Đêm đen gió lạnh!
Trong Phong Quyến thành, tiếng gió rít gào như có oán khí dung nhập trong đó, hất lên tro bụi trên đất cuốn lên trời, khiến trăng trên cao thoạt nhìn cũng mơ hồ.
Có vài bóng người chạy vội trong thành đá đêm khuya, như đang tìm kiếm cái gì, nhưng cuối cùng vẫn mịt mờ chẳng chút manh mối. Mãi đến khi chân trời trắng bệch, mấy người mới chậm chạp tán đi.
Bắc Lăng sắc mặt tái nhợt mỏi mệt trở về chỗ bộ lạc Ô Sơn. Đêm nay, y mất đi nhiều máu giữa trán, thân thể suy yếu đến cực hạn, còn chính mắt thấy trận chiến dù ngắn ngủi nhưng kinh khủng!
Một trường mâu bay đến mang theo tiếng chấn trời lật đất, còn có tiếng Ô Sâm điên cuồng rống lên, thường thường quanh quẩn bên tai không dứt. Ô Sâm ở trong mắt Bắc Lăng thuộc về hạt giống ưu tú trong bộ lạc Phong Quyến. Mặc dù hai người tu vi cùng là Ngưng Huyết tầng sáu, nhưng Bắc Lăng biết mình không thắng nổi đối phương, thậm chí… Không dám chiến đấu.
Đối phương tu luyện không phải là phương pháp tu man bình thường. Nghe nói Ô Sâm nhận được phương pháp tu man từ man tượng quỷ bí nhất trong các man tượng của bộ lạc Phong Quyến, dùng thi khí tu hành, ngưng tụ khí huyết hóa thành thi thể. Nếu đại thành có thể nói là núi lở không thương, đất sụp không chết.
- Người đấu với Ô Sâm là ai? Người này không thể nhìn ra tu vi nhưng có thể khiến Ô Sâm chật vật đến thế, nhất định cũng là danh tiếng vang dội, không lẽ là người bộ lạc Hắc Sơn?
Bắc Lăng sắc mặt ảm đạm.
Y ở bộ lạc Ô Sơn là cường giả đệ nhất cùng thế hệ, nhưng y tự hiểu, rời khỏi bộ lạc Ô Sơn, y chẳng là cái thá gì cả.
Mang theo nỗi lòng phức tạp và bất an, Bắc Lăng trở lại chỗ ở, trở lại gian phòng của y. Đẩy cửa đi vào trong, bước chân y chợt ngừng, cả người chấn động mạnh, con ngươi co rút, toàn thân dựng đứng lông tơ, hít vào một hơi khí lạnh, mặt lộ ra rung động và khó tin.
Trên bàn trôi nổi một đoàn máu tươi, máu tỏa ra sắc xanh yếu ớt, lấp lóe, cực kỳ quái dị. Máu tươi này chính là do máu của Bắc Lăng bị Ô Sâm cưỡng bức ép ra.
Ngây ngốc một lát, Bắc Lăng xoay người nhìn phía sau lưng, xung quanh tối đen cực kỳ yên tĩnh. Tim y đập mạnh, trầm mặc một lát liền bước vào phòng, nhìn máu đặt trên bàn cực kỳ quen thuộc, sắc mặt Bắc Lăng biến hóa khó hiểu.
- Hắn… Là ai, vì sao giúp mình?
Thật lâu sau, Bắc Lăng nắm lấy máu tươi.
Lúc Bắc Lăng đụng vào đoàn máu tươi thì lập tức hòa vào thân thể y, hóa thành khí nóng khiến Bắc Lăng vội vàng khoanh chân vận chuyển huyết mạch.
Cùng lúc đó, chỗ ở của bộ lạc Ô Sơn, trong một gian phòng khác, Tô Minh ngồi xếp bằng trên đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu tươi.
Nhưng hai mắt hắn cực kỳ sáng ngời, cúi đầu nhìn đoàn máu xanh trong tay, lộ nụ cười nhạt.
- Đây chính là hạt giống ưu tú của bộ lạc Phong Quyến sao, không cho phép ai đè đầu cưỡi cổ, chỉ đứng trên cao! Cũng chẳng có gì ghê gớm, nếu mình hoàn thành được Huyết Hỏa Trùng Trùng lần thứ ba, mâu này dù không giết được gã cũng có thể đánh gã trọng thương!
Tô Minh nâng tay lau máu ở khóe miệng, mắt lóe lên tia sắc bén.
- Mình chỉ bị thương nhẹ mà thôi, vận chuyển khí huyết là có thể hồi phục. Chẳng qua người này có phương pháp tu man cực kỳ lạ lùng.
Tô Minh trong đầu hiện ra đống lửa thiêu đốt thây khô, tỏa ra hỏa diễm xanh.
