- Trốn, tộc nhân Hoành Thiên Tộc nhanh chóng trốn đi. Người này không phải kẻ các ngươi có thể đánh lại được!
Lão già toàn thân hư thối kia gào thét, thân thể không lùi mà tiến tới, lao thẳng về phía Tô Minh.
Tộc nhân Hoành Thiên Tộc bốn phía giờ phút này không ngờ bị cảnh Tô Minh giết lão già kia dọa sợ. Bọn họ lui về phía sau không chút do dự, hóa thành cầu vồng bay nhanh về phía rừng cây dưới mặt đất.
Tô Minh lạnh nhạt nhìn lại, thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía lão già đang gào thét lao tới kia. Toàn thân người này giờ đã tỏa ra chấn động bất ổn, hai mắt đỏ thẫm, thân thể tanh tưởi. Nhìn vẻ điên cuồng của hắn thì hiển nhiên là muốn tự bạo thân thể, dùng cách này ngăn chặn Tô Minh.
Tay phải Tô Minh nâng lên, lập tức trong tay xuất hiện một cái hồ lô. Cái hồ lô này có sáu màu lưu chuyển. Tay trái Tô Minh xoa nó một cái.
- Xin bảo hồ lô giết người!
Lời này vừa nói ra, lập tức trên hồ lô này có thêm một con mắt, chớp một cái rồi lập tức từ trong hồ lô liền có một người tí hon cầm dao sắc bén hóa thành một luồng sáng, trong nháy mắt liền đuổi theo một số người Hoành Thiên Tộc.
Cùng lúc đó, lão già kia đã tới gần Tô Minh, thân thể bành trướng quỷ dị. Ầm một tiếng, hắn không ngờ lựa chọn tự bạo. Thân thể hắn nổ tung, một luồng sóng hủy diệt lập tức khuếch tán ra bốn phía.
Mặt đất chấn động, bầu trời nổ vang. Đây là cường giả Vị Giới viên mãn tự bạo, lực lượng nếu tản ra có thể đánh sập cả tinh cầu này. Nhưng lão già này không biết thi triển phương pháp gì mà lại để lực lượng tự bạo hoàn toàn tập trung trong một phạm vi nhất định. Do đó phạm vi này bị đánh nát bấy, sẽ biến thành một lỗ đen vĩnh hằng trong thiên địa.
Cái lỗ đen này sẽ tạo thành phá hoại rất lớn đối với tinh cầu này nhưng bởi lực tự bạo bị hạn chế nên cũng sẽ không khiến tinh cầu nào bị nổ tung.
Thiên địa thất sắc, gió mây bắt đầu cuồn cuộn. Trong nháy mắt khi thấy lực lượng tự bạo này sắp bao phủ Tô Minh, đầu lâu của lão già này cũng sắp biến mất, trước không chết còn mang theo nụ cười nanh ác.
Mà ngay cả những người của Hoành Thiên Tộc đang bỏ chạy kia cũng có không ít người ngẩng đầu nhìn về phía vụ nổ trên bầu trời, trong mắt lộ cừu hận.
Thần sắc Tô Minh như thường. Hắn không sợ kẻ địch tự bạo. Hầu như trong nháy mắt khi lực lượng hủy diệt kia lan tràn ra, tay phải của hắn nâng lên, vẽ ra một vòng tròn trước người.
- Giữa quá khứ và tương lai là hiện tại.
Tô Minh lạnh nhạt nói. Thiên phú của Tố Minh Tộc của hắn theo tay phải vung lên, lập tức thể hiện ra. Theo tu vi được đề cao, Tô Minh thi triển thiên phú Tố Minh Tộc càng thành thạo.
Hắn muốn thay đổi không phải chỉ có lão già trước khi chết kia mà còn là thiên địa trong vòng ba trượng bốn phía mình. Vùng thiên địa này vốn đang bị lực lượng hủy diệt không ngừng phá hoại, bị thiên phú của Tô Minh nghịch chuyển, khiến nó vẫn duy trì. Một lát sau, khi gợn sóng hủy diệt tiêu tán, xuất hiện trước mắt tất cả tộc nhân Hoành Thiên Tộc là Tô Minh trên bầu trời không bị chút ảnh hưởng nào, hai mắt lạnh lùng nhìn xuống.
Hầu như trong nháy mắt khi người của Hoành Thiên Tộc kia thấy Tô Minh, có tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Đó là người tí hon của hồ lô đang giết chóc, tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã chặt đầu ba người.
Thời điểm tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tốc độ bỏ chạy của đám người Hoành Thiên Tộc kia lại càng nhanh hơn. Sự chấn động trong lòng bọn họ bây giờ khó có thể hình dung được. Theo bọn họ nghĩ, sự cường đại của kẻ xông vào đây không ngờ đã vượt qua mọi sự tưởng tượng của bọn họ.
