Chân giới thứ năm biến mất đã bao nhiêu năm rồi, không có ai biết được, năm tháng đã rất xa xôi rồi.
Trần Phần Tộc tồn tại tại Thần Nguyên tinh hải đã bao nhiêu, có lẽ chính là bấy nhiêu năm chân giới thứ năm biến mất.
Như vậy, Đạo Thần lão tổ của Đạo Thần chân giới bế quan bao nhiêu năm, từ lúc năm xưa một nam tử mang theo thê tử mang thai đi qua Đạo Thần chân giới, bị Đạo Thần Tông đuổi giết. Khi thê tử trọng thương, sắp qua đời, mỉm cười tử vong. Nam tử kia ôm lấy nàng, rống lên một tiếng thê lương chí cực: Giới này Tố Minh, từ đó tới giờ là bao nhiêu năm!
Tâm thần Tô Minh chấn động, đủ loại ý niệm hiện lên trong tâm thần. Lập tức hắn lấy tu vi phong tỏa, không để bốn người Huyền Thương, Hứa Tuệ nhận ra chút nào.
- Về thời gian không đúng… bọn họ… Hẳn là mang theo Đệ Ngũ Hỏa Lô đi ra khỏi chân giới thứ năm…
Tô Minh thầm lẩm bẩm, nhưng lại mang theo sự không chắc chắn.
Bởi vì chính hắn thậm chí cũng không biết được, mình rốt cục đã tồn tại bao nhiêu năm.
- Ngươi còn là một đứa nhỏ, không thể biết hai chữ Tố Minh này.
Lời nói của Trần Phần lão tổ truyền vào trong tai Tô Minh, khiến hắn nén ý nghĩ phức tạp và phiền muộn trong nội tâm xuống.
Hắn đã sớm xác định, nam tử đại náo Đạo Thần chân giới năm xưa là cha của mình, mà nữ tử mang thai sắp sinh là mẹ mình. Chính mình ở sâu trong trí nhớ tại Tây Hoàn dị địa đã nhìn thấy cảnh mẹ ôm mình, dù chết cũng bảo vệ mình.
Chẳng qua hắn cũng không muốn suy tư nữa, không muốn nghĩ tới, không muốn để mình rơi vào trong dòng xoáy đó.
Về cha mẹ, về thân tình, có lẽ đã từng xuất hiện một nam tử mỉm cười nhìn nữ tử, nữ tử cúi đầu toàn tâm toàn ý nhìn bụng mình. Bàn tay nam tử vuốt ve lên bụng cô, trong đó mang theo kỳ vọng, mang theo vẻ hiền lành, mang theo sự tốt đẹp, mang theo sự ấm áp mà Tô Minh không có được trong cuộc đời này.
Cũng có thể nói là, sự ấm áp kia còn chưa kịp tới gần thì đã im lặng không một tiếng động mà kết thúc. Kết quả cuối cùng chẳng qua là cuộc sống tĩnh mịch vĩnh viễn, năm tháng thiên thai, cô đơn như tuyết mà thôi.
Người tĩnh mịch cả ngàn năm, chuyện năm xưa như nước chảy qua ngón tay, chìm nổi trong ký ức. Trong lòng hắn đang trốn tránh, mộng buồn rầu trong đêm.
Đây là ký ức của Tô Minh về cha mẹ mình, còn cả việc không muốn nhớ lại cho khổ sở, lúc này lại phù hợp với thân phận và oán khí của hắn!
Oán không phải là người mẹ sau khi chết vẫn ôm mình, cũng không oán người cha đã điên cuồng mà chết kia, mà là Đạo Thần Tông đã lấy đi tất cả của hắn!
Cho nên hắn đoạt xá Đạo Không, bởi vì đơn thuần hủy diệt Đạo Thần Tông không đủ để phát tiết oán khí trong lòng Tô Minh. Hắn muốn gây họa cho cả tông này, muốn trở thành người đứng đầu tông này. Đến khi đó hắn muốn mỉm cười, mang theo cả Đạo Thần Tông, nhấc lên một cơn lốc hủy diệt.