- Nếu có cơ hội, mình muốn gặp tất cả hạt giống ưu tú! Chẳng qua nhìn bộ dạng Ô Sâm điên cuồng lúc ở trong động, hình như vật đó cực kỳ quan trọng với gã!
Tô Minh nhìn máu xanh trong tay, đặt vào bình nhỏ. Sau đó hắn ngẫm nghĩ, nâng tay chộp về phía không trung, bỗng có tia ánh trăng tiến đến vòng quanh ngoài bình nhỏ, biến mất không thấy.
Cất bình nhỏ vào ngực, Tô Minh nhắm mắt lại, vận chuyển khí huyết trong người, chờ đợi buổi sáng đến.
Thời gian trôi qua, rất nhanh, bầu trời bên ngoài không tối đen nữa. Chân trời ngày càng sáng tỏ, rất nhanh sáng sớm đã đến!
Buổi sáng hôm nay khác với bình thường, bởi vì ngày hôm nay, chính là Đại Thử mấy năm một lần, do bộ lạc Phong Quyến chủ trì cho các bộ lạc bốn phương xung quanh cùng tham dự!
Mỗi lần Đại Thử trừ khảo nghiệm man sĩ hậu bối ra, còn là cơ hội cho các bộ lạc triển lãm, khoe người tài hoa, điều đó quyết định thái độ sau này của bộ lạc Phong Quyến.
Khi buổi sáng đến, Lôi Thần, Ô Lạp, Bắc Lăng, còn có A Công, Liệu thủ và Khôi thủ dẫn theo tộc nhân rời khỏi nơi cư ngụ này.
Tô Minh đứng ngoài gian nhà, nhìn đoàn người rời đi, hắn nhìn Lôi Thần phất tay với mình, trên mặt tràn ngập tự tin. Nhìn thấy ánh mắt Ô Lạp bình thản nhưng lộ ra tia khinh thường. Nhìn thấy Bắc Lăng mặt âm trầm, sắc mặt hồi phục như bình thường nhưng không liếc hắn một cái.
Còn có A Công cười ẩn ý gật đầu với hắn, còn Liệu thủ thì vẻ mặt hơi đáng tiếc. Cuối cùng, Tô Minh trông thấy Sơn Ngân luôn im lặng ít nói trước khi đi đôi mắt híp lóe lên tia kỳ dị, quét qua người mình.
Mãi khi đám người đi khuất khỏi tầm mắt, chậm rãi không nhìn thấy nữa, Tô Minh vẫn đứng đó, chẳng qua thân hình dần biến đổi, diện mạo biến hóa. Chốc lát sau, chỗ Tô Minh đứng xuất hiện một thanh niên cường tráng, màu da hơi đen, toàn thân lộ ra khí thế mạnh mẽ, cùng người Man Tộc bình thường không có gì khác nhau.
Nhưng nhìn hình dạng này của Tô Minh lại khác với hắn của đêm hôm qua. Mũ A Công cho hắn dung nhập vào người cực kỳ huyền diệu, có thể tùy ý biến hóa hình dạng.
Đứng ở nơi đó, Tô Minh không chút gấp gáp, mà nhìn lên trời bình tĩnh chờ đợi. Hắn biết, ngày hôm nay rất quan trọng với mình, cũng quan trọng với A Công.
Hôm nay, có lẽ Tô Minh có thể một bước bay lên trời, hoặc có lẽ sẽ rơi xuống đáy vực.
Tô Minh không biết có phải có lực lượng hư vô nào quấy nhiễu chúng sinh, khống chế vận mệnh mọi người hay không. Nhưng hiện giờ hắn nhìn trời, bầu trời rất xanh, màu xanh da trời không nhìn thấy tận cùng.
- Tất cả sinh linh trên mặt đất, có ai thấy chân trời.
Câu nói này là mấy câu dạo đầu trong cuốn sách da thú. Năm đó khi lần đầu tiên Tô Minh trông thấy mấy câu này hắn xúc động cực sâu.
- Thế nhân thường dùng hai chữ thiên hạ, cái gì là thiên hạ, là dưới bầu trời! Nếu trời có tình chứng tỏ có áp bức! Áp bức Man Tộc ta, khiến Man Tộc chịu nhục.
Trong đầu Tô Minh hiện ra một đoạn lời nói.
Có khi hắn cảm thấy bầu trời thật sự có tình, chẳng qua tình quá lạnh. Nếu không lạnh, vì sao những người Tô Minh trông thấy, có hạt giống ưu tú, có tầm thường, có tuyệt luân như A Công nhưng lại ảm đạm bạc đầu, có giống như người áo tím bao trùm trên mọi người!
Còn có Bắc Lăng trong ngoài nỗi lòng phức tạp, có Ô Sâm cướp lấy thành quả tu hành của người khác.
- Uy áp của trời hóa thành vô hình, nhẫn nhục chịu đựng, dung nhập thì vui vẻ. Nếu không vui, thì nghịch thiên?