Mưa máu tung bay trên bầu trời. Tô Minh đứng phía trên, nhìn từng cái đầu lâu của người Hoành Thiên Tộc bay lên, thần sắc lạnh lùng, không chút thương cảm. Hôm nay hắn tới đây là để giết người, dù đối phương là kẻ yếu, dù tu vi không đối kháng nổi với mình thì cũng chỉ có trách tại sao bọn họ lại là người của Hoành Thiên Tộc.
Muốn trách phải trách năm xưa cường giả trong tộc bọn họ lại đuổi giết sư phụ của Tô Minh hắn!
- Người không phạm ta, ta không phạm người… Các ngươi dù không phạm ta nhưng năm đó có người truy sát sư phụ ta. Nếu mà ta thờ ơ thì Tô mỗ đúng là đệ tử vất đi.
- Hoành Thiên Tộc, ta sẽ cho các ngươi trả giá thật đắt.
Lúc Tô Minh thì thào thì giết chóc trên mặt đất đã tới hồi kết. Tất cả người của Hoành Thiên Tộc chỉ có bốn người có tốc độ nhanh nhất, trong âm thanh gào thét thê thảm là trốn được vào rừng cây. Hai mắt người tí hon lóe lên, ngẩng đầu nhìn về về phía Tô Minh, thân thể nhoáng một cái liền bay đến, biến mất trong hồ lô.
- Bổn nguyên không đủ. Bổ sung… Có thể mở tầng thần thuật thứ hai.
Sau khi người tí hon bay về hồ lô, tâm thần Tô Minh vang vọng âm thanh ông ông tới từ trong hồ lô.
Tô Minh thu hồi bảo hồ lô, đi về phía mặt đất, hướng về phía rừng cây kia. Hắn muốn khiến toàn bộ người Hoành Thiên Tộc nơi này diệt vong. Bốn kẻ chạy thoát kia cũng không thoát được cái chết.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi Tô Minh sắp bước vào rừng cây kia, hắn bỗng nhiên nhíu mày. Một luồng sinh cơ nồng đậm tới cực điểm từ trong tinh cầu này, từ mặt đất, từ trong hải dương, từ trong vùng rừng rậm vô tận này bỗng nhiên bốc ra.
Sinh cơ đậm đặc này gần như là thực chất, tạo thành một mảng sương mù lớn, bao phủ cả rừng cây, không tản ra ngoài mà lượn lờ phía dưới, tạo thành một tầng phòng hộ. Độ mạnh của tầng phòng hộ này Tô Minh chỉ có thể dùng cảm giác để phán đoán, có thể cần phải có lực lượng của Kiếp Dương mới phá vỡ được.
- Không hổ là một trong tứ đại tôn tộc, chỉ phòng hộ của một tinh cầu đã mạnh thế này rồi. Vừa rồi những người của Hoành Thiên Tộc này chủ quan, bằng không thì nếu co đầu rụt cổ trong này cũng sẽ khiến ta phải trắc trở một phen.
Ánh mắt Tô Minh quét qua sương mù trong rừng cây.
- Toàn bộ tinh cầu này đều bài xích sự hiện hữu của ta. Người Hoành Thiên Tộc đã được tinh cầu này tán thành. Giờ muốn đối kháng với người của Hoành Thiên Tộc thì chẳng khác này đối kháng với cả một tinh cầu.
Lão già kia vừa rồi sử dụng được thần thông như vậy cũng là nhờ ngưng tụ sinh mệnh lực từ tinh cầu này.
Tô Minh trầm mặc một chút, khóe miệng lộ nụ cười lạnh.
Chân phải hắn giơ lên, đạp mạnh về phía rừng cây phía dưới. Lập tức thân thể hắn đột nhiên hạ xuống, đụng với đám sương mù kia. Tu vi trong cơ thể Tô Minh bạo phát, tiếng nổ vang vọng. Không ngờ hắn đã xâm nhập được vào sương mù, dẫm trên mặt đất của rừng cây.
Sương mù bốn phía đậm đặc, ở trong đó như đặt mình trong biển nước, giống như ngay cả hành động cũng bị vô số sợi tơ vây quanh, khiến người ta cất bước gian nan. Cỏ xanh trên mặt đất bám chặt lấy đùi Tô Minh, cây cối bốn phía lay động, ngăn cản ánh mắt hắn. Bầu trời âm u, mặt đất run rẩy bất quy tắc, nước biển thét gào, thậm chí không khí trong nháy mắt cũng loãng đi. Tất cả đều là do tinh cầu này bài xích Tô Minh mà tạo nên.