Thậm chí nếu hắn có con nối dòng thì hắn thậm chí sẽ chọn không hủy diệt Đạo Thần Tông này mà biến Đạo Thần Tông thành đối tượng để Tô gia hắn… Đoạt xá hết đời này sang đời khác!
- Tố Minh là tộc quần mạnh nhất trong chân giới thứ năm năm xưa…
Giọng nói của Trần Phần lão tổ chậm rãi truyền tới, khiến Tô Minh chấn động tâm thần, từ từ trở về thực tế.
- Đệ Ngũ Hỏa Lô chính là do Tố Minh Tộc rèn ra. Mà Trần Phần Tộc chúng ta, trên thực tế cũng là do Tố Minh Tộc sáng tạo ra.
Thần sắc Trần Phần lão tổ có hơi phức tạp, kể lại chuyện xưa mà hắn biết.
- Đệ Ngũ Hỏa Lô tổng cộng có hai chủ nhân, thứ nhất là lão tổ Tố Minh Tộc. Chỉ có điều dưới cơn hạo kiếp kia, hắn đã mất mạng. Người thứ là Tô Hiên Y, cường giả thứ hai trong Tố Minh Tộc. Vốn còn có chủ nhân thứ ba, đó là con của hắn, nhưng người này vẫn chưa xuất hiện, cho nên Đệ Ngũ Hỏa Lô vẫn chưa có chủ nhân thứ ba.
Tô Minh nghe tới đó, không thể tiếp tục che giấu kịch biến trên mặt, thân thể run rẩy, sắc mặt không ngừng biến hóa. Cảnh tượng này bị Trần Phần lão tổ nhìn thấy, không nhiều lời mà tiếp tục truyền lời.
- Năm đó chân giới thứ năm bị hủy diệt, Tố Minh Tộc bị diệt tộc, duy chỉ có Tô Hiên Y mang theo đạo lữ đang có mang, lấy Đệ Ngũ Hỏa Lô mở phong ấn ở một nơi xa xôi, chạy ra từ chân giới thứ năm, xuất hiện trong Thần Nguyên tinh hải. Bọn họ cư ngụ ở nơi này rất lâu, giải khai Đệ Ngũ Hỏa Lô, để Trần Phần Tộc chúng ta ra ngoài. Chúng ta thờ phụng bọn họ làm chủ nhân, sinh tồn đời đời trong Thần Nguyên tinh hải này.
- Hắn muốn hóa giải lời nguyền rủa đối với cái thai trong bụng thê tử. Nguyền rủa kia tới từ Hiên Tôn, muốn huyết mạch Tố Minh Tộc bị đoạn tuyệt. Nguyền rủa này khiến cho thai nhi mất mạng nhưng tu vi của Tô Hiên Y có thể duy trì một tia sinh cơ cho thai nhi. Bọn họ đi ra ngoài một lần liền không trở về nữa.
Trần Phần lão tổ nói khẽ, giọng nói lại vang vọng bốn phía.
Tô Minh trầm mặc.
- Tộc quần cường đại như vậy tại sao lại tiêu tán? Thậm chí cả chân giới thứ năm cũng đều biến mất trong thiên địa này chứ?
Hồi lâu sau, Tô Minh hỏi.
- Đó là chuyện đã quá lâu rồi, ta cũng không rõ ràng lắm. Dù sao thì khi đó, ta vẫn chỉ là một đám lửa trong Đệ Ngũ Hỏa Lô, còn chưa có ý thức của mình.
- Chẳng qua là…
Trần Phần lão tổ nhìn về phía Tô Minh.
- Sau khi ta có ý thức, lúc nghe mấy vị tổ tiên nói chuyện một chút. Chuyện này… Có liên quan tới Hiên Tôn… Liên quan tới cực hạn… Liên quan tới số lượng, cũng liên quan tới Cổ Ngụy…
Hai mắt Tô Minh sững lại. Đây là nghi ngờ rất lớn trong đáy lòng hắn. Năm đó chân giới thứ năm tại sao lại bị tứ đại chân giới liên thủ tiêu diệt. Nhất là Tố Minh Tộc, bị diệt tộc hoàn toàn.
