái gì vậy?
Tôn Côn lộ vẻ hưng thú hỏi tới.
- Đúng rồi đó, xin Long đạo hữu nói cho biết đi.
Điền Lâm gật đùa, Gia Thân Đồng ở một bên cũng tập trung nhìn.
Long Lệ im lặng giây lát sau từ từ nói.
- Tam la ấn cùng lục đạo phong khác biệt ở chỗ lục đạo phong trấn áp chỉ là một người, mà tam la ấn… Hì hì, trấn áp là một tộc! Nhưng tam la ấn cực kỳ hiếm thấy trong Thần Nguyên phế địa. Nhưng có phong ấn có thể trấn áp một tộc, nếu thật sự gặp gỡ thì chỉ có thể nói là tự cầu nhiều phúc.
Long Lệ lạnh nhạt nói, nhìn người xung quanh hiển nhiên có ý hỏi han, đơn giản không giấu giếm nữa, nói tiếp.
- Phong ấn càng mạnh hơn tam la ấn chính là một kiếp hiên, loại phong ấn này không trấn áp cường giả tầm thường, không trấn áp một tộc mà là… Vua của các tộc dị tộc! Ấn này gọi là vương ấn, trấn áp đều là người nổi tiếng vang dội, nhưng mọi người cứ yên tâm là vương ấn này càng hiếm hoi.
Long Lệ âm trầm cười.
- Những điều Long đạo hữu nói có khả năng là thật, không biết là nghe từ chỗ nào vậy?
Điền Lâm im lặng giây lát, chợt hỏi.
- Lão phu có ở Hắc Mặc Tinh một thời gian, từ chỗ đó nghe một người nói, thật hay giả thì không dám bảo đảm.
Long Lệ bộ dạng không muốn nói nhiều, qua loa đáp.
- Có một chỗ nào tồn tại một kiếp tam la lục đạo phong, toàn bộ mười đạo phong ấn trấn áp không?
Tô Minh ở một bên bình tĩnh hỏi.
Hắn vừa thốt lời thì xung quanh trở nên yên tĩnh, qua một lúc Long Lệ mới gật đầu.
- Chắc là có, nhưng chỗ như vậy trấn áp chắc không là cường giả Kiếp Dương, rất có khả năng là… Chân chính bước vào Vị Kiếp, bước vào Chưởng Duyên Sinh Diệt cực kỳ khủng bố.
- Cảm ơn Long đạo hữu đã cho biết việc liên quan đến phong ấn, bây giờ chúng ta nên sớm phá phong ấn nơi này là tốt nhất, sớm có được tạo hóa, sớm rời đi.
Điền Lâm hít sâu, nói với đám Tô Minh.
- Dựa theo kế hoạch, xin Long đạo hữu tản ra thần thức, ta sẽ dốc sức tìm điểm gần nhất cũng yếu nhất, sau đó kính nhờ Gia đạo hữu hỗ trợ cho Tô đạo hữu, Tôn đạo hữu thử phá mở phong ấn.
Điền Lâm chắp tay cúi đầu trước mọi người.
Long Lệ gật đầu, thần thức tản ra, Điền Lâm cũng tỏa thần thức, hai người liên hợp quét bốn phía, từ trong mỗi một lỗ tròn lan tràn vào. Khoảng một tiếng sau, hai người biểu tình hơi mệt rút hết thần thức lại. Điền Lâm giơ tay phải vung đằng trước, lập tức có ánh sáng dịu dàng ảnh chiếu một trong nhiều lỗ tròn.
- Thần thức của hai chúng ta không thể kéo dài sâu vào trong, nhưng có bảy phần nắm chắc từ chỗ này xâm nhập là con đường gần nhất.
Điền Lâm vừa dứt lời thì Tôn Côn tiến lên, đi tới bên ngoài lỗ tròn bị đánh dấu, cẩn thận nhìn, vung tay phải ấn pháp quyết tính toán.
- Tô huynh?
Điền Lâm nhướng mày nhìn Tô Minh.
- Phong ấn bên ngoài thì Tô Minh còn thử được chứ phong ấn ở đây thì đành chịu, Tô mỗ khó phá vỡ.
Tô Minh tiến lên mấy bước đứng ngoài màn sáng, nhíu mày nhìn giây lát sau thì lắc đầu.
Điền Lâm định nói cái gì, Tôn Côn chợt ngoái đầu nhìn Gia Thân Đồng.
- Gia đạo hữu dốc sức đánh vào chỗ này đi, nhớ kỹ chia lực chín phần, lần thứ ba và tám thì phải tạm dừng ba giây, thứ sáu và chín thì dừng hai giây, mỗi nắm đấm ẩn chứa những biến đổi này.
Tôn Côn chỉ vào một vị trí ở góc dưới bên phải lỗ tròn.
Gia Thân Đồng lập tức vọt người lên, một đấm chính xác đánh vào đó, bốn phía chấn động, lỗ hổng sụp xuống lộ ra con đường rộng lớn.
Điền Lâm dẫn đầu, sau lưng là đám Gia Thân Đồng, cuối cùng là Tô Minh. Khi Tô Minh bước vào trong con đường thì vụt xoay người nhìn ra sau, mắt chợt lóe. Nhưng sau lưng không có một bóng người, trong thần thức của hắn yên tĩnh, nhưng mới nãy một chớp mắt Tô Minh lại cảm nhận có người từ sau lưng nhìn mình.