Câu nói này, là câu nói cuối cùng trong khúc dạo đầu của cuốn sách da thú.
Tô Minh cuối cùng vẫn không hiểu rõ lắm, coi như là hiện tại cũng chỉ hơi hiểu một hai. Hắn từng hỏi A Công, lời ông đáp khiến hắn khắc sâu ghi nhớ!
- Câu nói này rất đơn giản, nhưng cũng phức tạp. Đơn giản là, trời áp bức Man Tộc ta, hoặc là vui vẻ thuận theo hoặc là giận dữ nghịch đạo. Nhưng câu cuối này là loại câu hỏi.
- Theo A Công lý giải thì có lẽ hỏi là trừ nghịch đạo ra, phải chăng còn có cách phản kháng khác. Đợi ngươi lớn lên rồi, có lẽ ngươi sẽ hiểu rõ hơn. Nếu có một ngày ngươi đạt tới cảnh giới nói ra câu này, có lẽ ngươi có thể nghĩ đến trừ thuận theo và nghịch lại ra còn có cách thứ ba. Cuốn sách da thú này A Công đạt được khi đi tới thánh địa của Man Tộc! Chỗ đó, gọi là Đại Ngu vương triều, chủ nhân cuốn sách là Man Công của Đại Ngu vương triều.
Tô Minh trầm mặc, vẫn nhìn trời xanh. Thật lâu sau, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, một người chậm rãi tới gần. Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn trời, liếc về phía người đến.
Người này mặc áo trắng, tóc bạc, khuôn mặt tang thương lộ ra trí tuệ. Ông chính là Thạch Hải!
Thạch Hải nhìn Tô Minh, nhìn khuôn mặt xa lạ. Ông không biết Man Công Kinh Nam vì sao sắp xếp chuyện này cho mình, để mình tới đây mang một người lặng lẽ tham gia Đại Thử.
- Đi theo ta.
Từ trên người Tô Minh, Thạch Hải không nhìn thấy điểm khác lạ nào. Nói xong lời này, ông xoay người đi ngược về phía sau.
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh theo sau.
Mới ra khỏi cửa lớn đã thấy Thạch Hải vung tay áo, lập tức có luồng khói từ người ông khuếch tán ra, chớp mắt đã bao phủ Tô Minh. Tô Minh lòng chấn động nhưng không lui ra sau, mặc kệ khói vòng quanh, cùng Thạch Hải chậm rãi bay lên không, hóa thành cầu vồng bay về phương xa.
Đây là lần thứ hai Tô Minh từ trên trời nhìn xuống mặt đất, lòng hắn vẫn hơi khẩn trương. Thạch Hải thấy hết sự lo âu của hắn, nhưng không thèm quan tâm, mà càng tăng tốc. Chẳng bao lâu sau mang Tô Minh đặt chân trên đất bộ lạc Phong Quyến, đi về phía chính bắc tới thảo nguyên mênh mông.
Tô Minh nhìn thảo nguyên rộng lớn đằng trước, từ trên trời nhìn xuống tựa như biển, thoạt nhìn vô tận. Nhưng tùy theo luồng khói mau chóng đến, chốc lát sau Tô Minh cảm giác toàn thân chấn động, tựa như thân thể đụng vào tầng chắn vô hình. Khoảnh khắc xuyên thấu vào trong, trời đất xung quanh vặn vẹo, tựa như mặt nước xuất hiện sóng gợn, bên tai hắn truyền đến thanh âm băng lãnh của Thạch Hải.
- Đến rồi!
Đây vẫn là thảo nguyên tĩnh lặng, trước mắt có một ngọn núi!
Tô Minh chưa từng thấy ngọn núi nào khổng lồ như vậy! Cao hơn Ô Sơn gấp mấy lần, so sánh với nó thì Ô Sơn tựa như trẻ sơ sinh, còn núi này thì tựa như người đàn ông cao to!
Nhìn đỉnh núi có thể chạm đến tầng mây nhìn không tới đỉnh, chỉ trông thấy một nửa có vô số mây trắng lượn lờ.
Núi này lớn đến mức người ta khó có thể tin!
Trên núi, Tô Minh mơ hồ thấy có vô số cầu thang dẫn lên đỉnh núi biến mất trong mây.
Dưới chân núi có một quảng trường hình tròn to lớn. Quanh quảng trường đứng sừng sững chín pho tượng, mỗi một pho tượng đều có khí thế hoang dã nguyên thủy, hơi dữ tợn.
Giờ phút này, trên quảng trường to lớn đã tồn tại mấy trăm người, họ túm năm tụm ba bàn bạc xì xầm.
Tô Minh đến khiến mấy trăm người trên quảng trường nhìn chăm chú. Nhưng đa số nhìn chỉ một cái rồi thu lại tầm mắt, tiếp tục nói chuyện.