Vốn Tô Minh cho là chuyện này có lẽ liên quan tới thiên phú của Tố Minh Tộc nhưng giờ phút này nghe Trần Phần lão tổ nói, hắn đột nhiên cảm thấy, phán đoán của mình sai lầm rồi.
Nếu chuyện này liên quan tới Hiên Tôn, như vậy nhất định không chỉ có một, hai mà cả bốn Hiên Tôn của tứ đại chân giới đều gây ra chuyện này.
Như vậy rốt cục là vì nguyên nhân gì khiến cho Hiên Tôn đã siêu thoát Chưởng Duyên Sinh Diệt kia lại để ý, cố chấp muốn hủy diệt Tố Minh Tộc như vậy?
Số lượng, cực hạn, Cổ Ngụy. Ba từ này vang vọng trong đầu Tô Minh, nhưng lại không cách nào kết nối được.
Số lượng bao nhiêu, đâu là cực hạn, vì sao nhất định phải hủy diệt Tố Minh Tộc. Mà trong đó tại sao còn liên quan tới Cổ Ngụy đã diệt vọng?
- Tốt lắm. Những chuyện này là những chuyện cũ có liên quan tới Trần Phần Tộc chúng ta. Hiện tại ta dẫn ngươi đi tới Đệ Ngũ Hỏa Lô. Về phần có tìm được Đệ Ngũ Thạch trong đó không thì phải xem số phận của ngươi rồi.
- Đệ Ngũ Hỏa Lô trải qua năm tháng biến thiên, trong đó biến hóa rất nhiều, cũng xuất hiện một số vật biến ảo từ khí linh ra, tồn tại nguy hiểm rất lớn. Chỉ có điều ngươi là tộc nhân Trần Phần Tộc, có tồn tại ưu thế to lớn rồi.
- Nhưng… Một khi Đệ Ngũ Hỏa Lô mở ra thì không thể nào chỉ có một mình ngươi bước vào, bởi nó sẽ nhấc lên biển lửa quét ngang Thần Nguyên tinh hải. Do đó một số đại năng và tu sĩ ngoại vực trong Thần Nguyên tinh hải cũng sẽ cấp tốc chạy tới.
- Ngươi xác định là muốn đi vào Đệ Ngũ Hỏa Lô sao?
Trần Phần lão tổ nhìn về phía Tô Minh.
Tô Minh trầm mặc chốc lát rồi gật đầu.
Trần Phần lão tổ thâm ý sâu sắc nhìn Tô Minh một cái, tay phải giơ lên vung tới. Lập tức ngọn lửa bốn phía Tô Minh liền nghiêng mạnh một cái, khiến thân thể Tô Minh hiện ra.
Ngay sau đó, Trần Phần lão tổ liền vung tay áo. Lập tức trời đất biến sắc, gió nổi mây phun, giống như thời không biến hóa. Màn trời có thể thấy được tầng mây bay nhanh như lưu thủy. Cảnh tượng này giống như thay đổi cả trời cao, thay đổi cả vùng đất vậy.
Tô Minh cảm thấy rõ ràng rằng mình vẫn không nhúc nhích, thậm chí nơi Trần Phần lão tổ đứng kia cũng không chuyển động. Nhưng sau thời gian mấy nhịp thở, Tô Minh lại phát hiện ra nơi này đã không còn là vùng đất của Trần Phần Tộc nữa rồi.
Bốn phía là bầu trời tinh không hư vô, tĩnh mịch không một tiếng động. Duy chỉ có phía trước là có hình ảnh một ngọn lửa khổng lồ. Ngọn lửa này to lớn, khiến người ta nhìn lại có thể bao phủ toàn bộ tầm mắt.
Vô biên vô hạn, ngọn lửa âm thầm cháy, cũng không có sóng nhiệt tỏa ra, thậm chí Tô Minh cảm thấy ngọn lửa khổng lồ kia dường như là giả dối, chân thật và hư ảo ở nơi này.