Nếu như tinh cầu này có sẽ linh tính vậy thì sự chán ghét của nó đối với Tô Minh đã lên tới cực hạn.
- Không thích Tô mỗ thì ngươi cũng không cần phải tồn tại nữa rồi.
Tô Minh có thể cảm nhận được tinh cầu này chán ghét bài xích mình, vừa cười lạnh vừa từ từ nâng tay phải lên, đặt trên mặt đất, hai mắt khép kín. Ngón trỏ của tay phải hắn thình lình xuất hiện những tia khí đỏ.
Những khí đỏ này càng ngày càng nhiều, dần dần ngưng tụ thành to bằng một ngón tay. Một lát sau, trên ngón trỏ của Tô Minh bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn màu đỏ!
Chiếc nhẫn này có màu đỏ tươi, lộ ánh sáng quỷ dị. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện trên ngón tay Tô Minh, lực nguyền rủa nồng đậm liền bùng lên, từ tay phải Tô Minh nhanh chóng lan tràn khắp mặt đất.
Chiếc nhẫn kia là bảo vật của Tô Minh, là vật khởi nguyên cho Nguyền Rủa Thuật của hắn.
Tinh cầu này đã bài xích hắn như vậy, Tô Minh liền lựa chọn nguyền rủa nó, nguyền rùa cho nó diệt vong.
Tinh cầu diệt vong vậy sẽ không còn sinh cơ nồng đậm nữa. Nếu không có sinh cơ thì cũng không cách nào cung cấp sự bảo vệ, thậm chí Tô Minh còn muốn thử xem khi tinh cầu này đã có linh trí như vậy, khi sinh cơ sắp héo rũ, nó có thể hấp thu mấy người của Hoành Thiên Tộc để bổ sung không.
Tô Minh mỉm cười. Hàn quang trong mắt hắn lóe lên. Lực lượng nguyền rủa từ tay phải hắn không ngừng lan tràn trên mặt đất. Đại địa run rẩy, cây cối lay động gào rú, nước biển cuồn cuộn, bầu trời có sấm sét nổ vang.
- Ta nguyền rủa… Mặt đất tan nát!
Lúc Tô Minh mở miệng, chiếc nhẫn màu đỏ trên tay hắn bừng sáng mãnh liệt. Lập tức nơi mặt đất hắn chạm tay xuống liền xuất hiện những vết nứt. Những vết nứt này không ngừng tràn ra, trong nháy mắt đã khuếch tán ra tám hướng.
- Ta nguyền rủa… Cây cối héo rũ!
Tô Minh lạnh nhạt nói. Lập tức cây cối bốn phía nhanh chóng héo rũ từng cây một. Những tiếng kêu rên bỗng nhiên vang lên trong yên tĩnh.
- Ta nguyền rủa… Sông cạn đá mòn!
- Ta nguyền rủa… Sinh cơ tiêu tán!
Tay phải Tô Minh nhấn mạnh vào mặt đất một cái. Lập tức tinh cầu này nổ vang. Một luồng phản chấn khổng lồ bỗng nhiên bắn ngược lên, từ trong mặt đất, trong bầu rời, từ trong rừng rậm, biển cả đồng loạt đánh tới.
Nó như muốn xua tan nguyền rủa, đưa nó trở lại cơ thể Tô Minh, để nguyền rủa cắn trả Tô Minh.
Tô Minh cười lạnh, tay phải bỗng nhiên nâng lên, túm lấy đám cỏ khô đang héo rũ phía dưới, hai tay đan tết rất nhanh. Trong thời gian mười nhịp thở, một quả cầu cỏ khô đã được hắn đan thành. Quả cầu này Tô Minh nhìn thấy chính là hình dáng của tinh cầu này.
Hắn cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên quả cầu cỏ, tay phải cầm lấy, lại nhấn xuống mặt đất.
- Ta nguyền rủa… Tinh cầu này… Diệt vong!
Giọng nói của Tô Minh bình tĩnh, trong nháy mắt truyền ra. Nếu có thể đứng trong tinh không mà nhìn lại tinh cầu của Hoành Thiên Tộc này thì có thể thấy, cả một tinh cầu màu xanh lá nhanh chóng biến thành màu xám với tốc độ có thể dùng mắt thường thấy được. Màu xám kia bỗng nhiên lan tràn ra, khiến mặt đất nổ vang, nứt ra vô số khe nứt. Cây cối héo mục, hơi nước trong biển cả bốc hơi, trực tiếp biến thành nước mưa màu đen rơi xuống mặt đất.
Cả một tinh cầu dào dạt sinh cơ trong nháy mắt biến thành mục nát tử vong!
- Ta nguyền rủa… Bầu trời của tinh cầu này ảm đạm!
Trong một vùng rừng cây héo rũ, Tô Minh ngẩng đầu nói.