Hai mắt Tô Minh co rụt lại. Chấn động đồng tiên đối với hắn là cách Trần Phần lão tổ vừa chuyển dời. Loại chuyển dời này hắn chưa từng bao giờ nghe thấy, hiển nhiên là thần thông của đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt.
- Đó là Đấu Chuyển Tinh Di thuật. Nếu có một ngày ngươi đạt tới Chưởng cảnh thì cũng có thể làm được.
Trần Phần lão tổ nhìn Tô Minh một cái, dường như có thể thấy được nội tâm của hắn, thản nhiên nói.
- Nơi này chính là chỗ nơi mà Trần Phần Tộc chúng ta bảo vệ Đệ Ngũ Hỏa Lô, thoạt nhìn rất gần nhưng trên thực tế lại cực kỳ xa xôi, dù có phi hành cả mấy trăm ngàn năm cũng không cách nào tới gần được.
- Bước vào trong đó có hai phương pháp, một, là chủ nhân của Đệ Ngũ Hỏa Lô. Hai, mở nó ra, để lửa trút ra ngoài là có thể vào Đệ Ngũ Hỏa Lô.
- Mở Đệ Ngũ Hỏa Lô cần thời gian ba ngày, lửa sẽ khuếch tán khắp Thần Nguyên tinh hải, tạo thành hạo kiếp. Thời gian đó kéo dài nửa tháng. Ngươi có thời gian nửa tháng chuẩn bị, khi ngọn lửa hóa thành màu tím là có thể tiến vào Đệ Ngũ Hỏa Lô.
- Nhớ kỹ, đầu tiên là màu đỏ, sau đó là màu lam, tiếp tới màu tím, cuối cùng mới biến thành màu đen. Ngọn lửa hóa thành màu đen, bất kỳ thứ gì đưa thân vào biển lửa cũng sẽ chết.
- Ngươi ở chỗ này chờ đi. Ta trở về liền tiến hành mở Đệ Ngũ Hỏa Lô.
Trần Phần lão tổ lại nhìn Tô Minh một cái, xoay người đi, thân ảnh mơ hồ tiêu tán.
Tô Minh nhìn về phía Đệ Ngũ Hỏa Lô nơi xa, hai mắt co rút lại, trầm mặc không nói nhưng trong nội tâm lại suy nghĩ liên hồi, cẩn thận phân tích lời Trần Phần lão tổ nói cùng ánh mắt đầy thâm ý mấy lần hắn nhìn mình.
Dần dần, ánh mắt Tô Minh đột nhiên lộ ánh sáng.
Giờ khắc này, tại nơi quan trọng nhất trong sương mù của Trần Phần Tộc, ở trên tháp cao mười ngàn trượng, thân ảnh lão tổ Trần Phần Tộc bỗng hiện ra.
Phía trên tháp cao này còn có một nam tử trung niên ngồi khoanh chân. Người kia chính là tộc trưởng Trần Phần Tộc. Khi hắn thấy lão tổ trong hình dạng đứa trẻ liền lập tức đứng lên, cung kính lạy.
- Mở Đệ Ngũ Hỏa Lô!
Trần Phần Tộc lạnh nhạt nói.
Nam tử trung niên sửng sốt, nhìn về phía lão tổ Trần Phần Tộc, hơi chần chừ một chút.
- Tộc nhân Trần Phần Tộc, cả đời không thể trở lại Đệ Ngũ Hỏa Lô. Đây là tộc quy của tổ tiên. Hắn… Nếu được lão tổ coi trọng thì ta có thể nhường vị trí tộc trưởng cho hắn. Nhưng nếu hắn mà tiến vào Đệ Ngũ Hỏa Lô thì lập tức sẽ hóa thành hỏa linh lần nữa. Chuyện này…
- Hắn là tộc nhân Trần Phần Tộc sao?
Lão tổ Trần Phần Tộc trầm mặc chốc lát, than khẽ một tiếng lời này nói ra khiến sắc mặt nam tử trung niên kia biến đổi.